CHỊ CHỊ EM EM
Tác giả: Trương Quang Hưng
KỲ
1: MAI
Thành vung tay, viên đá rơi tõm xuống chỗ vực nước sâu. Gợn
nước dãn ra, nuốt chửng viên đá nhỏ xuống đáy, lăn tăn rồi phẳng lặng, một màu
xanh đen lạnh lẽo. Con suối này nước róc rách quanh năm, từ lúc nhỏ Thành đã
cùng lũ bạn ra đây tắm, nhặt đá cuội, bắt những con tôm, con ốc, con bống lẩn
dưới những khe đá. Cứ chiều chiều sau khi lùa trâu về chuồng, cả lũ lại í ới gọi
nhau. Đoạn suối trên này nước chỗ sâu chỉ đến cạp quần, trong mát, nhìn xuống tận
đáy. Nhưng phía dưới một đoạn, chỗ khúc cua, có một hang đá lớn, nhìn vào tối
om, buổi chiều có nắng dọi vào thì chỉ thấy một màu xanh đen đầy nước, ngoài cửa
hang là một vực nước sâu. Người lớn trong làng bảo trong hang có một con thuồng
luồng lớn lắm, ai mà đến chỗ vực là nó sẽ bơi ra, rà rà sát đáy rất nhẹ, nó vuốt
nhẹ cái đuôi mềm mềm, nhớt nhớt vào chân, khi người ta sực nhận ra, còn đang
ngơ ngác thì đuôi nó quấn lấy, kéo xuống, lôi tuột vào trong hang. Bọn trẻ lũ
Thành sợ lắm, chả đứa nào dám mon men xuống dưới đó. Bây giờ lớn rồi, Thành biết
ở đó không có con thuồng luồng nào cả, chỉ có nước, rất sâu và rất lạnh. Bất chợt
Thành nhớ lại cái tối đó, anh lặn ngụp mấy vòng, cố lặn xuống đáy nhưng không
thể, xung quanh chỉ có nước, tối đen, lạnh buốt tai. Đêm đó Thành đã khóc rất
nhiều, giờ ngồi đây nghĩ lại, anh vẫn thấy cay cay khóe mắt.
- Anh Thành! Anh lại ra đây rồi à? Sao chiều
nay anh lên đồi cam không gọi em? Để người ta ở nhà đợi mãi.
Thành quay đầu lại,
nhìn lên, Mai đang chạy lại phía anh. Mai ngồi phịch xuống, phụng phịu nhìn
Thành. Anh mỉm cười:
- Anh xin lỗi! Anh lên thăm đồi từ trưa, sợ
lúc đó em đang ngủ nên anh không qua. Sao em không sang đi cùng Hùng? Chiều nay
Hùng ở nhà mà. - Em không thích! Em thích đi cùng anh cơ
– Mai phụng phịu, chộp lấy tay Thành.
Ngần ngừ, Thành đẩy tay
Mai ra, mắt đăm đăm nhìn ra vực nước. Mai đứng phắt dậy:
- Anh Thành! Chẳng lẽ anh cứ sống mãi thế
này sao?! Người chết cũng đã chết rồi, người sống sờ sờ đây, sao anh chẳng quan
tâm!? - Anh… Anh xin lỗi Mai. Anh không thể…
- Không gì là không thể cả! Anh cố chấp,
anh ích kỷ mà thôi! Chẳng phải lúc đầu anh thích em sao? Mây chết rồi, chết lâu
rồi anh. Hãy để em chăm sóc anh, anh Thành.
Vừa dứt lời, Mai lao đến,
ôm chầm lấy anh, cô ghì tấm lưng chắc nịch của Thành vào ngực. Cô toan định hôn
vào cổ Thành thì anh đẩy ra, đứng vội dậy. Anh nhìn Mai, ánh mắt buồn rầu:
- Mai, anh xin lỗi! Anh không thể! Anh biết…nhưng
anh yêu Mây, anh không thể quên được Mây. Mai em, Hùng là người tốt, anh chỉ có
mình nó là người thân bây giờ, nó rất yêu em, em biết mà…Em hãy thay anh chăm
sóc cho nó, được vậy, anh mang ơn em nhiều lắm! - Thôi! Thôi đi! Anh đừng nói nữa! – Sao
anh nỡ đối xử với em như vậy! – Mai bật khóc thành tiếng nức nở.
Thành đứng trơ ra, anh
nhìn Mai ngồi gục đầu, co cụm, tiếng nấc của cô như cứa vào lòng anh, anh muốn
đi đến, muốn ôm cô vào lòng nhưng không, anh không thể! Từ khi nhận ra mình yêu
Mây, anh chỉ xem Mai như người bạn. Dù Mây đã mất được gần năm nay rồi, nhưng
trái tim anh vẫn nhớ Mây, lòng anh vẫn chưa thôi đau đớn. Thành nén tiếng thở
dài, tiến lại, đặt tay lên vai Mai:
- Mai em. Anh thương Hùng lắm, anh không
muốn làm nó bị tổn thương, nó rất yêu em. Anh sẽ lo cho hai đứa xuống Hà Nội sống,
không phải vất vả ở trên này nữa… - Em không cần! – Mai hất tay Thành ra –
Anh đừng nói thêm gì nữa! Anh về đi! - Ừ, cũng sắp tối rồi! Mình về thôi Mai. Về
nhé! - Anh về đi, em muốn ở đây một mình. Anh về
ngay đi! Giờ em không muốn nhìn thấy anh nữa!
Mai mệt mỏi đứng dậy,
nhìn lại, vậy là Thành bỏ cô đi rồi. Tại sao, tại sao cô lại phải chịu đựng những
điều này?! Tùm…tùm…Tay Mai vung mạnh những hòn đá về phía vực nước. Cô nghiến
răng, miệng lầm bầm:
- Mây! Cậu có gì hơn tôi chứ! Tại sao, tại
sao cậu chết rồi vẫn không buông tha anh Thành?! Cậu ác quá! Ngay từ đầu anh
Thành đã là của tôi! Anh ấy yêu tôi trước, cô hiểu chưa? Cô đã chiếm đoạt anh ấy
từ tôi! Cô chết rồi, chết rồi mà Mây ơi! – Nước mắt Mai trào ra, rơi lã chã xuống
bờ cát.
Bất chợt từ phía vực một
cơn gió thổi tới, hơi lạnh lướt trên mặt Mai. Phía mặt nước đen bỗng gợn gợn, rồi
bóng nước sủi lên, một vài cái rồi nhiều dần. Hai mắt Mai mở trừng trừng, bọt
nước ục ục lên như có một nồi nước lớn đang đun sôi ở phía dưới, bỗng bọt nước
vỡ dần, tan ra, mặt nước trở lên thinh lặng. Mai thở phào ra, nhìn trời đã nhá
nhem, cô vội quay lưng, vừa bước được vài bước, Mai khựng lại, dường như có đôi
tay ai từ phía sau đang bóp chặt vào hai má cô, giữ ghì lại, hơi lạnh từ hai má
chạy dọc sang sống lưng, lướt xuống tận chân. Hơi lạnh từ từ luồn dần sang miệng,
Mai cảm thấy bị hai bàn tay bịt chặt, không thể thở được. Cô cố vùng vẫy, chới
với, mắt tối sầm lại.
KỲ
2: MÂY
Thành
lê từng bước nặng nề. Không biết Mai đã về chưa, về đến nhà anh sẽ bảo Hùng
sang xem sao. Anh biết tình cảm của Mai, nhưng anh không thể đáp lại. Thành và
em trai Hùng cùng Mai, Mây là nhóm bạn chơi thân với nhau từ nhỏ. Nhà Mai ngay ở
quả đồi bên cạnh, đối diện bên kia con đường đất với nhà Thành, những lúc rủ
nhau ra suối, lên đồi cam, nương mía, Hùng chỉ cần đứng bên nhà gọi to. Rồi ba
đứa chạy ù lên con dốc, qua bên kia chân dốc là tới nhà Mây rồi. Tuổi thơ bốn đứa
êm đềm, trong trẻo như dòng suối, róc rách hòa vào tiếng chim muông của núi rừng.
