BẪY

KỲ
1: HAI NHÀ

          Thảo gắp khúc cá vào bát cho mẹ, bà Tâm nhìn con gái mỉm cười.
Thảo đã lớn rồi, năm nay cũng bước sang tuổi 18, cũng tính chuyện lo cho nó
thôi, nhà có mỗi hai mẹ con, vào ra cũng thấy vắng. Ngoài bãi tiếng sóng ì ào,
từng con gió lùa vào, vị nồng nồng, mặn mặn.

  • Sao đợt này bác Thành đi lâu thế mẹ nhỉ,
    bình thường 2-3 ngày là về rồi, hôm nay sang ngày thứ 4 rồi…Đôi mắt Thảo lơ đễnh
    nhìn ra bãi biển.
  • Chà! Con gái mẹ lớn rồi! Nó mới đi có mấy
    ngày mà đã nhớ rồi à?
  • Mẹ thì…Thảo bẽn lẽn cúi xuống tủm tỉm.
  • Mẹ tính rồi, con cũng đã lớn. Hai đứa
    cũng thân nhau từ nhỏ tới giờ. Đợt này bác Thành về, mẹ sẽ nói chuyện.
  • Dạ…sao vội thế mẹ…con còn bé mà!
  • Cha bố cô! Bé bỏng gì nữa! Mẹ chả hiểu ý
    cô ấy à! Con gái lớn thì phải gả chồng chứ sao. Mà hai nhà cách nhau có đoạn,
    xa xôi gì mà phải lo.
  • Hì…con cũng muốn hai nhà về một nhà
    luôn. Con thấy bác Thành cũng quý mẹ lắm. Cá bác ấy đánh về chỉ để cho mỗi chú
    Đô và mẹ thôi, có con nào ngon đều mang sang nhà mình. Nhà bên ấy cũng chỉ có
    hai bố con…
  • Chuyện người lớn, con nít nói chi. Cô cứ
    lo xong chuyện của cô đi, cưới hỏi xong là tôi mừng rồi. Bác Thành là người tốt,
    nhà mình mang ơn bác nhiều lắm, thằng Long cũng chăm chỉ, ngoan ngoãn.
  • Vâng…Từ ngày bố con mất, bác ấy giúp nhà
    mình rất nhiều, con mong được về cùng một nhà thì tốt quá, mẹ nhỉ – Thảo cầm
    tay bà Tâm lắc lư.

Bà Tâm lặng người không
nói gì, khóe mắt bà chợt cay cay. Bà còn nhớ như in buổi sớm tinh mơ hôm ấy,
ông Sơn hôn lên trán con bé Thảo còn đang say giấc, rồi quay sang ôm ghì lấy
bà, như bao lần, giọng ông trầm ấm thì thầm vào tai bà: Bố Thảo đi nhé, bố sẽ về
cùng đàn cá bạc, yêu hai mẹ con. Bà đứng lặng bên cửa nhìn theo bóng ông khuất
dần vào màn sương sớm, tiếng sóng biển ì ào vọng tới, hai tay bà khoanh ghì trước
ngực, nén tiếng thở dài. Thế rồi, 3,4 rồi 5,6 ngày thuyền vẫn chưa về, mỗi sớm
nghe Thảo hỏi, bà chỉ ậm ừ nhìn ra bãi. Sang ngày thứ 7, thứ 8, đêm đêm bà lại
giật mình, choàng tỉnh, ngỡ như có tiếng bước chân, bà lại nhìn ra bãi, chỉ có
gió và tiếng sóng, rã rời nằm xuống, ôm ghì Thảo vào lòng, nước mắt bà chợt ứa
ra. Sớm sớm, chiều chiều, bà lại dắt tay Thảo ra bến, nhìn con bé chơi đùa với
cát, tay bà nắm chặt, giữ lấy môi run run, đưa mắt nhìn ra những con sóng trắng.
Và khi mặt trời đã lặn, chỉ còn một màu đen lấp loáng, và những cơn gió nồng
chát, bà lại nhấc từng bước, bàn tay bé nhỏ của Thảo, tiếng cười khúc khích và
đôi mắt đen hấp háy, kéo bà về lại. Ngày thứ 13, một cơn bão kéo đến. Đêm nằm
nghe tiếng gió rít, đập vào vách, tiếng mưa ào ào trút trên mái tấm lợp, bà Tâm
chỉ biết ôm ghì Thảo vào lòng, nước mắt chảy túa ra. Đợi mãi, ngóng mãi rồi
sang chiều tối ngày thứ 17, thuyền cũng về bến, 11 người đi, nhưng chỉ còn 7
người về lại, cơn bão đã cướp đi ông Sơn. Tai bà ù đi, mắt tối sầm lại, bà đổ gục
xuống bãi cát như thân dừa bị chặt gốc. Mỗi lần Thảo ngây ngô hỏi sao chưa thấy
bố Sơn về, bà chỉ biết nhìn ra biển xa: Bố Sơn đang ở trên một con thuyền lớn lắm,
rất lớn và rất xa…bố sẽ đánh rất nhiều cá, gửi bác Thành mang về cho mẹ con
mình…

Giờ thì đã 13 năm rồi,
Thảo đã thành cô thiếu nữ xinh đẹp, Thảo chỉ học hết lớp 12 rồi nhất định xin
nghỉ, ở nhà phụ giúp mẹ bán cá. Bà Tâm biết vì thương bà vất vả, sợ đi học xa,
lo bà ở nhà một mình nên Thảo từ bỏ ước mơ làm bác sỹ, lúc đầu bà giận, nghĩ tủi
lắm nhưng dần dà cũng đành vì con nó thương mình. Từ ngày ông Sơn mất đi, bà ở
vậy, không bầu bạn với ai khác nữa, một lòng dành hết cho Thảo. Với bà, chỉ có
duy nhất gia đình bác Thành là người thân. Bác Thành thì mãi vẫn cứ day dứt
chuyện xưa. Lúc thuyền bị lật, mọi người bị trôi dạt, ông Sơn tìm được một chiếc
phao cứu sinh, nhưng khi thấy ông Thành đang cố dìu một người bị thương, chấp
chới trên sóng nước, ông Sơn đã nhường lại phao, nhóm ba người cố bơi về phía
chiếc tàu đang neo đậu phía trước, khi vừa được nắm tay kéo lên, ông Thành vội
vã nhìn lại phía sau, chỉ có sóng ầm ào, tối đen và lạnh lẽo. Có lẽ vì đó mà vợ
chồng bác Thành giúp đỡ mẹ con bà nhiều lắm. Nhất là kể từ ngày bà Sáu mất đi,
hai bố con bác Thành càng thêm thân thiết, hai nhà sớm tối có nhau, cuộc sống
tuy vất vả hơn nhưng ấm lòng, bớt phần cô quạnh.

  • Mẹ! – Bà Tâm giật mình quay ra
  • Con ra bãi đi dạo với Linh và Phương mẹ
    nhé!
  • Ừ! Nhớ về sớm con nhé!
  • Dạ mẹ!

Nhìn theo bước chân
tung tăng của con gái, bà mỉm cười, đúng là nó lớn thật rồi! Bà ngước nhìn lên
bàn thờ, chậm chậm bước lại, châm nén hương. Ông Sơn chắc ở trên trời cũng sẽ mừng
cho bà. Đôi mắt bà lại rưng rưng nhìn ra cửa sổ, tiếng sóng vẫn rì rào vọng lại.

          Long trầm ngâm, và từng miếng cơm vào miệng, thỉnh thoảng lại
nhìn ra mạn tàu. Sang ngày thứ tư rồi mà chưa được mẻ lưới nào đáng kể, vẫn chỉ
vài đàn cá nhỏ, cứ như này chắc phải hoãn lại mất rồi.

  • Sao đợt này cá ít thế ba nhỉ?
  • Ừ! Cũng chưa biết thế nào! Chắc phải
    đánh thêm mấy bữa nữa xem sao. Mà chuyện của con và cái Thảo, hai đứa bay tính
    sao?
  • Dạ…tính sao là sao ạ?
  • Cái thằng này, lại còn giả bộ! Thì tính
    đám cưới chứ sao! Lớn cả rồi- Để lâu thằng khác nó hốt mất thì sao? – ông Thành
    cười ha hả
  • Ba thì…bọn con…tùy ba và cô Tâm sắp xếp.
    Mà, con tính lần này đón cả cô Tâm sang ở luôn một nhà cho tiện, ba nhỉ.
  • Ơ hay cái thằng này! Tiện là tiện thế
    nào! Chuyện người lớn, bây biết chi
  • Thì con thương ba, bao năm thui thủi một
    mình. Bên nhà cô Tâm cũng vậy! Người ta bảo con chăm cha không bằng bà chăm
    ông. Từ ngày mẹ con mất, ba cứ vò võ như này, con thấy có lỗi, mà con thấy ba
    và cô Tâm hợp nhau mà.
  • Ơ hay nhỉ! Mi định tậu nghé, bắt cả trâu
    luôn à! Thôi khỏi, anh chị cứ yên bề đi đã, cho chúng tôi bớt đau đầu. Ba nói với
    cô rồi, chuyến này về sẽ sang thưa chuyện… mà coi bộ cá mú như này…Chà!
  • Vâng, không biết đêm nay có kéo được gì
    không.
  • Mà ba này, sao ba và cô Tâm giống nhau
    thế! Cứ vò võ bao năm một mình hoài.
  • Ơ hay! Vì nuôi hai đứa bay chứ sao! Lớn
    bằng gần này, tốn bao nhiêu cá tôm rồi đấy ông tướng! Thôi giờ đi ngủ sớm, sớm
    mai nếu vẫn không được thì đổi bãi vậy, chứ ba ngày ở đây rồi mà chưa thấy gì.

Long gối đầu lên tay,
hai mắt nhìn ra mạn tàu, không biết giờ này Thảo đang làm gì nhỉ, anh mong được
về sớm với Thảo quá, hôm đi dự định 2-3 ngày sẽ về mà sang ngày thứ 4 rồi, chắc
Thảo đang mong anh lắm – Thảo ơi, đợi anh nhé, anh sẽ đem cá bạc về hỏi cưới
em. Con tàu khẽ lắc lư, từng làn sóng bạc bạc, lấp loáng, hắt ánh trăng lên,
gió lùa vào, mát lạnh.

KỲ
2: BẠN BÈ

          Thằng nhỏ mệt mỏi ngồi phịch xuống bờ cát, đôi mắt xa xăm
nhìn ra những con sóng dập dềnh, không biết mai anh Long và bác Thành có về
không nhỉ? Vắng anh Long mấy ngày mà nó thấy mình lạc lõng giữa bãi biển này
quá.

  • Thằng côi! Đưa chị chai nước!

Tiền giật mình quay lại,
là chị Liên, nó miễn cưỡng đứng dậy.

  • Dạ! Chị lấy nước gì ạ?
  • Sting đỏ!
  • Bao tiền?! – Chưa dứt lời chị Liên đã giật
    chai nước khỏi tay thằng nhỏ.
  • Dạ…12 nghìn ạ!
  • Gì! Mày lấy chỗ mụ béo cũng chỉ 8, 9
    nghìn là cùng! Đây! 10 nghìn!
  • Dạ…em vẫn bán thế ạ! Chị cho…
  • Lằng nhằng! chị mày mà mày cũng dám chặt
    chém à! Cầm lấy!

Chị Liên dí tờ 10 nghìn
vào mặt thằng nhỏ, nó mím môi đành cầm lấy, lủi thủi quay đầu. Đi được một đoạn,
nó mới ngồi phịch xuống, ngẩng đầu nhìn lại. Chị Liên khuất dần vào góc lán chợ
tạm.

  • Mày làm gì mà ra sớm thế!? – Giọng Liên
    hơi gắt lên
  • Chị! Em vật quá! Chị có mang theo không,
    em xin…
  • Gì! Chưa được việc gì đã xin xỏ! Nhớ lời
    tao dặn chưa?! Lát nữa nhớ làm cho ngon lành! Này, cầm lấy nốc tạm đi! Xong việc
    hãy tính!

Không để cho gã nói
thêm lời nào, Liên vội vã bỏ đi, bước nhanh về phía đồi đá. Nhìn ngó xung
quanh, Liên lẻn nhanh vào căn lều lá.

  • Chị! Chị đi đâu mà ra muộn thế?- Linh
    mau miệng hỏi
  • Cái Thảo nó vừa lên rồi đó chị! – Phương
    thì thào
  • Rồi! Chị em mình lên dần thôi! Hai đứa
    nhớ lời chị dặn chưa?!
  • Dạ…nhưng chị…- Phương ngập ngừng.
  • Thế em có muốn Tuấn Anh nó một lòng theo
    em không? Em chỉ cần cầm điện thoại, quay thật rõ nét, còn lại để chị và Linh xử.
    Hai đứa yên tâm, phen này hai chàng sẽ thuộc về hai đứa thôi – chị Liên nhếch
    mép.

Cả ba người im lặng
vòng ra sườn đồi, theo đường xuống lần lên gác Vọng. Bầu trời tối đen, tiếng
sóng ầm ào từ xa xa dội lại.

Thảo ngồi dựa bên vách,
mắt mơ màng hướng ra phía biển xa. Không biết anh Long giờ đang làm gì? Có đánh
được nhiều cá chưa? Mai hai người có về không? Thảo khẽ thở dài. Bất chợt có tiếng
bước chân, cô bất giác quay lại.

  • Ơ!…Anh Thắng! Anh đi đâu!
  • Thảo à! Nóng quá! Anh đi dạo cho nó mát!
    Mà, em sao ngồi đây một mình thế này?! – Giọng gã khàn khàn như mắc đờm.
  • Dạ…em đợi Linh và Phương, chắc hai đứa
    nó đang lên rồi! – Thảo vội đưa mắt đi hướng khác. Anh Thắng mặc quần đùi, áo vắt
    trên vai, hơi thở nồng nồng mùi rượu.
  • Dạ…thôi, anh ở đây, em ra tìm hai đứa!
    Thảo vội đứng dậy, toan bước nhanh ra ngoài.
  • Đợi đã em! – Chưa dứt lời, Thắng với theo,
    túm tay Thảo lôi lại, kéo giật cô về phía chiếc phản tre. Thảo bị bất ngờ, ngã
    chúi xuống. Gã nhào đến, ôm đè lấy cô. Thảo chưa kịp hét lên đã bị bàn tay gã
    đè miệng, tay kia túm hàng khuy áo giật mạnh.
  • Ái chà! Bắt quả tang! Dám vụng trộm chồng
    bà à! – Liên từ đâu lao vào, túm gã Thắng đẩy mạnh ra, giương hai mắt trừng trừng
    nhìn Thảo.
  • Vợ! Vợ anh xin lỗi! Mới lần đầu…Anh xin!
    – Thắng vội vã quỳ sụp xuống, ôm chân Liên. Liên hất mạnh chân:
  • Cút! Anh cút ngay về nhà cho tôi! Đồ dê
    già! Còn con kia! Con Thảo!

Thảo chưa kịp hoàn hồn,
nép sát vào vách, hai tay run rẩy ôm ghì lấy ngực.

  • Chị…Em, em không làm gì cả! Tự dưng anh ấy
    lao vào, anh ấy định… – Thảo bật khóc.
  • Mày còn trối à! Từ nãy đến giờ bọn chị
    đã quay lại hết rồi! Phương, em đưa điện thoại lại gần đây! Cận cảnh con đĩ giật
    chồng chị luôn! Linh, em bật thêm phờ nát cho sáng, cho dân tình nhìn rõ mặt
    mũi con hồ ly tinh này!
  • Chị! Em không làm gì cả! Anh Thắng lao
    vào sàm sỡ em! Linh ơi, Phương ơi! Mình không làm gì cả!…
  • Thôi đi! Rành rành ra như thế! Mày còn
    chối cãi gì! Để xem lần này mày còn lừa dối anh Long được nữa không? – Giọng
    Linh rít lên

Thảo vùng dậy, toan chạy
ra thì bị Liên đẩy dúi xuống, đoạn ả lao đến, túm lấy áo cô xé mạnh. Thảo cố giữ
ghì lấy áo, một tay đẩy, cố gạt tay ả ra. Tiếng vải rạch toạc, xen lẫn tiếng
khóc nấc của Thảo. Thảo ôm ghì ngực, cúi gập đầu xuống, nước mắt dàn dụa.

  • Chị ơi! Linh ơi! Phương ơi! Em không làm
    gì cả! Tha cho em, em không làm gì cả…

Bất chợt ngoài cửa một
gã đàn ông lao vào, gã ôm ghì, đè Thảo xuống. Bàn tay thô cứng của gã bịt miệng
cô, tay kia túm chặt một tay cô dí xuống, cơ thể nhơm nhớp mồ hôi của gã đè chặt.
Gã mặc một chiếc quần đùi, đầu bịt mũ vải đen kín mít, chỉ để lộ hai con mắt.

  • Anh kia! – Phương toan chạy lại thì Liên
    chặn lại, ra hiệu cho hai đứa lùi dần ra cửa.
  • Chị! Em…Thôi em không quay nữa! – Nói đoạn
    Phương dúi điện thoại vào tay Linh, bước nhanh ra ngoài.
  • Giờ…sao chị? – Giọng Linh khẽ run run.
  • Cứ quay tiếp đi. – Mắt Liên vẫn chăm
    chăm nhìn vào. Bỗng gã đàn ông kêu á ui một tiếng, gã xoa xoa lên phía tai.
  • Con đĩ này! – Cùng với đó là tiếng bốp
    chát chúa vang lên. Thảo thấy ù tai, hai mắt hoa đi, rồi bỗng sầm lại.
  • Linh ơi…cứu mình…- Thảo cố xoay đầu,
    nhìn về phía cửa. Giọng cô yếu ớt. Đôi mắt cô nhòa đi, chỉ còn thấy thấp thoáng
    ánh điện thoại.