Cách đây 2 năm, khi ấy Mây là cô thôn nữ vừa tròn 16 tuổi, cái tuổi lẽ ra được
mộng được mơ, thì bố mẹ cô ly thân, Mây theo bố về quê Thái Bình. Những ngày
tháng không có Mây, cả nhóm buồn lắm, và có lẽ không còn ngây ngô, hồn nhiên
như lúc bé nữa mà những lần đi chơi chung cũng dần thưa đi. Hùng hay sang rủ
Mai lên thăm đồi cam, đồi mía, còn Thành, những lúc rảnh rỗi, anh lại ra bờ suối
ngồi, lặng lẽ. Nhưng như không hẹn mà gặp, thường mỗi lần anh vừa ra một lúc là
Mai lại rón rén từ đằng sau, vỗ vào vai anh. Mỗi lần giật mình quay lại, Mai lại
dúi một cành hoa mua tím, hay một chùm hoa dẻ thơm dịu vào mặt anh, đôi mắt cô nhìn
Thành cười ngượng ngịu.
Có
một lần hai đứa mải chơi đùa, Mai tung tăng chạy phía trước, thỉnh thoảng với
tay, té nước về phía Thành, bất chợt cô vấp hòn đá, chúi ngã xuống. Ngồi sau tấm
lưng chắc nịch của Thành, Mai vòng tay ôm ghì vai anh, cô hôn vội một cái lên
má Thành. Áo Thành ướt đẫm mồ hôi nhưng anh không thấy nóng, trong tai anh róc
rách tiếng suôi reo, tim anh đập rộn rã như tiếng chim rừng. Khuôn ngực thiếu nữ
của Mai tỳ sát vào lưng anh, thật êm ái, cảm giác dịu ngọt như mật ong vậy. Tối
đó, khi Thành đang ngẩn ngơ thì Hùng thì thầm. Lòng Thành chợt lặng xuống…em
trai anh thích Mai, muốn nhờ anh giúp. Giờ Thành chỉ có đứa em trai này là thân
nhất, mẹ anh mất khi hai anh em đang học cấp 1, bố anh thì vừa qua giỗ đầu.
Thành dặn lòng mình, từ nay, anh chỉ coi Mai là bạn, là em gái mà thôi. Khoảng
thời gian sau đó, Thành cảm thấy thật chơ vơ, nhất là mỗi lần thấy Hùng vui vẻ
cười đùa với Mai, những lúc ấy, ánh mắt buồn buồn của Mai nhìn anh, nó xót như
ngọn cỏ cứa qua lòng bàn tay. Thành ngỡ cứ tưởng từ nay anh chỉ bầu bạn với đàn
vịt, lũ cá và đồi cam, đồi mía thôi thì Mây trở lại.
Sau
một năm không gặp, Mây lớn khác quá. Vừa nhìn thấy nhau, Mai đã chạy ùa tới, ôm
chầm lấy Mây, hai đứa cười khúc khích. Nhìn đôi mắt buồn buồn của Mây, lòng
Thành chợt lặng xuống. Từ hôm đó, mỗi lần lên đồi cam, đồi mía, hay ra suối,
Thành lại sang rủ Mây cùng đi. Mỗi lần nương ngô, nương sắn nhà Mây cần cuốc đất,
nhổ cỏ, Thành lại chạy sang giúp hai mẹ con. Anh cũng lên đồi chặt lá cọ, đốn mấy
thân keo về vá lại mái, dựng lại cột cho căn nhà lá của hai mẹ con Mây. Thỉnh
thoảng anh lại đánh con cá, bắt con vịt, hái ít cam mang sang. Dần rà, như cây
phong lan leo dần, bám chặt dần lên thân cây mít góc vườn, mùa này nó đã ra
hoa, anh và Mây yêu nhau từ lúc nào không biết nữa. Anh định thu hoạch xong vụ
cam sẽ qua xin cô Cẩm cho cưới Mây, sau ngày cưới, anh sẽ đón cô về ở cùng một
nhà luôn. Mây vui lắm, cô thấy tiếc một năm đã bỏ đi, nếu ở lại, biết đâu giờ
cô đã là vợ Thành rồi.
Mây ngồi tựa vào vai
Thành, thủ thỉ:
- Anh, anh nhớ là đã hứa yêu em trọn đời,
chung thủy với một mình em rồi đó nhé! Nhưng mà…lỡ sau này anh lừa dối em thì
sao? - Mây, đời này anh chỉ có mình em thôi. Nếu
anh phản bội em, anh sẽ lấy cái chết để tạ tội với em.
Mây vội đưa tay lên giữ
miệng anh – Em tin anh- rồi cô đặt nụ hôn lên môi Thành. Hai người ôm ghì lấy
nhau, tấm thân thiếu nữ của Mây mềm mại như dây rừng, quấn chặt cơ thể cứng rắn,
chắc nịch như cây lim, cấy táu của Thành. Hai đôi môi ngấu nghiến, ghì chặt.
Đôi mắt Mây lim dim, bàn tay nóng hổi của Thành nhẹ lùa vào eo cô, từ từ vòng
sang bụng, trườn dần lên. Cơ thể Mây như cứng lại, bầu ngực căng cứng, tay cô
ghì chặt cổ Thành. Bất chợt Mây giật mình, đẩy Thành ra, hình như có ai vừa đứng
rình trên đầu dốc. Cái cảm giác có đôi mắt ai giương to, chằm chằm nhìn xuống
làm cô thấy ớn lạnh. Ánh mắt ấy Mây nhìn rất quen, cái dáng người vội quay đi ấy
cũng rất giống…
- Anh Thành này…Anh có biết, em thấy Mai
thích anh thì phải. Từ ngày anh hay đi với em, em thấy Mai khác lắm, em bắt gặp
mấy lần Mai nhìn anh, vẻ buồn lắm! - Đâu có! Em nghĩ quá rồi! Mai và Hùng rất
đẹp đôi. Anh tính mình cưới xong, ra giêng sẽ lo luôn cho cô chú ấy. - Vâng, nếu được vậy thì tốt quá! Mai cũng
tốt tính, lại nhanh nhẹn nữa, hợp với Hùng. Nhóm mình mà thành đôi, suốt đời được
ở gần nhau thì thích anh nhỉ? - Ừ, anh cũng chỉ mong được vậy.
Thành ôm Mây vào lòng,
nhìn xa xăm về phía vực nước. Anh đâu ngờ rằng đó là buổi chiều cuối cùng anh
được bên Mây, nếu thực sự đó là con thuồng luồng ẩn nấp trong hang đá từ ngày
xưa, anh đã lấy đá, lấp đè chết nó rồi, nhưng không, chỉ có nước, sâu và lạnh.
Đã mấy lần anh vùng vẫy, tay vung đập mạnh vào mặt nước, nước bắn lên, vỡ nát,
rơi xuống mặt anh, lạnh tận trong lòng. Anh đã hét to vào hang đá tối tăm, chỉ
có tiếng anh đập vào vách đá, dội lại, không có con thuồng luồng nào lao ra cả.
Chắc chỉ có ông trời, tại ông trời đã tàn nhẫn với anh, bắt mất Mây của anh.
KỲ
3: ĐÁM CƯỚI
Mai ngơ ngác, dò
dẫm từng bước, bàn chân cô dẫm lên những viên đá, viên sỏi đau nhói. Bất chợt
trong màn sương, mặt nước gợn gợn, một cái đầu người từ từ trồi lên, những lọn
tóc dài sũng nước, che kín mặt, lê quệt, đôi tay gầy trơ, thâm bợt, cào từng vệt dài trên bờ cát, lừ lừ trườn lại
phía Mai. Chân cô nhũn ra, ngã khuỵa xuống, hai tay run rẩy, cố ghì lấy những
hòn đá, trườn lùi về phía sau. Cô gái ấy trườn đè lên người Mai, bàn tay run
run vén lọn tóc, dần lộ ra khuôn mặt trắng bợt, đôi mắt thâm đen nhìn trừng trừng
vào mắt Mai. Toàn thân Mai lạnh cứng, miệng há hốc, là Mây, trời ơi, là Mây! Một
giọng nói thì thào, phả hơi ởn lạnh vào mặt Mai:
- Mai…sao cậu lại nỡ đối xử với mình như vậy?!