Gã đàn ông ném chiếc quần
của cô xuống đất. Gã hùng hục, sục sạo, như con lợn đói tìm thấy cây chuối non.
Chiếc phản tre lung lay, rung lắc, cót két cót két, như trong cơn bão, gió từ
biển xa thổi tới, chát nồng, ởn lạnh. Ánh đèn từ chiếc điện thoại chợt tắt ngụm,
tiếng bước chân lùi dần, xa dần. Đôi mắt Thảo mở to, trừng trừng nhìn ra phía cửa,
nước mắt ứa ra, chảy xuống đôi môi cắn chặt, vị mặn, vị chát đắng chảy dần xuống
cổ, nghẹn ắng. Hình như có người nép ngoài vách cửa, giương mắt, chằm chằm nhìn
vào, đôi mắt Thảo trừng trừng nhìn lại, cô không biết đó là ai, làm gì, giờ đây
cơ thể cô như khúc gỗ trôi lập lờ trên mặt biển, còn tâm trí cô bị chìm, bị vùi
sâu xuống đáy tối tăm, lạnh, lạnh đến tan ra, không còn ý niệm gì nữa.

Gã đàn ông giật phăng
chiếc mũ trùm đầu, ném xuống đất, gã thở hổn hển. Gã ngó mặt Thảo nhếch mép,
bàn tay vỗ vỗ vào má cô, rồi vơ quần áo, lảo đảo bước ra. Thảo nằm đó, bất động.
Cơ thể cô như tảng đá lạnh, phơi bày dưới ánh điện vàng nhờ nhờ từ chiếc bóng
ngoài cửa hắt vào. Đôi mắt cô vẫn mở trừng trừng, vẫn nhìn ra phía cửa, dòng nước
mắt dường như đã cạn, chỉ còn giữ lại, nặng đỏ dưới mi. Bất chợt, một cơn gió
lùa vào, Thảo gượng dậy, đờ đẫn nhìn ra biển, bất giác khóe môi cô run run. Rồi
cô vùng dậy, lấy hết sức còn lại chạy xuống, bàn chân trần bé nhỏ, chấp chới, dấp
dúi qua mấy chục bậc đá.

  • Linh ơi! Linh, cháu có nhà không? Cô Tâm
    đây, cho cô hỏi. Thảo có đi cùng cháu không? Linh ơi!
  • Chết! Hình như là mẹ cái Thảo chị ơi! –
    Giọng Linh quýnh quáng
  • Đừng lo, em cứ vào phòng đi, để chị! Em
    tắt nguồn điện thoại ngay đi!– Liên từ tốn bước ra cổng.
  • Dạ! Cô ạ! Gì thế cô?
  • Liên đấy à! Ừ, cho cô hỏi chút! Em Linh
    có nhà không? Cái Thảo nhà cô có đi cùng Linh không?
  • Dạ! Linh nhà cháu bảo tối nay đi sinh nhật
    bạn trên thị xã, mai mới về cô ạ, cháu cũng không biết em Thảo có đi cùng
    không?
  • Sao cô không gọi điện cho Thảo?
  • Em nó đi từ tối, bỏ quên điện thoại ở
    nhà. Gần 11 giờ rồi, có khi nào nó đi về muộn thế này đâu.
  • Dạ, cô đứng đây chờ chút, để cháu vào lấy
    điện thoại gọi hỏi Linh nhà cháu xem sao! – Nói đoạn Liên bước nhanh vào nhà, rồi
    vội vàng cầm điện thoại chạy ra.
  • “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không
    liên lạc được…” – Tiếng loa ngoài phát ra.
  • Thôi chết! Điện thoại của Linh chắc hết
    pin rồi cô! Nãy nó nhắn cho cháu là đang ở trên thị xã, điện thoại sắp hết pin,
    sáng mai nó về. Cô đừng lo lắng quá! Hai đứa nó chơi thân với nhau thế, chắc là
    đi cùng nhau cô ạ!
  • Ừ, cô cũng mong là thế! Nhưng mà, sao cô
    thấy bồn chồn thế!
  • Thanh niên giờ cô cũng để cho chúng nó
    thoải mái chút đi. Mấy đứa nó lớn cả rồi. Mà cô sang hỏi thử em Phương chưa?
  • Rồi, cô sang rồi! Phương thì ở nhà, nó bảo
    lúc tối có gặp Linh một tý rồi về luôn, chưa gặp Thảo nên cũng không biết Thảo
    có đi cùng Linh lên thị xã không.
  • Vâng, vậy chắc hai đứa nó lên thị xã rồi
    cô ạ. Cô cứ về ngủ đi, đừng lo. Mai hai đứa nó về mà. Thế cô nhé!
  • Ừ, thôi! Cô hỏi vậy thôi! Cô về đây.
  • Dạ! Vâng, cô về ạ!

Bà Tâm thở dài, bước lần
ra cổng. Liên quay lưng, mỉm cười, bước vào nhà. Thấy Linh ngồi thu lu một góc
giường, Liên ngồi gần lại, Linh ngả đầu vào vai chị.

  • Em đừng lo! Tối nay cái Thảo nó không
    dám về nhà đâu! Có cái thẻ nhớ này, đố nó cũng không dám nói ra. Phen này tự khắc
    nó sẽ xa chàng Long của em thôi. Giờ ngủ đi em, ngủ đến trưa chiều mai rồi hẵng
    ra khỏi nhà nhé.
  • Vâng, chị – Linh mệt mỏi nằm xuống.

Liên buông điện thoại,
ngó ra cổng. Thắng bước thấp bước cao, lảo đảo đi vào.

  • Lại rượu! Đàn ông gì mà vô dụng! Sớm tối
    chỉ biết nhậu nhẹt!
  • Vợ yêu! Sao nỡ nặng lời thế! Anh, anh vừa
    giúp em đấy thôi!
  • Im…đừng nói lung tung. Thôi vào ngủ đi!
    Chồng với chả chồng!

Gã lảo đảo nằm vật xuống
giường, hơi men nồng khắp phòng. Gã vừa định đặt tay lên ngực vợ đã bị Liên hắt
ra, vợ hắn ném cho hắn một cái lườm rồi xoay người lại. Chợt nhớ ra điều gì,
Liên quay sang gắt nhẹ:

  • Mà ông đi đâu giờ này mới về? Tối rồi
    còn lang thang nhậu nhẹt
  • Vợ à…Anh vừa thu dọn cho vợ đấy!
  • Thu dọn? Thu dọn gì?
  • Thì đấy! Anh nhặt quần áo của con Thảo,
    có cả cái mũ trùm đầu của thằng đệ em.
  • Sao! Sao ông biết?!
  • Thì anh lo để lại dấu, nên anh dọn hết,
    vứt hết xuống biển rồi! Sạch bong!
  • Ờ…nhưng, thế còn con Thảo? Nó đâu?
  • À, anh thấy nó chạy xuống. Trời tối nên
    cũng không rõ nó chạy đi đâu! Mà con này lạ! Cứ tông dông thế mà chạy đi!
  • Gì?!…Sao nó…Vậy là sao nhỉ! Nó cũng
    chưa về…Mà thôi!
  • Vợ à…thưởng nóng cho anh được không?
  • Thôi, xin ông! Đã yếu còn ham hố gì!
    Thôi ngủ đi! Mà chuyện này im nghe chưa, cấm bép xép lung tung!
  • Vợ yên tâm, có bao giờ anh nói gì về việc
    của vợ đâu.
  • Mà này, thế lúc nãy ông đã bóp vú nó
    chưa đấy?
  • Ui, không! Anh chỉ dọa nó thôi, chứ đâu
    có sờ mó gì, vợ thì…
  • Rồi! Thôi ngủ đi! Sớm mai còn dậy đi lấy
    hàng nữa đấy.

KỲ 3: TAN VỠ

          Long choàng tỉnh, hình như anh nghe có tiếng cá quẫy trong
lưới. Anh quay sang lay lay ba. Hai ba con hồi hộp kéo, nặng quá, có cá lùng
bùng trong lưới rồi. Lưới gần kéo lên hết, một con cá lớn quẫy mạnh, nước bắn
tung tóe lên, hai ba con càng hào hứng, kéo lôi thật mạnh. Nhìn con cá lớn nằm
chềnh ềnh, ngoác mồm thở lọp bọp, chân tay Long chợt run bắn, rồi cậu reo lên:

  • Sủ Vàng! Là cá Sủ Vàng ba ơi! Trời ơi! Sủ
    Vàng thật rồi!

Ông Thành vội lao đến,
nhìn lớp vẩy vàng óng ánh, lấp lánh dưới ánh đèn, ông nín lặng rồi vỗ vai Long
đôm đốp. Tay ông run run vuốt ve con cá, con này ước chừng 37-38 ký lô, tốt
quá, vậy là đủ rồi. Hai ba con ôm chầm lấy nhau, cười ha hả. Sau khi ướp đá cẩn
thận con cá, ông Thành muốn quay tàu về luôn, ông tính về đến bờ sẽ điện ngay
cho chú Đô, nhờ chú ấy bán cho. Thấy Long ngần ngừ, muốn đợi thêm cánh lưới nữa,
giờ cũng hơn 1 giờ sáng rồi, ông mỉm cười quay vào trong. Thật là lộc biển cho,
mấy chục năm ông ăn sương, nằm gió ngoài biển, cũng chỉ nghe kể có người ở làng
bên từng kéo được một con. Nếu những năm ấy…sau cơn bão, ông mất tàu, mất người,
tay trắng chẳng còn gì. Vợ ông, bà Sáu phải vất vả làm đủ mọi thứ, miễn là lo
được cho thằng Long ăn học. Có lẽ vì vất vả, cực nhọc quá mà bà sinh bệnh, rồi
bà bỏ hai ba con ông. Ông Thành nhìn ra mạn tàu, khóe mắt cay cay, bà ơi, giờ
có cá sủ vàng rồi, tôi  cưới vợ cho thằng
Long được rồi. Trời đã dần về sáng, gió thổi mạnh hơn, tiếng sóng nước đập vào
mạn tàu ộp oạp. Bỗng Long bật dậy, hình như có tiếng cá vừa quẫy mạnh, ông
Thành cũng vội chạy ra. Đúng rồi, nó vừa quẫy nước lần nữa! Cá lớn rồi! Hai ba
con vội vàng kéo lưới. Lần này, dường như còn nặng hơn lần trước, nhưng càng
kéo lên, càng chỉ thấy nặng nề như đang kéo một khúc gỗ, không nghe thấy cá
lùng nhùng đâm trong lưới như lần trước.