Từng giọt nước lạnh ngắt
chảy nhỏ xuống mặt Mai, cô hét lên, vung mạnh tay. Hùng vội ôm lấy Mai, ghì cô
vào lòng, tay anh vuốt vuốt lên tóc Mai:
- Mai, là Hùng, Hùng đây mà! Không sao
đâu!
Mai ngơ ngác nhìn
quanh, là nhà mình rồi. Bất chợt nước mắt cô chảy ra, giọng cô nghẹn lại:
- Hùng…Mây chết đuối mà! Mây bị chết đuối
mà!… - Ừ, ừ…Mây bị đuối nước. Không phải lỗi của
Mai đâu, không phải mà…Mai đừng nghĩ nữa, chuyện qua lâu rồi mà.
Như sực tỉnh, Mai vội đẩy
Hùng ra. Cô mệt mỏi dựa lưng vào vách, cô nhớ mình đang ở bờ suối, có cơn gió lạnh
lạnh, rồi cô không nhớ nổi làm cách nào mà mình về được đến nhà nữa. Hùng dấp
chiếc khăn, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mai. Mai nhìn Hùng, khẽ cúi
đầu. Bất chợt mẹ Mai từ sân chạy vào:
- Mai, con tỉnh rồi à! Ơn giời! Con làm bố
mẹ lo quá! Làm gì mà nằm vật từ chiều tối hôm qua, lúc nóng lúc lạnh! Thằng
Hùng nó ngồi đây suốt từ tối hôm qua đến giờ đấy! Nó cho con uống thuốc, rồi đắp
khăn cho đấy! Khổ thân, bố mẹ bảo mãi mà nó không chịu về! - Dạ! – Đôi mắt Mai mệt mỏi nhìn ra sân, nắng
đã tràn. Đầu cô ong ong, đau nhức như vừa bị say nắng. - Mai uống cốc nước rồi ăn cháo này, ăn
cháo nóng cho vã mồ hôi ra là khỏi, chỉ bị cảm chút thôi mà, mai lại leo đồi được
rồi – Hùng cười toét miệng. - Đấy! Sáng sớm Hùng nó đã bắt vịt, nấu nồi
cháo cho con, còn bắt con cá chép to tướng nhốt ở sân giếng nữa kìa! Sướng
không biết sướng, lúc nào cũng tơ mơ đi tận đẩu đâu – giọng mẹ Mai trách hờn. - Thôi! Con nó ngồi dậy là tốt rồi, bà ra
đây cho con nó ăn bát cháo cho ngon miệng! Nắng lên rồi, tôi tranh thủ chạy lên
đồi cam, từ sáng giờ cứ ra vào, chả làm được gì! – Bố Mai với chiếc mũ lá, đeo
cái gùi phăng phăng ra cổng.
Miệng Mai khô đắng,
nhưng cô vẫn cố ăn hết bát cháo. Cô nhìn Hùng, đôi mắt mệt mỏi ngái ngủ của anh
làm cô ái ngại, cô chợt thấy thương thương anh. Hùng với cầm tay Mai, nhìn cô mỉm
cười. Mai toan định rụt tay, nhưng chợt cô khựng lại. Bàn tay Hùng không ấm,
không có nhiều chai cứng như tay Thành, đôi mắt Mai nhìn ra cổng, lòng cô rã rời.
- Ơ, Mai! Em khỏi hẳn ốm chưa mà đã đi ra
ngoài thế? Em mau vào nhà đi, ngoài này nắng lắm! – Thành vội đặt thúng ngô xuống,
lũ gà thấy vậy chạy ào đến, tranh nhau ăn. - Thôi! Khỏi cần! Em sang tìm anh Hùng
thôi. - Ơ…Ừ, Hùng đang lựa vịt ngoài ao đấy em.
Em đợi, anh chạy ra gọi nó. - Thôi, anh bảo anh Hùng lát qua nhà em,
bàn ngày làm lễ cưới – Nói đoạn Mai quay mặt, bước vội. - Ơ…Cưới! Cưới ai thế Mai?
- Cưới em! Chẳng phải anh muốn thế sao!
Anh lo tiền đi, sang tháng em lấy Hùng, nhà em chọn được ngày rồi!
Thành sững người, nhìn
theo Mai, mà thôi…vậy là tốt rồi. Anh lững đững bước ra ngoài ao. Hùng reo lên
sung sướng, quẳng luôn con vịt xuống ao, ù chạy lên nhà Mai, anh không ngờ được
Mai lại muốn cưới, anh còn chưa kịp mở lời. Có lẽ những ngày Mai ốm, sự tận
tình chăm sóc của anh đã làm Mai mủi lòng. Nghe Mai nói ngày cưới, Hùng ngẩn
người, bác gái ngập ngừng, bảo đó là đi xem thầy rồi, cả tháng sau chỉ có ngày
đó là đẹp nhất. Vừa nghe Hùng nói đến ngày cưới, Thành bật dậy, anh chau mày.
Sao bao ngày không chọn, lại chọn đúng ngày đó!? Thấy anh ngồi thừ ra, Hùng chỉ
im lặng, không biết phải nói gì.
- Thôi, không sao! Mai đồng ý cưới là được
rồi! Em xem nhà còn bao nhiêu tiền để anh tính. Tối nay hai anh em sẽ lên nhà
Mai nói chuyện với cô chú – Nói đoạn Thành vỗ vào vai cậu em, mỉm cười đi ra giếng
nước.
Vốc
từng vốc nước òa lên mặt, lòng Thành sao nóng như bếp củi, Mai đồng ý lấy Hùng,
đó là mong muốn bấy lâu của anh, nhưng sao vẫn thấy bất ngờ, thấy hụt hẫng thế
này? Ực một ngụm nước giếng mát lạnh, dường như cái hơi nóng đầy ứ ở cổ họng
anh trôi bớt xuống, Thành vuốt những giọt nước trên mặt, thở một hơi dài. Anh lững
đững từng bước, con dốc như kéo anh xuống, dấp dúi về phía trước. Ánh mắt của
Mai nhìn anh như cật nứa sắc lạnh, cứa vào lòng anh. Nhấp từng ngụm rượu ngô
cay cay, đôi mắt Thành thờ thẫn nhìn ra bờ ao, vài vệt nước lấp loáng dưới ánh
trăng mờ, thỉnh thoảng tiếng vịt sợ chuột quạc lên, phá vỡ màn tối vắng lặng.
Nhà Mai thách cưới đơn giản, lợn, gà, gạo nếp nhà Thành sẵn đủ, rượu thì sang
nhà dì Tý lấy là có. Nhưng Thành muốn lo đủ đầy cho em trai, anh quyết định thu
hoạch đồi cam sớm, bán luôn cả đàn vịt nữa. Đàn gà và con trâu sẽ giữ lại để
làm cỗ. Số tiền hai anh em dành dụm bấy lâu, ngoài để thách cưới, số còn lại
anh sẽ mua mấy chỉ vàng, cho hết vợ chồng Hùng làm vốn. Họ hàng trên này cũng
chẳng có ai ngoài dì Tý, bên nội dưới Hà Nội cũng chỉ có chú Dũng, chiều anh điện
báo cho chú rồi. Trước mắt anh sẽ dọn xuống ngủ ở gian trên của nhà bếp, căn
nhà lá ba gian sẽ để lại cho vợ chồng Hùng. Ổn định một thời gian, Thành sẽ thu
xếp cho vợ chồng Hùng xuống Hà Nội ở, được như vậy, anh mới yên lòng.