  • Á! Trời ơi! – Long kinh hãi kêu lên, ngã
    nhào về phía sau, buông tay tuột khỏi lưới.
  • Gì! Cái gì! Gì thế con?! – Ông Thành vội
    lao đến.
  • Có…có…là, là…xác người ba ơi!
  • Sao?! Con chắc không?! Hay nhìn nhầm? Ở
    đâu!
  • Thì…trong lưới…Mắc, nó mắc trong lưới…

Nhìn mặt Long tái nhợt,
lắp bắp không lên lời, ông Thành từ từ tiến lại, thận trọng túm lấy vạt lưới, từ
từ kéo lên. Vừa nhìn thấy cái đầu đen xì, bết tóc trồi lên, ông Thành kinh hãi,
tuột tay, lùi người lại.

  • Đấy! Con bảo mà…Giờ…giờ tính sao? Làm
    sao đây ba!?

Ông Thành đờ người, rồi
ông bước vội vào trong, cầm bó nhang ra, ông châm ba nén, cắm lên thành tàu, hướng
về phía cánh lưới, miệng lẩm bẩm, vái tay ba cái. Long thấy vậy cũng run run, lồm
cồm quỳ xuống vái theo. Đoạn ông bảo Long cùng kéo lưới lên, tay cậu run run, bấu
chặt vào từng mắt lưới, cậu cảm thấy nước biển lan sang lòng bàn tay lạnh ngắt,
mười đầu ngón tay lóng ngóng, chốc chốc lại mắc vào mắt lưới. Khi cái đầu đen từ
từ trồi lên khỏi mặt nước, hình như là một cô gái, mái tóc dài bê bết nước, che
kín khuôn mặt, hai cánh tay cô vẫn ôm ghì trước ngực. Khi cánh tay Long đỡ lấy
đầu cô gái, đặt khẽ xuống lòng tầu, anh như chợt lấy lại được bình tĩnh, bất chợt
cảm giác muốn vén ngay đám tóc ra xem cô gái ấy là ai. Tự dưng anh cảm thấy một
cảm giác mất mát, đau nhói trong lòng, dường như cô gái ấy rất thân quen. Ánh
đèn pin vừa bật lên, Long tiến ngay lại, lặng lẽ ngồi xuống, anh đưa tay từ từ
vén mớ tóc đang bệt nước.

  • Á! Ba ơi! Trời ơi! Gì thế này! – Long đổ
    vật về phía sau, mắt trợn trừng, mồm há hốc.
  • Hả! Thảo! Trời ơi! Cái Thảo! – Ông Thành
    hét lên, vội vã chạy lại, quỳ sụp xuống.
  • Thảo! Em ơi! Trời ơi! Sao lại thế này!
    Thảo ơi! – Long ôm ghì lấy đầu cô gái, nức nở. Ông Thành đờ người ngồi phịch xuống.
    Ông đưa tay vò mớ tóc lấm tấm bạc. Con tàu chòng chành, tiếng sóng đập vào mạn
    tàu, vỡ nát, tung tóe bọt trắng. Sau khi điện báo cho đội cứu hộ, hai ba con
    đưa Thảo vào trong. Ông Thành thắp vội nén hương rồi tức tốc quay tàu. Con tàu
    như xé qua nước lạnh, lao nhanh về phía bờ. Nhìn tấm áo rách toạc, bung rụng gần
    hết cúc áo, hai tay Thảo vẫn ghì chặt trước ngực, lòng Long tan nát, anh run
    run cởi áo, đắp lên thi thể Thảo. Long cầm hai bàn tay tái xanh, cứng ngắc, vẫn
    đang nắm chặt của Thảo, đưa lên má, lên môi, hai dòng nước mắt dàn dụa, rơi giọt,
    vỡ vụn lên nắm tay lạnh ngắt. Đôi mắt Thảo nhắm nghiền, Long đưa tay vuốt má,
    vuốt mặt, run run đặt vào đôi môi mím chặt, trắng bợt của người yêu, bất chợt
    hai dòng nước từ khóe mắt Thảo chảy rỉ ra. Long tê tái, gục đầu xuống thân xác
    bất động, khóc nức nở.

Tàu vừa cập bến, bà con
đã chạy xô ra, mấy anh công anh vội vã xuống tàu. Thi thể Thảo vừa được đưa lên
bờ, bà Tâm lao đến, gào lên thảm thiết, rồi ngã quỵ xuống bờ cát. Bà con túm tụm
vây quanh, tiếng to nhỏ xì xào. Khi công an bắt đầu chụp ảnh, ghi chép thì bất
chợt đôi mắt Thảo bật mở, giương to, mọi người có mặt đều tròn mắt, tiếng xì
xào lại càng lớn hơn. Công an bước đầu xác định Thảo chết vào khoảng 23h-24h
đêm qua, nguyên nhân chết là do ngạt nước. Song trên thi thể có nhiều vết tích,
có nhiều điểm bất thường nên công an yêu cầu được khám nghiệm tử thi. Bà Tâm
sau khi tỉnh lại, nghe phải khám nghiệm thi thể con gái, bà nhất quyết một mực
không đồng ý, bà không muốn con gái đã chết rồi lại phải chịu phơi bày, chịu
đau đớn thêm nữa. Thi thể Thảo được đưa trả lại nhà, ông Thành cùng hàng xóm
xung quanh xúm lại, lo đám tang. Long ngồi sụp bên quan tài người yêu, tiếng
kèn ai oán, não nề, lòng anh như cứng lại, tựa cục đá bị ném ra xa, lọt thỏm xuống
lòng biển tối đen, giá lạnh. Tại sao? Vì sao lại nỡ cướp đi người con gái anh
yêu! Đáng lẽ ngày hôm nay sẽ là ngày vui, ngày báo tin mừng…Mất hết! Tan vỡ hết
rồi!…Thảo ơi!

Đêm dường như quá mệt,
Long thiếp đi. Trong cơn mơ màng, anh thấy mình đang bước trên từng bậc đá, dưới
làn sương khói mờ ảo, một người con gái đang đi trước anh mấy bậc, anh như bị
hút theo, đôi chân nhẹ bỗng. Người con gái đó dừng lại nơi cửa gác Vọng, quay lại
nhìn anh, hình như là Thảo, rồi cô bước vào trong. Long chới với chạy theo vào,
anh ngơ ngác, bên trong gác chỉ một màn sương trắng, thấp thoáng trong bóng tối.
Thảo! Thảo ơi! Anh gọi to nhưng giọng như lạc đi, lẫn vào tiếng sóng biển ầm
ào. Long choàng tỉnh! Anh mở mắt, nhìn lên bàn thờ. Đôi mắt anh rưng rưng nhìn
di ảnh Thảo, hai dòng nước mắt lại trào ra, bỗng một que hương lóe cháy, Long
giật mình, tiến lại bàn thờ. Anh châm một que, vừa cắm lên bát hương thì lửa vụt
tắt, một làn hương trắng đục vờn qua mặt anh, theo gió bay ra cửa. Anh lặng lẽ
ngồi xuống bên quan tài, trầm ngâm nhìn ra ngoài bãi, chỉ có gió chát và tiếng
sóng như thở than, ì ào ngoài khơi xa.

  • Anh đi đâu đấy? – Tiền nhỏm đầu dậy, dụi
    dụi mắt
  • À, ừ, anh ra bãi chút. Em cứ ngủ đi. Anh
    đi lát về ngay.

Long bước vội ra cổng,
trời vẫn còn tối. Không hiểu sao anh có cảm giác Thảo muốn mách bảo anh điều gì
đó ở gác Vọng. Cái chết của Thảo có nhiều điều bất thường, những vết hằn đỏ
trên cổ, trên tay, trên má và nhất là đôi mắt mở trừng trừng của Thảo lúc được
đưa lên bờ…Thảo ơi! Anh nhất định sẽ tìm ra, nhất định sẽ bắt kẻ nào đã hại em
phải đền tội! Hãy nói cho anh, chỉ cho anh, em nhé. Long vùng chạy, những giọt
nước mắt tạt theo gió.