Mai kéo chiếc nón lá,
che đi đôi mắt đỏ hoe, từ sáng đến giờ, cô vẫn cười cười nói nói, đi mời rượu mọi
người, nhưng đến khi Thành đứng lên phát biểu, chúc mừng cô và Hùng trăm năm hạnh
phúc, con cháu đủ đầy, cô bật khóc. Trong lòng Mai lúc đó muốn chạy đến ôm chầm
lấy Thành, nhưng cô không thể, cô gục đầu vào vai mẹ, nức nở. Mọi người hò reo,
tiếng vỗ tay, tiếng cười nói, mời rượu rôm rả. Nhìn xác pháo giấy lấp lánh, bay
tơi tả, Thành nốc chén rượu, mỉm cười. Mọi người đã về hết, Thành thở phào, vậy
là xong xuôi cả rồi. Ngó vào giường, Hùng đã lăn quay ra ngủ từ lúc nào. Anh
quay sang nhìn Mai, cô nhìn anh, đôi mắt chực rưng rưng, Thành vội quay đi, lẳng
lặng xuống bếp.
Đặt đĩa xôi và đĩa thịt
gà xuống bàn, Thành đi lại bàn thờ, lặng lẽ châm nén hương. Nhìn di ảnh Mây, lòng
anh đau nhói. Nếu Mây còn, thì anh và Mây cũng đã có một đám cưới như này rồi.
Hôm nay là ngày giỗ đầu của Mây, nhìn mâm cơm cúng nguội lạnh, Thành nén tiếng
thở dài. Cô Cẩm rót bát nước chè xanh, đôi mắt nhìn Thành rưng rưng. Từ ngày mất
con gái, cô Cẩm lủi thủi một mình trong căn nhà lá, mới gần 50 tuổi mà nhìn cô
khắc khổ, tóc đã bạc như người 70. Đêm đêm, cô vẫn giật mình nghe tiếng bố Mai
gọi thất thanh. Chiều hôm đó, hai mẹ con lên nương sắn làm cỏ, Mây còn tíu tít kể
mẹ nghe về dự định của hai đứa, Thành là người tốt bụng, cô mừng cho con gái đã
tìm được người hết lòng với mình. Cuối chiều, Mây xin mẹ về trước, cô có hẹn đi
ra suối với Mai. Cơm đã nấu chín, cô Cẩm ngồi ngóng ra cổng, tự dưng cô thấy bồn
chồn. Đang định sang nhà Mai xem hai đứa đã về chưa thì từ ngoài cổng, bố Mai hớt
hải lao vào, giọng thất thanh:
- Chị Cẩm…Con Mây…Con Mây nó mất tích
ngoài suối rồi…
Mọi người trong thôn
nháo nhác, người soi đèn, người cầm đuốc, cầm gậy, tiếng cô Cẩm gọi con lạc dần,
cô ngã quỵ xuống bờ cát. Thành cố lặn xuống, ngoi lên mấy lần mà nước sâu quá,
toàn thân anh run rẩy, cổ họng anh bỏng rát, thều thào không ra tiếng. Mai đứng
nép vào mẹ, đôi mắt sợ sệt, ngân ngấn nước. Sáng sớm hôm sau, thi thể Mây nổi
lên. Nhìn thi thể con bệch bạc, sũng nước, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, cô Cẩm
ngất lịm.
Cô Cẩm theo chân Thành
ra tận cổng. Vừa bước được mấy bước, Thành giật mình ngoảnh lại, trên mái nhà,
con mèo đen của Mây đang giương đôi mắt xanh lè nhìn theo anh, nó kêu meo một
tiếng rồi nhảy vụt vào màn đêm. Con đường đất gồ ghề, đôi chân Thành mệt mỏi
lên dốc, bất chợt lòng anh chới với, trống rỗng như mất tất cả, anh buông tiếng
thở dài.
KỲ
4: MÈO ĐEN
Vừa bước vào
sân, Thành ngẩn người, Mai vẫn ngồi ngoài hiên, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra cổng. Mai
ngước lên nhìn anh, đôi mắt vẫn đầy trách móc, cô biết Thành vừa sang nhà Mây.
- Em đã ở đây rồi! Anh đã vừa lòng chưa?
- Anh…Anh cảm ơn em! – Thành ngập ngừng
quay đi, tránh đôi mắt đen ngấn nước của Mai. - Thôi, đi ngủ đi em…Hôm nay em cũng mệt rồi
– Nói đoạn Thành quay bước xuống gian bếp.
Mai với tay, túm lấy
tay Thành giữ lại. Lúc này, cô chỉ muốn được anh ôm ghì vào lòng, muốn được
khóc trên vai anh. Thành ngập ngừng, gạt tay Mai ra, lẳng lặng bước đi. Cánh
tay Mai chơi vơi, rụng rời như quả cam đã quá chín, vỡ nát trên mặt bùn đất,
lòng cô tê tái như cơn mưa lạnh ào xuống. Đến lúc này, cô vẫn hoài nghi vào quyết
định của mình. Không phải vì cô muốn dằn vặt Thành, càng không phải vì yêu
thương Hùng, có điều gì đã làm cô mất lý trí…Lẽ ra, người đang nằm trên giường,
trong phong tân hôn đêm nay phải là Thành. Hùng là người tốt, yêu cô thật lòng,
nhưng lòng cô chỉ cảm mến. Với Thành là tất cả những rung động, khắc khoải,
khao khát trong tim, cháy bỏng trong lòng, xen lẫn hờn ghen và oán trách. Vậy
mà…giờ đây sao cô lại ở đây?! Cô đã cưới Hùng mất rồi…Sau đêm nay…cô sẽ không
còn gì để níu giữ Thành được nữa…
Thành vắt tay lên trán,
nhìn trân trân lên xà nhà, căng tai lắng nghe, tự dưng anh muốn biết giờ Mai
đang làm gì. Bỗng đèn bếp bật sáng, Thành giật mình nhỏm đầu dậy, Mai vừa ôm quần
áo đi qua cửa, nhìn xuống sàn, một chiếc áo lót màu đỏ nằm chỏng chơ, có lẽ Mai
vừa làm rơi. Anh nín lặng nằm xuống, tiếng nước chảy róc rách như dội sát bên
tai. Thành với chai rượu ngô anh đã đặt sẵn ở đầu chiếu, tu ừng ực, lật qua lật
lại, thành như bắp ngô nướng, toàn thân nóng ran. Anh vùng dậy, rón rén bước xuống
từng bậc gỗ, cầm chiếc áo lót đưa lên mặt, một mùi thơm dịu thoảng lên mũi,
Thành rón rén tắt đèn, nín lặng từng bước. Anh đứng tựa vào cửa sau nhà bếp,
nhìn sang nhà tắm, cánh cửa gỗ khép hờ, dưới ánh điện vàng mờ mờ, Mai đang dội
từng gáo nước lên vai. Dòng nước chảy dài từ bờ vai mềm mại, men theo rãnh
lưng, xuống cặp mông thiếu nữ căng tròn, trắng mịn, luồn xuống đôi chân thon gọn.
Thành ngẩn ngơ, như con trâu đực nhốt chuồng lâu ngày, muốn lao ngay đến, tay
chân anh co cứng, bồn chồn, nắm chặt chiếc áo lót. Cánh tay Thành run run, khẽ
đẩy cánh cửa. Mai chợt dừng lại, với chiếc khăn, quấn phần dưới, nhẹ nhàng xoay
người lại, ánh mắt cô nhìn Thành âu yếm. Thành giật mình, buông rơi chiếc áo
lót. Mắt anh mở to, trân trân nhìn vào hai bầu ngực tròn đầy, lấm tấm những giọt
nước, đôi mắt đen lóng lánh của Mai nhìn anh, đôi môi nhỏ xinh khẽ mím lại. Đôi
mi cong của Mai từ từ khép lại, Thành lần lần bước tới. Bất chợt anh nhảy giật
lùi về phía sau, một con mèo đen từ vườn lao chồm tới, cặp mắt xanh lè giương
lên nhìn Thành gầm gè, bộ lông đen xù lên, nó chồm người, chực lao tới. Bị bất
ngờ, Thành thất kinh nép sát vào cánh cửa bếp. Mai vội vàng khép cánh cửa phòng
tắm lại. Thành nhìn con mèo chằm chằm, anh rê rê chân lùi dần vào trong bếp.