KỲ
4: MANH MỐI

           Chạy một mạch lên tận đỉnh đồi đá, Long dừng lại,
dựa tay vào cửa gác Vọng. Anh thận trọng bước vào, bật đèn điện thoại, từ từ tiến
lại chiếc phản tre. Long nhíu mày, có vệt gì đó, đưa điện thoại lại gần, anh giật
mình, là vệt máu, một vệt máu nhỏ đã khô, đen lại. Long tiếp tục đưa ánh đèn,
có viên gì kẹp dưới khe thanh tre, là khuy áo. Sững người giây lát, lòng anh chợt
lạnh xuống, là khuy áo của Thảo, đúng rồi, trên cái áo rách của Thảo vẫn còn
hai chiếc khuy màu hồng như thế. Run run đặt chiếc khuy lên lòng bàn tay, Long
hít một hơi thật sâu, rồi nén lại. Tiếp tục đưa đèn xuống gầm phản, thêm ba chiếc
cúc nữa như thế, Long nhặt hết lại, định bò ra thì có hạt gì đen lánh, lấp ló
sau chân phản, là một hạt ngọc trai màu đen, có đục lỗ ở giữa, lia đèn quanh
thêm lần nữa, anh tìm thấy thêm một cái khuyên tai hình tròn, một nửa được đánh
hơi dẹt, màu vàng nhạt. Long bỏ tất cả vào một chiếc túi. Ngồi phịch xuống phản,
đưa tay vò tóc, anh thấy bừng bừng trên mặt. Trời đã hừng sáng, gió từ biển thổi
vào khẽ lạnh. Long với điện thoại, toan đứng dậy, chợt anh nhìn xuống, trên mặt
phản tre vương vãi vài sợi tóc đen dài, chả lẽ…Nghĩ đến đây, chân Long như muốn
khụy xuống. Bất chợt có tiếng điện thoại, là của ba Long. Bước chân Long uể oải,
như rơi từng bước xuống bậc đá, những suy nghĩ, phán đoán đan xen, dọc ngang
trong đầu, anh thấy da mặt như căng ra, nóng bừng. Chạm chân xuống bãi cát,
Long dừng lại, ngước nhìn ra mặt biển xa xa, hít một hơi dài, phải bình tĩnh,
mình phải thật bình tĩnh, anh tự nhủ rồi vung chân, chạy thật nhanh.

Đầu giờ chiều, khi chuẩn
bị đưa thi thể Thảo đi hỏa táng thì nhà chị Liên vào viếng. Thắp xong nén
nhang, chị lùi lại, lấy khăn chấm chấm hai mắt. Linh cúi mặt, đứng nép sau chị,
anh Thắng chắp hai tay, vái vái mấy cái. Đứng sau có cả Tuấn Anh và Phương.

  • Thôi, mấy đưa ngồi đây, chị ra xem có việc
    gì giúp cô nhé!

Nhìn chị Liên tất tả
quay đi, Long muốn nói lời cảm ơn, từ chiều qua đến giờ, hai anh chị luôn chạy
qua chạy lại, có việc gì cũng xắn tay vào. May có hàng xóm láng giềng, chứ hai
ba con Long thì không lo hết được.

  • Thật đột ngột quá! Thôi, gắng lên, đừng
    đau buồn quá! Giữ gìn sức khỏe bạn ạ! – Tuấn Anh vỗ vãi Long an ủi
  • Ừ…Mà Linh, em vừa từ thị xã về à…Thấy chị
    Liên bảo em đi chơi
  • Dạ…vâng. Em mới về…điện thoại hết pin
    nên em cũng không biết – Linh cúi mặt, giọng lý nhí trong miệng.
  • Phương thì mệt nằm ở nhà. Sáng nay mới gọi
    báo cho mình, mình vội về ngay, mệt gì thì mệt chứ việc này, em cũng nên sang
    bên này ngay, mà cũng không báo anh từ hôm qua – Tuấn Anh nhìn Phương trách
    móc.
  • Thôi, không có gì mà. Cả nhóm chơi với
    nhau, nay tự dưng…Long chợt thấy nghẹn ắng, không thể nói hết lời.
  • Dạ em…Phương cúi mặt xuống, hai tay nắm
    chặt lấy nhau.
  • Giờ cũng đến lúc đưa Thảo đi, mấy cậu… –
    Long đứng dậy.
  • Để mình đi cùng cậu – Tuấn Anh đứng phắt
    dậy.
  • Dạ…em hơi chóng mặt, để em đưa Phương về
    nghỉ ngơi – Linh ấp úng.

Ngồi bên quan tài, cả
hai im lặng, Tuấn Anh đặt tay lên nắp gỗ sơn đỏ, nhìn qua tấm kính, lòng cậu
đau nhói: Thảo ơi! Mình xin lỗi! Mình đi xa quá! Nếu mình ở đây, mình đã không
để chuyện này xảy ra với cậu! Thảo ơi! Yên nghỉ nhé! Nghĩ đến đây, Tuấn Anh vội
quay đi chỗ khác, gạt vội giọt nước mắt. Thực sự lúc về đây, nhìn thấy Long, cậu
đã muốn chạy ngay tới, đấm thẳng một cái vào mặt. Giờ nhìn Long bơ phờ, lòng cậu
cũng chua xót, đành câm lặng.

Tuấn Anh đặt bông hồng
trắng xuống, trân trân nhìn tấm bia khắc tên Thảo, anh nghiến răng, giọt nước mắt
ứa ra, cố thở ra một hơi. Tại sao chứ Thảo ơi! Anh có gì không bằng Long? Tại
sao! Để giờ lại nên nông nỗi này!…Một thằng nhà quê nghèo hèn như thằng Long,
vậy mà sao Thảo lại yêu nó, rồi cả Linh nữa! Tao cười vào…giờ thì sao! Bàn tay
Tuấn Anh nắm chặt lại, anh xoay người, xốc lại chiếc balo, thôi, có lẽ từ nay
anh không còn vướng bận gì với vùng quê này nữa, Thảo ơi, Tuấn Anh đi đây, yên
nghỉ nhé.

Tiền với cái vỏ ốc,
vung tay ném ra. Nó nhìn anh Long trân trân, chẳng biết nói gì, đã một tháng
trôi qua rồi. Nó thấy tâm trạng anh Long có vẻ đã khá hơn, nhưng anh lại thường
ngồi suy tư, nhất là từ hôm nó bảo tối đó nó thấy chị Liên cùng chị Phương, chị
Linh đi lên gác Vọng, anh Long có vẻ quan tâm điều đó. Đang nghĩ liên man thì
Tiền giật mình:

  • Em có chắc là tối đó em thấy chị Liên cùng
    chị Linh và Phương lên gác Vọng không?
  • Dạ! Chắc mà anh! – Anh hỏi em mấy lần rồi.
    Chị Liên còn mua nước của em.
  • Ừ…mà này Tiền, em có từng nhìn thấy cái
    này ở đâu không?

Tiền
nhìn chăm chăm vào cái túi chống nước nhỏ có hạt ngọc trai màu đen và cái khuyên
tai tròn, nó nheo nheo mắt.

À!
Rồi! Em thấy rồi! – Tiền reo lên!

  • Cái hạt ngọc trai màu đen này, giống với
    cái vòng hạt đeo trên tay của chị Liên! Em từng nhìn thấy rồi!
  • Thật?! Thật không em? – Long trừng mắt hỏi
    dồn
  • Thật!..thật mà anh! Có lần em thấy chị ấy
    đeo, em nhìn vào, chị ấy lườm em, kêu đây là hàng độc, hàng hiếm đấy! Hình như
    cái vòng này chị ấy cũng từng bán mà!

Long
nghe vậy thừ người ra, anh như rơi bịch xuống bãi cát. Trong đầu anh lại dồn đến
bao suy tính.

  • Còn cái khuyên tròn này, chắc là khuyên
    tai của gã Tám sẹo rồi!
  • Sao! Em bảo sao! – Long chồm người dậy,
    túm lấy vai Tiền, lắc mạnh.
  • Dạ…Vâng! – Tiền ngơ ngác, đôi môi run
    run.
  • Em chắc chứ Tiền?!
  • Dạ! Gã ấy hay chặn nước, kẹo cao su của
    em, nên em biết mà! Trước lão ấy đeo 1 đôi, nhưng lần trước em gặp, lão ấy chỉ
    còn đeo 1 cái như này.
  • Lần trước?! Em gặp lão ấy khi nào?!
  • Dạ… buổi tối, khoảng 2 tuần trước, em thấy
    lão ấy đứng nói chuyện với chị Liên, rồi lão ấy vùng vằng bỏ đi, ở chỗ cái lán
    tạm kia kìa. Lúc đi qua chỗ em, lão ấy chặn lấy một chai sting đỏ của em.
  • Rồi…anh biết rồi! Mà em đừng nói chuyện
    này với ai nhé. Chỉ hai anh em mình biết thôi!
  • Dạ, vâng. Mà có chuyện gì vậy anh?!
  • À, không! Anh hỏi vậy thôi! Mà, em định
    cứ đi bán hàng rong này mãi à? – Thấy thằng Tiền có vẻ tò mò, Long vội lảng đi
    chuyện khác.

Đêm đã về khuya, chỉ
còn tiếng sóng vẫn ì ào khơi xa. Ông Thành vừa từ bên nhà cô Tâm về, cũng đã
lên giường. Long đưa tay lên trán, trong đầu cậu giờ ngôn ngang bao nhiêu suy
tính, cậu đang cố sắp xếp lại từng bước, từng bước một. Từ ngày mai…sẽ bắt đầu.