Con mèo kêu ngao lên một tiếng, nó trừng mắt nhìn Thành rồi nhảy vụt vào bóng
đêm. Thành leo lên cầu thang, đổ vật xuống sàn, mồ hôi vã ra trên trán. Con mèo
đen…hình như là con mèo đen bên nhà Mây. Chắc nó bị điên rồi! Tiếng bước chân
Mai bước nhanh qua nhà bếp, tiếng cửa nhà trên cạch cạch cài then. Toàn thân
Thành chợt nhũn ra, anh vừa làm gì thế này?…Thành ơi! Mày tệ hại quá!
Hùng vẫn ôm gối ngủ say
khướt, hơi men nồng phả ra, vẩn khắp buồng. Mai khẽ đặt mình xuống, cô nhìn
Hùng, nén tiếng thở dài. Bỗng có tiếng loạch xoạch ngay trên mái lá, con mèo
kêu ngao ngao, hai chân cào vào lá cọ sốt soạt. Mai giật bắn, quay lưng, co quắp,
nép sát vào vách. Cô cố nhắm mắt mà cảm tưởng như có ai đang đứng ngoài cửa sổ,
ánh mắt lướt khắp người cô, sởn sởn lạnh.
Hùng choàng dậy, dụi dụi
mắt ngó quanh, anh vội chạy xuống nhà bếp. Mai đang lúi húi đun lại thức ăn, mùi
củi cháy hắc hắc, thơm thơm quện vào làn khói, vẩn khắp gian bếp. Hùng rón rén,
ôm chầm lấy Mai, cô giật mình, đẩy nhẹ anh ra.
- Vợ yêu, anh xin lỗi…Tối qua anh say quá!
Quá vui nên quá chén… - Vâng…không sao mà – Mai đưa tay quệt những
giọt mồ hôi trên trán, khói bếp làm khóe mắt cô cay cay. - Ơ. Mà anh Thành đi đâu rồi em nhỉ?
- Dạ…em, em cũng không biết. Từ sáng tới
giờ em cũng không thấy anh ấy đâu – Mai cúi xuống, thổi phù phù vào thanh củi,
than hồng đỏ, ngọn lửa bập bùng, mặt cô nóng bừng. - À…chắc anh ấy lên đồi cam rồi. Khổ, anh ấy
vất vả quá, tối ngày tất tả lo cho anh. Nghĩ cũng tội, không biết bao giờ bác ấy
mới được yên bề.
Hùng hôn chụt cái vào
má Mai, miệng cười toe toét, anh bỏ chai nước, bọc xôi, bọc thịt gà vào gùi,
tung tăng lên đồi cam. Vừa rồi hai anh em mải lo cho đám cưới, chắc số cam còn
lại chín cả rồi. Con đường đất đỏ hôm nay bỗng đẹp lạ, cây cối xanh um hai bên,
tỏa bóng dịu mát, tiếng huýt sáo hòa cùng tiếng chim líu lo. Vậy là từ nay Hùng
không phải lo mất Mai nữa, anh đã cưới được cô rồi, nghĩ cũng tội tội cho anh
Thành, nhưng anh ấy đâu có thích Mai, tốt bụng như anh ấy, rồi cũng sẽ có người
con gái khác tìm đến mà thôi. Hùng cảm thấy mình thật may mắn có được người anh
trai như vậy. Thành lựa những quả cam căng mọng, chín vàng bỏ vào gùi cho Hùng,
kêu cậu về trước, mang qua biếu bố mẹ Mai, anh ở lại nhặt thêm ít quả nữa cho
dì Tý và cô Cẩm. Khoảng tuần nữa là cam chín hết, hái cũng được khoảng 6-7 tạ nữa,
Hùng đem xuống Hà Nội là có đủ tiền ăn Tết rồi. Tết này Thành sẽ xuống nhà chú
Dũng, anh muốn bàn với chú để cho vợ chồng Hùng xuống Hà Nội sinh sống, còn
anh, anh đã quen với mảnh đất này rồi, giờ xa đồi, xa cây, xa những kỷ niệm,
anh chắc không chịu được. Riêng Hùng, nó vốn rất thích phố phường, bao lần nó hỏi
anh sao ngày xưa bố mẹ không chuyển xuống Hà Nội, sống như chú Dũng có phải sướng
không. Từ ngày chú Dũng cho vay tiền mua chiếc xe tải nhỏ, cứ khoảng một tháng
Hùng lại chở những đồ trên này xuống đổ buôn dưới Hà Nội, Hùng thích đi lắm.
Còn Thành, tối ngày anh chỉ quẩn quanh lên đồi, lên nương rồi lại về vườn, xuống
ao, có xe gần năm nay mà anh mới chỉ theo Hùng xuống xuôi có một lần. Thành
không thích tiếng còi xe, mùi khói bụi, không thích những khối nhà bê tông, những
con đường chật chội, những ánh đèn xanh đỏ, dòng người lao xao, khiến anh thấy
trơ trọi, mệt mỏi.
Cô Cẩm đỡ những quả cam
vàng óng, đặt ngay ngắn lên đĩa, tay run run châm nén hương. Nhấp ngụm chè
xanh, cô thở dài:
- Thành này…dạo này cháu có thấy con Mai
nó có gì khác khác không..? - Dạ…khác khác là sao vậy cô?
- Ừ…thì cô thấy nó lạ lạ sao ấy. Từ hồi
cái Mây nó mất, nó không sang đây một mình nữa, có một vài lần nó theo cháu
sang thôi. Có gặp cô ngoài đường, nó cũng chỉ cúi đầu rồi lánh đi. Cô cũng chả
biết tại sao nữa. Nhưng gần đây, nó lại hay sang đây hỏi thăm cô, ừ mà nhớ ra
là kể từ lần nó ốm đấy. - Không có gì đâu cô, Mai và Mây vốn là bạn
thân mà…Chắc hồi Mây mất, Mai không muốn sang đây, sợ nhìn thấy…lại chạnh lòng
cô ạ! Giờ chuyện cũng qua lâu rồi, bọn cháu cũng đã dần quen rồi… - Ừ, biết thế! Nhưng trưa nay, lúc cô về
qua mộ con Mây, thấy cái Mai nó ngồi đó, khóc thút thít. Nó vừa nhìn thấy cô
thì chạy tới, ôm chặt lấy cô, nó khóc dữ lắm! Mà…lúc đấy cô cảm thấy như đang
ôm con Mây vậy…
Thành ngẩn người nhìn
cô Cẩm, mắt cô rưng rưng, đăm chiêu nhìn ra cổng. Meo…con mèo đen đứng nép
ngoài cửa, nhìn vào, đôi mắt nó xanh đen, long lanh.
- À, đấy, còn con mèo này nữa! Con này nó
quấn mỗi cái Mây, không ai sờ được vào, thế mà hôm qua nó lại chạy đến, chịu nằm
im trong lòng cái Mai. Thế mới lạ chứ! - Dạ, à…mấy hôm nay cháu cũng thấy nó chạy
sang tận nhà cháu…bắt chuột.
Lòng Thành ngổn ngang,
anh bật đèn pin soi con đường đất gồ ghề. Thành không thấy Mai có gì lạ cả, có
chăng chỉ có lòng anh…Chuyện tối hôm qua, anh cảm thấy có lỗi với em trai. Anh
đã muốn thế, chọn thế, giờ sao còn hậm hực, lòng còn hờn ghen làm gì. Mai thật
đẹp…cặp vú tròn căng lại thấp thoáng trong đầu, Thành buông tiếng thở dài vào
bóng tối. Anh nhấp ngụm rượu, tựa lưng vào vách, nhìn xa xăm vào khoảng tối đen
trước mặt, ánh đèn vàng nhờ nhờ hắt ra, bóng Thành đổ dài, nằm sõng xoài trên nền
sân, phía bên kia, nhà Mai sáng đèn, tiếng Hùng oang oang, tiếng bố Mai cười hả
hê vang lại. Thành nốc ực, hơi men cay cay, tê tê tận trong lòng.
KỲ
5: CHỊ CHỊ EM EM
Thành
bừng tỉnh, anh lắng nghe. Dưới nhà lá vang lên tiếng cót két, xen lẫn tiếng thở
hổn hển của Hùng. Thành thu mình, mặt anh chợt nóng phừng phừng, anh bật phăng
dậy. Dội từng gáo nước giếng ào ào lên đầu, lên mặt, da tay Thành chợt sởn gai ốc,
nhưng trong lòng lại cồn cào, bức bối khó tả. Anh chợt nhớ đôi môi mềm, dịu ngọt
như mật ong rừng của Mây, anh nhớ khuôn ngực trắng mịn, tròn như hai trái cam mọng
nước, nhớ bờ vai trắng ngần, anh thèm lại được ôm, được hôn, được ghì chặt lấy
Mây vào lòng lần nữa. Hai dòng nước mắt chợt trào ra, Thành gục đầu vào bức tường
vôi, bóng tối xung quanh như trùm tới, quây kín lấy anh.
Đôi mắt Mai nhắm nghiền,
ngăn không cho giọt nước mắt rơi ra. Hai cánh tay cô buông lơi, những ngón tay
bấu ghì lấy từng sợi cói chiếu, cơ thể cô mềm nhũn, rung lắc theo tiếng cót két
của chiếc giường tre. Người Hùng như tảng đá lớn, đè nặng lên người cô, miệng
anh ngấu nghiến, như muốn nuốt chửng đôi môi của cô. Môi Mai cắn chặt, giữ tiếng
nấc không bị bật ra mỗi lần Hùng đẩy mạnh. Thôi…Vậy là hết rồi! Cô còn gì để
níu giữ nữa… Hùng nằm vật ra, mồ hôi nhễ nhại, anh hổn hển nhìn cô, mỉm cười
mãn nguyện. Hùng đã lăn ra ngủ rồi mà đôi mắt Mai vẫn trân trân nhìn lên xà nhà,
tay cô run run giữ chặt chiếc áo trên ngực, cảm giác đau rát như vào sâu tận
đáy lòng, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra, chảy dài.
Hùng ngồi dậy, anh nhìn
qua khe cửa sổ, nắng đã chiếu vào sân. Mai ôm chiếc gối, vẫn đang ngủ, anh với
cái quần, rón rén bước xuống. Hùng vươn tay vươn chân, hứng những tia nắng ấm,
đúng là một đêm tân hôn tuyệt vời. Ngoài ao, anh Thành đang vẩy thóc cho lũ vịt,
bầy vịt bầu nhao nhao, đập cánh, reo lên quạc quạc. Dọn mâm cơm xong, Mai đứng
dậy, cô kêu mệt nên đi vào buồng, ánh mắt Mai chỉ lướt qua mắt Thành nhưng anh
vẫn cảm thấy sự u uất trong đó. Anh nhấp ngụm rượu, nhìn Hùng mỉm cười. Chiều
nay Hùng đánh xe xuống thị xã, kiểm tra lại phanh, chuẩn bị sắp tới đưa hàng xuống
bán dịp Tết. Căn nhà chợt trở lên hoang vắng lạ thường, Thành và Mai vào ra,
không ai nói với ai lời nào, đôi lúc bất chợt hai mắt gặp nhau, Mai lại vội cúi
đầu, bước nhanh. Thành thở dài rút cái cần trúc gác trên chuồng trâu, tự dưng tối
nay anh lại muốn ăn canh cá chua chua, cay cay. Mấy bữa rồi ăn mãi thịt từ hôm
cưới, anh thấy nhạt miệng quá.
Thành khệ nệ bê nồi nước
lá thơm, đổ vào cái thau lớn trong nhà tắm, anh quờ tay, nước ấm như này là Mai
tắm được rồi. Mai đứng dựa vào cửa bếp, nhìn anh mỉm cười. Thành vừa bước qua,
Mai lao đến, ôm chầm lấy anh, ghì tấm lưng chắc nịch của anh vào lòng. Hơi bất
ngờ, Thành đứng trơ ra như tảng đá, chỉ có tim anh thịch thịch đập dồn, anh đưa
tay ôm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Mai, sao tay cô lạnh thế! Hơi thở Mai phả
vào vai anh, lạnh lạnh. Bất chợt có ánh đèn từ ngoài đường lấp lóa, Mai vội
buông tay, bước nhanh vào nhà tắm, đóng chặt cửa lại. Thành nhìn ra, Hùng đang
đánh xe vào. Cơm nước xong, Hùng lại dắt tay Mai, tung tăng sang bên nhà, Thành
ngồi trơ ra trên chiếc chõng tre, anh nhấp ngụm nước chè xanh, vị chát chát
trên đầu lưỡi, từ ngoài ao, cơn gió lạnh ùa vào. Thành giật mình nhìn ra góc
sân, hai con mắt xanh lè đang nhìn anh chằm chằm, là con mèo đen, anh đưa tay vẫy
vẫy, meo, meo – Con mèo trơ ra như bất động, chợt nó kêu ngao một tiếng rồi nhảy
vọt vào bụi cây. Thành uể oải vươn vai, lủi thủi đi xuống gian bếp, anh nằm vật
xuống sàn, ôm ghì chiếc chăn vào lòng.
Nhìn tờ lịch, Mai ngẩn
người, tháng này…mình bị chậm kinh mất mấy ngày rồi, lẽ nào…Cô ngồi phịch xuống
giường. Thôi, biết đâu do mình hay cẳng thẳng nên nó thế, đợi một vài hôm nữa
xem sao. Nếu lỡ mà có…Mai thở dài, cũng là số, là phận của mình rồi, cô đã là vợ
rồi sẽ có ngày là mẹ, điều đó là dĩ nhiên, chỉ là xảy ra sớm hay muộn mà thôi. Hùng
là người tốt, thật lòng yêu thương cô, vậy là đủ, cô còn mong, còn chờ điều gì
xa xôi khác nữa. Những ngày qua, cô đã sống theo con tim ích kỷ và cố chấp, nó
thật mệt mỏi, cứ chơi vơi như này đến bao giờ mới được bình yên. Chồng cô đâu
có tội tình gì mà cô lại nỡ đối xử như vậy! Mai ơi, hãy đối xử với Hùng bằng tấm
lòng cảm mến, hãy làm những gì mà lý trí đúng đắn chỉ đường, rồi một ngày, trái
tim cô sẽ mở ra với chồng mình mà thôi. Từ ngày mai…hãy buông bỏ Mai nhé!
Những sọt cam vàng ươm,
tròn đều đã được chất hết lên thùng xe, chuyến này Hùng mang xuống Hà Nội nhiều
thứ, ngoài cam còn có mật ong, gạo nếp nương, rượu ngô và cả một con lợn mán nữa.
Anh ôm ghì Mai vào lòng, hôn lên má, lên trán vợ. Chiếc xe tải chìm dần vào
sương sớm, chỉ còn nhìn thấy ánh đèn lấp lóa xa xa. Thành quay sang nhìn Mai,
cô cúi đầu, tránh ánh mắt anh rồi vội vã bước vào nhà. Ăn sáng xong, Mai bỏ
sang nhà, Thành ngồi thừ người, anh nói với theo:
- Trưa em cứ ăn cơm bên đó, không cần về nấu
cơm cho anh đâu nhé! Lát anh lên đồi cam tỉa cành, chiều tối mới về cơ.
Thực ra, mấy hôm nay
hái cam, chuyển cam Thành cũng thấm mệt, hôm nay anh muốn ở nhà nghỉ ngơi,
nhưng thấy Mai có vẻ lảng tránh anh, nên anh nói vậy để cô đỡ ngại. Mai đi rồi,
anh lẳng lặng lên gác nhà bếp, nằm vật xuống, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Thành dụi dụi mắt, ánh đèn từ dưới bếp hắt lên, Mai đang nấu ăn.
- Anh đi rửa mặt rồi vào ăn cơm nhé, em nấu
xong cả rồi! Hôm nay em làm món anh thích đấy!