  • Long à! Đi đâu thế em?! – Vừa thấy Long
    từ đằng xa đi lại, chị Liên đã nhanh miệng.
  • Dạ chị! Từ sáng giờ đã bán được nhiều
    hàng chưa chị?
  • Ôi! Túc tắc thôi em! Giờ mấy bà thi nhau
    bán lung tung cả lên! Chả ăn thua em ạ!
  • Vâng! Chị này! Em có con bạn trên thị
    xã, nó vừa mở cửa hàng đồ lưu niệm, nó kêu em lựa cho nó ít đồ dưới này.
  • À! Có! Đây, chị có nhiều! Em cứ chọn đi!
    Người nhà, giá gốc luôn cho em! Cần loại nào, lấy bao nhiêu, bảo chị, là có liền!
  • Vâng, chị cho em chụp ảnh, gửi cho nó,
    chị cho em giá luôn, em gửi thẳng cho nó nhé! Em cũng chỉ lấy giúp nó thôi! Cửa
    hàng nó to lắm!

Nói đoạn Long mở Zalo,
đưa ảnh cửa hàng cho chị Liên xem. Chị Liên tròn mắt, xuýt xoa, đúng là cửa
hàng trên phố, gấp mấy chục lần cái lán hàng của chị ở đây. Thực ra đây là cửa
hàng lưu niệm gần nhà hàng của chú Đô, sáng nay Long nhờ cậu em trong nhà hàng
chạy ra chụp gửi cho vài kiểu ảnh. Gửi một loạt ảnh đồ xong, Long đưa ra cái ảnh
một vòng tay ngọc trai đen. Vừa nhìn thấy, mặt chị Liên bỗng hơi biến sắc, nụ
cười gượng đi.

  • Dạ, bạn em bảo mẫu này đang hot trên đó,
    nó tìm mua mà chưa tìm được! Ở đây em cũng thấy chị không có!
  • À! Ừ! Cái này là hàng độc! Trước chị
    cũng định lấy về bán, nhưng giá hơi cao nên thôi!
  • Tiếc quá! Trên phố dân chơi lắm chị! Nó
    bảo có nhiều khách hỏi rồi.
  • Ừ…được! Thế bạn em định lấy bao nhiêu? Để
    chị hỏi cho
  • Dạ, chắc tầm 200 cái chị ạ! Có thể hơn,
    vì cửa hàng nó lớn, bán nhanh lắm!
  • Mà, chị có cái nào ở đây không? Để em chụp
    ảnh thực tế gửi nó, nó nhờ em xem chất lượng.
  • À…đây! Chị có một cái đây! Hàng đẹp lắm,
    em yên tâm. Nói đoạn chị Liên với chiếc túi, lấy ra một chiếc vòng tay ngọc
    trai đen lánh.
  • Dạ, chà! Đẹp thật! Nhìn là mê luôn! Mà
    chị, nó có 11 hạt ngọc à, đeo hơi hơi chật tay chị nhỉ?
  • À, không, có 12 em ạ! Tượng chưng 12
    tháng, 12 con giáp, cái vòng này của chị bị rơi mất.
  • Vâng, để em bảo bạn em. Chị hỏi giá rồi
    nhắn luôn cho em nhé!

Long đi khuất rồi, Liên
nhìn chăm chăm chiếc vòng rồi cất vào túi. Ngay tờ mờ sáng hôm đó, Liên đã vội
lên tìm, mà tìm qua mấy lần cũng chỉ thấy 11 hạt, từ hôm đó Liên đã không đeo nữa.
Công an đã không khám nghiệm tử thi, không điều tra, ai cũng nghĩ nó tự tử hay
bị tai nạn rồi, mình chỉ khéo lo, Liên nhếch mép.

Long ngồi phịch xuống
bãi cát, hai bàn tay nắm chặt, cát chảy qua kẽ tay, mọi chuyện, chẳng lẽ lại
đang như những gì anh nghĩ. Không, chưa có gì là chắc chắn cả…Tiếp theo…Vốc từng
vốc nước mặn lên mặt, mắt Long mở to, nhìn ra những con sóng dập dềnh trắng
xóa.

KỲ
5: TÁM SẸO

          Trời đã tối đen,
mọi người cũng về gần hết, chỉ còn vài đứa trẻ nhặt ve chai vẫn lang thang
ngoài bãi cát. Tiền nép sát vào anh Long, thì thào: Kìa, có người ra. – Long vội
ra hiệu im lặng. Phía góc lán tạm, gã Tám sẹo đang to nhỏ với một người đàn bà,
chợt giọng hắn gắt lên, đứng ở xa quá nên Long không nghe thấy họ nói gì. Chừng
5 -7 phút, người đàn bà vội vã rời đi, gã Tám sẹo cũng lất khất quay ra bãi biển,
gã vừa đi vừa chửi thề. Long ra hiệu cho Tiền đi ra. Tiền cố ý đi về phía gã, vừa
thấy cậu, gã gọi giật lại, túm cổ áo cậu, giọng khàn khàn ghé sát vào tai Tiền:
Bảo thằng anh mày, tối mai có hàng, đưa cho tao 2 củ nữa! Thôi, biến đi!

  • Chú…còn tiền chai nước lúc nãy…
  • Cái gì! Bảo anh mày trả! Lằng nhằng! Mày
    cứ liệu hồn đấy! Thằng nhãi con!

Tiền ấm ức quay đi, cái
mùi nồng nồng như mùi cá muối kho cháy của gã như vởn theo cậu. Nhìn gã đã đi
khuất, Tiền vội bước nhanh đến chỗ lán tạm. Cầm chiếc điện thoại Tiền đưa, là
điện thoại của mình mà sao Long thấy run run, hơi thở cậu như bị nén lại, căng
phồng như quả bóng hơi trong lồng ngực. Thấy anh không nói gì, Tiền chỉ biết lẽo
đẽo theo anh ra gềnh đá. Thở ra một hơi dài, Long mở file ghi âm.

  • Thằng điên! Chị đã bảo mày, đừng có tìm
    chị lúc này! – Giọng chị Liên hơi gắt
  • Bà chị! Bình tĩnh! Em có mồi ngon, giá gấp
    đôi mọi lần!
  • Gì! Nói nhanh lên!
  • Em có mối cần kích, cả 2 loại, lấy dùng
    thử trước 2 củ, nếu nhạy sẽ lấy thường xuyên.
  • Chuẩn không?! Nhập nhằng là toi cả lũ!
  • Chuẩn! Đây, khách đưa trước 1 củ, tối
    mai có hàng đưa thêm củ nữa!
  • Tối mai! Mày điên à! Chị mày có nhổ được
    ra đâu mà sẵn thế! – Chưa dứt lời, ả đã giật lấy 2 tờ 500 từ tay gã, bỏ nhanh
    vào túi.
  • Chị! Mối ngon mà! Em biết chị…
  • Biết gì! Thôi, được, tối mai chị mày đưa
    cho. Tiền nong đầy đủ đấy! Mà…mai tầm này, ở trên gác Vọng! Thôi, biến!
  • Chị…vụ con Thảo xong rồi, chị còn chưa…
  • Im! Thằng ngu! Tao đã bảo để lắng xuống
    đã rồi tính! Mà mày làm quá lên thế! Hỏng hết việc! Thôi! Im! Không lằng nhằng
    gì nữa! Tối mai, nhớ 1 củ nữa đấy!
  • Không thì đưa clip đây cho thằng em cũng
    được!
  • Im mồm! Từ nay cấm nhắc đến chuyện này nữa!
    – Giọng Liên rít lên

…Tiếng
bước chân xa dần.

  • Mẹ kiếp! – Gã khạc mạnh
  • Tất cả do bà bày ra cả thôi! Mà thằng chồng
    bà cũng xơ múi tý còn gì. Mẹ, làm tý, ai ngờ con ngu ấy lại tự tử!

Long lặng người. Tiếng
ghi âm rè rẹt, chỉ còn tiếng gió thổi vào mái lán. Bàn tay Long nắm chặt, nước
mắt trào ra. Long lẳng lặng ngồi dậy, Tiền đã ôm gối ngủ từ lúc nào, anh nhìn
sang giường bên, ông Thành nằm co mình, quay vào vách. Long nhìn trân trân vào
2 viên thuốc màu trắng hôm trước gã Tám sẹo đưa trước cho anh, những suy nghĩ
trong đầu lại dần được sắp xếp lại, được rồi, được rồi, miệng Long lẩm nhẩm.

Chờ đợi mãi, cuối cùng
trời cũng đã tối hẳn, Long cầm chai nước, vòng ra sau, theo đường xuống lên gác
Vọng. Long đặt nhanh chai nước lên chõng tre. Anh tìm một chỗ kín, đủ để quan
sát xung quanh và nhìn được vào trong gác. Dưới bãi cát, vừa thấy bóng gã Tám,
Tiền giả vờ ngang qua. Vừa thấy thằng nhỏ, gã vội gọi giật lại:

  • Thằng côi! Qua đây! Cho tao chai nước!
    Hôm nay bán tốt nhỉ, còn mỗi chai!
  • Dạ! Tiền…
  • Tiền nong gì thằng này! Biến! Nhãi ranh,
    suốt ngày tiền!