Thành ngẩn người, nụ cười,
ánh mắt của Mai, sao trìu mến quá vậy?! Ngoài trời đã tối đen, xa xa ánh chớp lấp
lóe, gió lùa tới mang theo hơi nước lạnh lạnh. Vừa ngồi xuống, mùi chua chua
thơm dịu của canh rau sắn, mùi thơm của trứng rán lá lốt bốc lên, Thành nhìn
Mai tò mò:
- Ngon thật đấy! Mà sao, em biết anh thích
hai món này!? - Biết chứ sao không! Em còn biết nhiều thứ
nữa, dần dần anh sẽ hiểu – Mai nhìn anh cười lém lỉnh.
Thành ngây người, sao
anh cảm thấy Mai gần gũi, thân thương đến lạ. Vị canh sắn muối chua này, vị trứng
lá lốt này…sao mà giống y như vị ngày trước Mây nấu. Kể cả cách Mai gắp trứng
cho anh, cũng gắp liền hai miếng.
- Anh ăn đi cho chóng lớn nhé! – Mai nhìn anh,
cười tít mắt
Thành giật mình, anh
nhìn Mai trân trân, trời, sao mà giống đến lạ! Ngày trước, mỗi lần Mây gắp thức
ăn cho anh, cô đều nói vui như thế. Thấy Thành cứ nhìn mình ngây ra, Mai nhăn mặt:
- Ơ hay! Sao anh nhìn em như nhìn ma thế!
Anh không ăn là em dọn đi đấy! À, mà chiều anh Hùng có gọi cho em, bảo hôm nay
xuống chợ mọi người nhao nhao lấy hết, chiều anh qua nhà chú Dũng, sẽ uống rượu
với chú một bữa, chắc sáng mai sẽ về sớm. Đường đi xa quá…- Mai nhìn ra cổng, vẻ
mặt trầm ngâm. - Ừ, chú Hùng cũng vất vả…
Thành ngồi thừ ra, thỉnh
thoảng lại nhìn xuống bếp, Mai đang lúi húi dọn dẹp. Anh buông tiếng thở dài. Ước
gì anh có một người vợ, sớm tối có người cơm nước, ngồi cùng với mình như thế…Mai
khẽ cúi đầu, đi qua mặt Thành vào buồng, khép cửa lại. Thành nhìn theo, cặp
mông to tròn, lúc lắc, khuôn ngực căng đầy, Mai đang tuổi 18, như bông hoa ban
trắng, trắng mịn dưới ánh trăng tròn đầy. Lẽ ra…Thành đứng phắt dậy, anh bước
ra sân, vài hạt mưa lộp bộp, chớp nhấp nhóa trên đầu.
Vừa bước lên sàn, Thành
giật mình, con mèo đen đang nằm cuộn tròn trong tấm chăn, anh vung tay, giật
tung, con mèo nhảy bổ ra, giương mắt nhìn anh chằm chằm, bị ném cái gối vào người,
nó nhảy dựng, lao vụt xuống cầu thang. Uể oải ngồi phịch xuống, với chai rượu
ngô, Thành nhấp mấy ngụm. Ngoài trời chợt rào rào…Mưa trút xuống mái lá bộp bộp,
chớp lóe sáng, tiếng sấm ì ùng. Lạ thật! Cuối đông rồi mà còn mưa to thế! Gió
lùa vào khe vách, mang theo hơi mưa, lạnh lạnh. Mưa to quá…Thành sực nhớ, vội
chạy xuống nhà dưới. Vừa xuống cầu thang, một tiếng sấm đánh đoành, sáng lóe xuống
sân, tiếng Mai kêu ré lên một cái, Thành vội lao vào buồng
- Mai, Mai, em có sao không?
- Dạ…không, em không sao…
Tiếng rút then cửa lạch
cạch, Mai hé cửa, cúi đầu bẽn lẽn. Bỗng đoành một tiếng sấm nữa, Mai giật mình,
kêu ui một cái, nép vội vào người Thành, hai tay giơ khư khư trước ngực. Bỗng
Mai lùi lại, cô cúi đầu. Thành chợt thấy mặt nóng bừng bừng, nhìn Mai đang co
ro, hai tay ôm trước ngực, bất chợt anh đẩy cửa, ôm chầm lấy Mai, hai cánh tay
rắn chắc của anh ghì cơ thể cô vào lòng.
- Anh…Thành…Đừng…- Mai cựa nhẹ
- Mai…Anh thích em! – Nói đoạn Thành hôn
ghì vào đôi môi đang run run của Mai.
Hai tay Mai tỳ lên ngực
Thành, muốn đẩy anh ra. Trong đầu cô muốn đôi môi anh dừng lại, muốn đôi môi cô
dứt ra nhưng môi cô như bị hút lại. Hai tay Mai từ từ mềm ra. Đôi môi Mai như cắn
chặt vào Thành, ngọt ngào, men say như rượu mật ong. Thành đẩy Mai lên giường,
anh hôn ghì lên má, lên cổ Mai. Tay anh run run, quýnh quáng cởi từng cái khuy
áo, vồn vã hôn ghì lên bờ vai tròn trắng, trườn xuống bầu ngực tròn đầy, căng cứng.
Đôi tay rắn chắc của Thành miết đến đâu, Mai thấy da thịt cô ấm nóng, căng tràn
đến đó. Hai tay Mai ghì xuống, những ngón tay bấu chặt lấy tấm lưng to dầy, cứng
chắc. Từng giọt mồ hôi ấm nóng, mướt mát trên hai cơ thể thanh xuân, quấn chặt.
Hơi thở Thành ấm nóng, hừng hực phả vào mặt Mai, đôi mắt cô long lanh, mở to
nhìn anh, đôi môi run run, rên rỉ. Cót két…cót két, chiếc giường tre rung lên
theo từng nhịp. Mai vội kéo ghì Thành lại, môi cô cắn chặt môi anh, giữ không
cho cô kêu lên thành tiếng, cơ thể cô như chiếc lò xo co thắt lại, rồi bung ra,
rung rẩy, một cảm giác đê mê lan tràn. Mai nhìn Thành, đưa tay vén mấy sợi tóc
ướt trên trán, hôn nhẹ lên môi anh, mỉm cười. Ngoài trời, mưa trút xuống rào
rào, ánh chớp lấp lóe qua khe vách, gió luồn vào, lạnh lạnh. Mai chợt giật
mình, xoay người nhìn lên xà nhà, con mèo đen đứng đó, đôi mắt xanh lè chằm chằm
nhìn xuống, mắt nó sắc lạnh như lưỡi dao, cô thấy sởn gai ốc, vội ôm ghì lấy
Thành.
KỲ
6: TAN VỠ
Trời mưa to quá,
may về đến gần nhà thì mưa cũng ngớt ngớt, đường lầy lội quá nên Hùng phải gửi
xe ở nhà văn hóa thôn. Con đường ngập ngụa đất đỏ, trơn trượt, anh cố bước
nhanh mà đất bám dính. Hùng cũng định sáng mai sẽ về sớm, nhưng chiều nay nghe
chú Dũng nói, lòng cậu cồn cào như ai đốt rẫy. Ăn cơm tối xong, uống vội chén
nước chè, Hùng xin phép cô chú về luôn, anh ước chừng khoảng 11-12 giờ đêm là về
đến nhà, đâu ngờ về đến thành phố thì mưa to quá, không thể đi nhanh được. Hùng
muốn hỏi ngay anh Thành tại sao, tại sao bao lâu nay anh giấu cậu chuyện đó? Chẳng
lẽ, anh muốn chiếm lấy tất cả!?
Hôm nay đắt hàng, Hùng
đổ bán đến khoảng 2 giờ chiều là sạch xe, mua vài món đồ cho Mai xong, anh đánh
xe về Thái Thịnh, nhà chú Dũng ở đó. Cô chú vui mừng lắm, hôm trước lên đám cưới,
bận bịu nên cũng không nói được chuyện gì nhiều, chú Dũng kêu tối nay hai chú
cháu phải đánh một trận hoành tráng. Hùng vâng dạ, anh cũng định ngủ lại, sớm
mai sẽ về. Nghe Hùng hỏi sao ngày xưa bố mẹ cháu không xuống ở Hà Nội như cô
chú, chú Dũng ngẩn người một lúc, chú không ngờ từ trước tới nay chưa ai nói gì
với Hùng cả.