Dứt lời, gã lảo đảo
quay đi. Tiền nhìn theo mỉm cười. Cậu đi lại chỗ gốc dừa, ngồi nhìn về phía gác
Vọng. Chừng 10-15 phút, một người đàn bà lẻn ra từ lán chợ, bước vội về phía bậc
đá. Lúc này, Long đang nín lặng, chợt có tiếng bước chân, dưới ánh đèn lờ nhờ,
chị Liên lẻn nhanh vào gác Vọng.

Liên nhìn quanh, vẻ mặt
cau có, đưa tay gạt mấy giọt mồ hôi trên trán. Hôm nay trời oi bức quá. Gió từ
biển thổi vào càng cảm thấy khô chát. Ngần ngừ, Liên với chai nước suối, tu một
hơi dài. Giờ này mà còn chưa thấy – Liên lầm bầm. Ngó lơ một lượt, nhìn xuống
cái chõng tre, một cảm giác hơi sởn sởn, Liên lại tu thêm hơi dài, chai nước đã
vơi quá nửa. Cảm giác thật ngột ngạt, toàn thân Liên như đang ngồi trên nồi nước
đun sôi, hai mắt nóng lên, chớp chớp. Ngực Liên căng lên, tay cô vô thức luồn
xuống dưới váy. Ngoài cửa, gã Tám đứng nép sau cửa nãy giờ, mồm gã há hốc. Toàn
thân gã bừng lên, không thể chịu thêm nữa, gã lao đến như con sói đói, chồm lên
người ả. Tiếng kêu của ả lịm dần, chỉ còn tiếng rên hổn hển, chưa bao giờ ả được
cuồng lên như thế này. Hai kẻ trần trụi quấn lấy nhau như hai con rắn. Nấp sau
tảng đá, Long bấm tin nhắn, gửi xong, anh lặng lẽ đi xuống.

Vừa đọc xong tin nhắn, dù
là số lạ, Thắng vẫn không chút hoài nghi, lão vội lao nhanh ra cổng. Khi 2 kẻ
còn đang ôm ghì lấy nhau, Thắng hét lên, lao vào, ôm gã Tám vật đổ xuống. Ả
Liên bàng hoàng, vội vơ ngay cái váy, ôm nép vào góc chõng. Tám hoảng loạn, gã
lồm cồm bò dậy, lao ra cửa.

  • Thằng khốn kiếp! – Thắng nhào theo

Lão với được cổ gã Tám,
cả 2 chới với. Tiếng đổ gục, lịch bịch lăn theo bậc đá, tiếng đá rơi theo, rồi
chợt tắt ngụm. Không gian bỗng im lặng đến lạnh người. Ả Liên vẫn ngơ người ra,
mọi thứ xảy ra quá nhanh, ả vẫn chưa kịp định thần lại. Chợt dưới chân gác có
tiếng người hô hoán, ả rùng mình, xỏ vội cái váy, quýnh quáng chạy ra, lẩn
nhanh theo đường xuống.

Vừa thay vội, vứt được
cái váy vào thùng rác thì có tiếng gọi thất thanh ngoài cổng, ả Liên hít một
hơi thật sâu, tất tả chạy ra. Chồng ả và gã Tám bị ngã, lăn xuống chân gác núi,
Thắng bị thương ở đầu, vừa được đưa đi trạm y tế, còn gã Tám, chắc bị đập đầu
vào đá, chết ngay tại chỗ. Chân ả Liên run lên, tai ù ù, ả thất thần theo người
ta kéo đi lên trạm.

Long nhanh chóng bước
vào gác Vọng, nhặt vội lọ thuốc và một chai thuốc xịt nhỏ, rồi bước nhanh xuống
núi. Anh ngồi thừ ra trên bãi đá, tiếng sóng đập vào ì oạp, nước bắn lên cả
chân anh, lạnh lạnh. Anh đang làm gì thế này?! Thảo ơi! Giờ anh phải làm sao?!

KỲ
6: LINH

          Từ ngày chồng bị
tạm giam, Liên gầy hẳn đi. Mỗi lần lên gặp Thắng, ả không dám nhìn thẳng, chỉ
cúi mặt ậm ừ trước những lời nhục nhiếc của chồng. Ả không bán ngoài bãi nữa,
ai cần lấy hàng thì vào tận nhà thôi. Mỗi lần có việc phải ra đường, ả đội mũ lụp
xụp, khẩu trang quây kín, lủi chủi tránh những ánh mắt phán xét của bà con.
Linh cũng lảng tránh dần bạn bè, chỉ thỉnh thoảng chạy sang nhà Phương, hai đứa
ngồi tựa vào nhau, mặt buồn rười rượi. Ngỡ cứ tưởng Thảo mất đi…nhưng không, thật
khó để đối mặt với Long. Nhiều đêm không ngủ, nước mắt Linh cứ ứa ra, cô chỉ
mong được lao vào lòng Long, khóc thật to, rồi thú nhận tất cả. Cô yêu Long, cô
thực lòng không muốn thấy người mình yêu cứ u uất mãi như vậy. Còn về Phương,
Tuấn Anh dường như cũng lạnh nhạt hơn. Ngày cậu ấy về thành phố, cũng không qua
chào lời từ biệt. Giờ hai người cũng chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho nhau. Phương
đổi điện thoại mới rồi nhưng cô cũng không dám xem phim hay video trên điện thoại
nữa, mỗi lần thấy mạng đăng có clip bị phát tán, lòng cô lại thấy bất an vô
cùng. Chuyện lần này, cô đã sai, tất cả đã sai thật rồi.

Long dạo này dường như
cũng nguôi ngoai dần chuyện cũ, thỉnh thoảng tối Long chủ động nhắn tin cho
Linh, chỉ vài tin nhắn hỏi thăm bâng quơ nhưng Linh thấy vui lắm. Tối nay, Long
hẹn cô ra bãi biển đi dạo. Sau vài lời hỏi thăm về anh Thắng, Long kéo nhẹ tay
Linh, rủ cô lên gác Vọng hóng gió. Linh miễn cưỡng bước theo, từng bậc đá sao
cheo leo, nặng nề như muốn kéo đôi chân cô khụy xuống. Long mỉm cười, đưa tay,
kéo nhẹ tay Linh. Vừa đến cửa gác, Linh chợt khựng lại. Long hơi ngẩn người,
bàn tay Linh bỗng lạnh đi. Chiều theo ý Linh, hai người quay xuống ghềnh đá. Long
bắt đầu kể về những dự định sắp tới của anh. Trước tiên anh sẽ sửa sang lại căn
nhà, rồi nâng cấp cho tầu cá. Bố anh cũng có tuổi rồi, giục anh lập gia đình.
Nói đến đây, Long quay sang nhìn Linh, cô e thẹn cúi mặt. Câu chuyện lan man,
Long chuyển dần sang mấy vụ phát tán clip gần đây trên mạng, anh không gay gắt
với những người quay clip, mà chỉ tỏ ra thương cảm cho các nạn nhân. Linh tái mặt,
chỉ cúi đầu vâng dạ, tránh né ánh nhìn của Long.

  • Em nghĩ…những người quay họ có lỗi,
    nhưng là do còn trẻ, chưa biết suy nghĩ, chắc sau này họ cũng ân hận, dày vò lắm.
    Họ chỉ ước rằng lúc đó không làm thế – Linh quay mặt hướng ra biển, lén lau giọt
    nước mắt.

Long lặng người, từ đầu
đến giờ anh vẫn quan sát mọi cử chỉ của Linh. Anh buông tiếng thở dài. Bất chợt
có tiếng chuông điện thoại – Giọng chị Liên hơi gắt lên. Linh vội vã đứng dậy,
quýnh quáng ra về. Long nhìn theo Linh khuất vào nhà, bước từng bước nặng nề,
lòng anh nặng trĩu.

Long bật dậy, ngơ ngác
nhìn quanh, trong màn sương mờ ảo, trước mắt xa xăm có ánh sáng nhờ nhạt, tiếng
ai như tiếng Thảo yếu ớt từ đó phát ra, vọng lại. Long vùng dậy lao đến. – Linh
ơi! Phương ơi! …Tha cho em! – Long càng cố vùng lên, cố rướn về phía trước,
nhưng càng cố chạy, đốm sáng phía trước như càng lùi ra xa hơn. Rồi tất cả tắt ngụm,
tối đen. Long đang mò mẫm thì lại nghe tiếng Thảo yếu ớt, sát ngay bên tai:
Linh ơi…cứu mình…Long chơi với, gã quỵ xuống. Anh nheo nheo mắt, nắng ngoài bãi
đã chiếu vào. Là mơ! Nhưng nếu đó là sự thật! Trong đầu Long lại thấp thoáng
khuôn mặt nhợt nhạt, tím tái, đôi mắt trừng trừng mở to, anh siết chặt nắm tay.Chỉ
còn 10 ngày nữa là đến giỗ 100 ngày của Thảo, Long vặt vài nhánh cỏ dại, trân
trân nhìn tấm bia. Giấc mơ đêm qua, chắc Thảo đang muốn nhắc nhớ anh về nỗi oan
khuất của cô ấy, được rồi, em cứ yên nghỉ đi, Thảo nhé.

Mọi người đã về hết, chỉ
còn hai bố con Long và Tiền cùng mẹ Thảo dọn dẹp nốt, ai nấy đều lẳng lặng,
không nói câu nào. Trên bàn thờ, khói hương tỏa ra, cay cay mắt, Long nhìn di ảnh
Thảo trân trân, rồi ngó điện thoại, 7 rưỡi rồi, anh vội vàng bước ra cổng. Lúc
này, ngoài bãi biển, Linh bước từng bước lặng lẽ. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tối
nay, cô sẽ nói ra tất cả, tất cả…dù có là như nào. Cô không dám mong sự tha thứ,
nhưng hơn ba tháng qua, lòng cô luôn lo sợ, cảm giác tội lỗi dằn vặt không yên.
Cô hít một hơi dài, lẳng lặng bước lên từng bậc đá. Hai bàn tay nắm lại, Linh
ngó đầu vào trong gác, không có ai cả, chỉ có một chai nước suối đặt ngay ngắn,
cô lẳng lặng ngồi xuống. Dường như tối nay oi bức hơn mọi ngày, Linh lấy tay
lau giọt mồ hôi trên trán, mặt cô chợt bừng bừng, cổ họng khô nóng. Mắt Linh
như vừa nhìn vào tia hàn điện, nhức nhức, cô chớp chớp mắt. Cô với chai nước, uống
ừng ực, nước tràn ra, rơi xuống ngực áo. Linh ngả người, dựa vào vách, cô nhìn
xuống, lồng ngực cô như chực bung ra, phập phồng theo nhịp thở. Linh bung 2 chiếc
khuy áo, để lộ khuôn ngực căng tròn, lấp ló sau chiếc áo lót màu đen.

Tuấn Anh khựng lại, là
tin nhắn của Long, nhắn bận dọn dẹp nốt, tối nay không ra được. Đang phân vân,
chợt cậu nghe có tiếng khẽ rên rỉ từ trên gác vọng xuống, cậu tò mò chậm chậm từng
bước. Mắt Tuấn Anh mở to, cậu bấu chặt vào cánh cửa, ngăn không cho mình nhào
vào. Đợi đến lúc này, Long vội vàng ra khỏi lùm cây, đi vội xuống bậc đá. Vừa
xuống đến bãi cát, anh chạy một mạch về phía nhà Phương. Anh dừng lại, hít sâu,
lấy lại hơi, rồi cất tiếng gọi. Phương hơi chột dạ, nhưng vẫn đi theo Long. Từ
ngày Thảo mất, cô chỉ gặp anh lúc có cả Linh, chưa khi nào Long hỏi điều gì cả.
Ngày hôm nay giỗ 100 ngày Thảo, Phương đã sang từ sáng sớm, tất bật phụ giúp,
cô làm luôn chân luôn tay. Những ngày tháng sắp tới, Phương sẽ thường xuyên
sang đỡ đần cho mẹ Thảo, cô chỉ mong Thảo trên trời sẽ hiểu và tha thứ cho cô. Ngày
trước, gác Vọng là nơi mấy đứa tụ tập, vui đùa mỗi tối, nhưng từ ngày xảy chuyện,
Phương không lên đó nữa. Lúc này, Long lại rủ cô lên, có chút ngần ngừ nhưng
Phương vẫn ngập ngừng bước theo. Hai người chợt khựng lại, dưới ánh đèn lờ nhờ,
trong gác vọng ra tiếng rên rỉ, Phương ngập ngừng định quay xuống, Long với tay,
kéo lên. Cảnh tượng trước mắt làm Phương sững sờ. Tuấn Anh và Linh đang cuồng
nhiệt quấn lấy nhau. Phương chết lặng trước sự trần trụi đó, quay đầu lao xuống.
Long hét to: Phương! Phương đợi anh với! – Nghe tiếng gọi, hai kẻ sửng sốt
choàng dậy nhìn ra. Nhìn thấy Long, Linh vơ vội cái áo, đôi mắt mở to hoảng hốt.
Long quay người, chạy xuống đuổi theo Phương. Phương ôm đầu gối, gục xuống bãi
cát, bật khóc nức nở, tuy cô chưa một lần thổ lộ với Tuấn Anh, nhưng sao chuyện
lại thế này!? Cô và Linh là bạn thân, rất thân cơ mà, tại sao!?

Ngay trong đêm đó, Linh
theo Tuấn Anh lên thành phố. Trong căn nhà nhỏ, giờ chỉ mình chị Liên lủi thủi
vào ra. Nghe nói, sang tháng tòa sẽ xét xử lão Thắng. Cô Tâm thỉnh thoảng vẫn
qua nhà an ủi, có lẽ đồng cảnh đơn côi. Về phần Phương, sau ngày hôm đó, cô thường
xuyên sang nhà cô Tâm, dọn dẹp, cơm nước hay chỉ là ngồi trò chuyện cho đỡ buồn.
Với Phương, đó là những điều tốt nhất cô có thể làm, nhìn nụ cười hiền hậu của
cô Tâm, Phương cũng nhẹ lòng hơn.

KỲ
7: HẠ MÀN

Căn
nhà Long đã được sửa sang lại, khang trang hơn trước. Ông Thành không đi biển nữa,
chuyển sang chạy Grap, thu nhập cũng ổn định hơn. Ông bớt ra chút tiền từ con
cá sủ vàng, dựng một cái quầy nhỏ cho bà Tâm bán nước và chút đồ khô, có thằng
Tiền nhanh nhảu phụ giúp, bà Tâm cũng thấy thoải mái hơn. Long thì lên làm cho
nhà hàng chú Đô, tháng về thăm nhà một lần. Lần nào cậu về cũng mua quà cho
Phương. Nhìn hai đứa tíu tít nấu cơm, cô Tâm nhìn ông Thành gật đầu, thôi thì
bà cũng mừng cho thằng Long. Thấm thoắt đã gần được một năm, ông bà tính chuyện,
để qua giỗ đầu con Thảo, nói chuyện với thằng Long xem sao.

Hôm nay Long lại về,
Phương mừng lắm, cô thấp thỏm từ tối qua tới giờ. Hai đứa lại tíu tít trong bếp,
thằng Tiền nhí nhảnh, gọi Phương là chị dâu, cô ửng mặt, mỉm cười lườm thằng nhỏ.
Trời đêm nay thật dễ chịu, từng con gió lùa vào gác Vọng, mơn man. Long đưa tay
vén nhẹ vài sợi tóc vương vương trên mặt Phương, hai mắt nhìn nhau. Đôi mắt
Phương từ từ khép lại, cô giật mình, run run, Long đỡ tấm lưng mềm mại của cô,
cánh tay rắn chắc từ từ hạ xuống. Phương lim dim mắt, đôi tay cô bấu chặt tấm
lưng trần chắc nịch của Long, kéo xuống. Từng giọt mồ hôi từ mặt Long chảy dài,
rơi xuống bầu ngực căng tròn của cô, ấm nóng, nồng nàn đến mê người. Ngoài biển,
dội lại tiếng sóng dạt dào, ào ạt đập vào vách núi đá.

Sớm tinh mơ, Long đã
lên xe, vội lên thị xã cho kịp giờ làm. Phương buông tay, nhìn theo chiếc xe
khách xa dần. Cô tung tăng trên bãi cát, biển hôm nay thật đẹp, ánh nắng ban
mai chan hòa, ấm áp lùa theo từng con gió. Cô đã trao cho Long những điều đầu
tiên quý giá nhất của người con gái, cô sẽ dành cả cuộc đời này để chăm sóc cho
anh, phụng dưỡng bố anh và cô Tâm, nếu Thảo trên trời có linh thiêng, chắc sẽ
tha thứ cho cô, sẽ để cho cô bù đắp lại lỗi lầm. Phương mua một bó hoa, một nắm
hương, cô đến thăm mộ Thảo. Thảo ơi- Hãy tha thứ cho mình – Mình sẽ thay cậu chăm
sóc anh Long, phụng dưỡng mẹ cậu, bố anh Long – Hãy yên nghỉ, Thảo nhé. Phương
chắp tay, cúi đầu. Làn khói hương quầng lên, theo gió bay ra phía biển.

Phương vừa tắt cuộc gọi
video với Long, đang nằm mơ màng, thì bất chợt có tin nhắn của Long – Anh gửi em
xem cái này. Phương chăm chăm nhìn màn hình, đợi tập tin được tải về, hình như
là một video. Video vừa tải xong, Phương hơi nhíu mày, bấm vào. Cô run tay, rơi
điện thoại khỏi tay. Trước mắt cô như tối sầm, vội vàng bấm xóa, rồi quẳng điện
thoại vào góc giường. Trời ơi! Tại sao!? Chẳng lẽ, tất cả chỉ là một trò đùa,
là giả dối thật sao!? Những ngày qua…cô đã rất cố gắng, cô đã tưởng, đã mong,
đã chờ…Tất cả tưởng chừng đã qua, đã quên đi…Trời ơi! Phương đổ vật xuống gối,
nức nở. Chiếc đèn ngủ chớp nháy, rồi tắt ngụm. Một màn đen lặng, lặng đến lạnh
người.

HẾT