Ông
bà nội đều là người Hà Nội, bà là giáo viên, còn ông làm trong bộ nội vụ. Ông
bà chỉ có hai người con trai là bố cháu và chú. Theo sắp xếp của ông, học hết cấp
3, chú sang Đức du học. Còn bố cháu tính ương ngạnh, ông bà nói mãi mới chịu
thi vào xây dựng. Tuy bố cháu thích học nông lâm nhưng khi vào xây dựng, kỳ nào
cũng được học bổng loại giỏi. Ông nội đã sắp xếp, ra trường sẽ đưa bố cháu vào
chỗ ông làm việc. Nhưng rồi, mọi chuyện đã rẽ ngang. Năm cuối cùng, trong đợt
đi thiện nguyện lên Hàm Yên,Tuyên Quang, bố mẹ cháu gặp nhau, mẹ cháu là cô
giáo dân tộc Tày. Hai người yêu thương nhau lắm, bố cháu thường trốn học, sáng
bắt xe lên đó, chiều lại bắt xe về, mẹ cháu cũng đôi lần xuống thăm, ở nhờ
trong ký túc 1-2 ngày lại về. Tốt nghiệp xong, bố cháu dắt mẹ cháu về ra mắt.
Ông nội phản ứng gắt lắm, ông phản đối ra mặt. Hồi ấy khi chú gọi điện về, ông
gắt lắm, còn bố cháu thì cũng cứng đầu, đã làm gì là không ai cản nổi. Không ai
chịu ai, bố cháu bỏ nhà theo mẹ cháu. Bố mẹ cháu làm mâm cơm, cúng tổ tiên trên
đó rồi về sống với nhau, thành vợ thành chồng. Hồi ấy, chú cũng không biết ủng
hộ ai, chỉ nghĩ tội cho bà nội, mỗi lần chú gọi về là bà lại khóc, bao lần bà
muốn lên thăm bố mẹ cháu mà ông nhất định không cho. Có một lần bố mẹ cháu về
đây, vừa nhìn thấy, ông nội đã đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt “Mày còn vác mặt
về đây làm gì nữa! Mày giỏi thì tự nuôi sống nhau đi, đừng về đây mà xin xỏ,
tao không có loại con bất hiếu như mày”. Chú gọi điện về mà bà nội kể, bà khóc
nức nở. Mà bố cháu cũng khái tính, ương ngạnh, nghe vậy dắt tay mẹ cháu đi
luôn, bao năm cũng không về nữa, chỉ thỉnh thoảng gọi điện về thôi.
Chú Dũng nhấp ngụm nước
chè, đôi mắt trĩu xuống, trầm ngâm nhìn ra cổng, buông tiếng thở dài.
- Hồi cháu được 6 tuổi, Thành 7 tuổi thì mẹ
cháu ốm nặng, phải thay thận. Bố cháu có về đây, xin ông bà cứu giúp. Hôm đó bà
không có nhà, chỉ có ông, ông lại đay nghiến bố cháu, chỉ cho bố cháu có 2 triệu.
Thực ra vì lúc đó, bố cháu không nói rõ tình trạng của mẹ cháu. Mấy hôm sau bà
về, bá biết chuyện, bà dò hỏi được, gửi lên cho bố cháu 5 chỉ vàng…nhưng đã quá
muộn. Đám tang mẹ cháu, ông bà lên nhưng bố cháu không nói một câu nào với ông,
chắc từ hồi ấy, bố cháu cũng không nói cho hai đứa biết ông bà là ai. Năm sau
chú mới về nước, chú có lên tìm bố cháu mấy lần, nhưng bố cháu không cho chú nhận
hai đứa. Ông bà cũng muốn bố cháu đưa hai đứa xuống đây nhưng nhất định bố cháu
không nghe. Bà nội vì đau buồn, thương con, thương cháu mà sinh bệnh, sau một
năm bà mất. Hai năm sau, ông nội cũng đi theo bà. Lúc sắp đi, ông cầm tay bố
cháu và chú, ông nói nghẹn ngào: Bố xin lỗi đã không cho các con được lựa chọn,
hãy tha thứ cho bố. Khi ấy, bố cháu đã ôm ông mà khóc nhiều lắm. - Trong di chúc, ông để lại cho vợ chồng
chú miếng đất và ngôi nhà này, còn bố cháu, ông phần cho miếng đất ở mặt đường
phố Giảng Võ, gần trung tâm triển lãm. - Đất? Đất ở Hà Nội hả chú?- Hùng sửng sốt
- Ừ, miếng đó nhỏ hơn miếng này chút, hơn
200m2, nhưng vuông vắn hơn miếng này. Miếng đó chú đang cho thuê cửa hàng, được
8-9 năm nay rồi. Ngày đó chú có bảo bố cháu về đây ở, nhưng bố cháu không chịu,
bắt chú phải giấu kín, không được nói cho hai đứa biết. Mãi đến năm ngoái, khi
bố cháu sắp mất, bố cháu dặn chú nói cho Thành biết, mọi chuyện để anh cháu quyết
định. - Dạ…vậy anh Thành đã nói gì với chú chưa?
- Chưa nói gì. Nó bảo nhờ chú cứ giữ hộ,
không nói gì cho cháu biết cả, khi nào đến lúc nó sẽ sắp xếp. Vừa rồi cháu muốn
mua cái xe, Thành nó hỏi vay chú. Thực ra đó là tiền thuê nhà của hai đứa, từ
khi cho thuê, tiền nhà thu được chú cho riêng vào một tài khoản, cháu mua xe rồi,
giờ vẫn còn đủ để xây một cái nhà cấp 4 ở đấy, mở cửa hàng cũng được. - Thế mà anh Thành bảo đấy là tiền chú cho
vay. Từ trước tới nay, anh ấy giấu kín, không nói gì cho cháu biết cả. - Ừ, chú nghĩ Thành nó cũng giống tính bố
cháu, ít nói, nhưng chú tin nó là người chín chắn, nó sẽ có quyết định hợp lý
thôi.
Trong đầu Hùng giờ ngổn
ngang bao suy nghĩ. Cái miếng đất đấy cũng phải đáng giá tiền tỷ, lại còn số tiền
thuê nhà còn lại nữa, đủ để vợ chồng cậu xuống Hà Nội sống được, mà sao bao lâu
nay anh ấy vẫn giấu nhẹm đi, chả lẽ…Không được! Mình phải hỏi cho ra ngô ra
khoai mới được! Chân Hùng như ríu lại, anh cố bước thật nhanh về nhà, kia rồi.
Hùng lia lia ánh đèn pin vào cổng.
Thành giật mình choàng dậy,
giọng Mai hoảng hốt:
- Hùng…hình như Hùng về anh ơi!
Thành bàng hoàng nhìn
ra, ánh đèn pin lấp loáng rọi vào sân. Anh vơ vội quần áo, lao ra khỏi buồng,
chạy thẳng qua bếp, cắm đầu cắm cổ phóng lên đồi. Hùng bất ngờ hét lên: Ai! Ai
đó!
Như sực nhớ ra, Hùng
lao nhanh vào buồng. Mai luống cuống với vội cái chăn, chùm lên người. Hùng cứng
người, mắt trợn trừng, mồm há hốc nhìn vợ, cái áo cộc tay của Thành còn đang
lăn lóc dưới đất. Hùng ném mạnh túi xách xuống nền.
- Khốn kiếp! – Hùng hét lên, lao thẳng xuống
bếp, chộp lấy con dao, chạy theo lên đồi.
Toàn thân Mai run rẩy.
Cô ôm mặt, nức nở. Trời ơi! Mày đã làm gì thế này?! Xung quanh cô một màu đen vắng
lặng, chỉ có tiếng mưa độp độp, gió như xé qua vách, luồn vào lạnh buốt. Dưới nền,
một thỏi son và hộp phấn lăn lóc. Mai thất thần lồm cồm bò dậy, gì thế này? Cô
hốt hoảng đưa tay quờ trên tấm vải trải giường, một vệt máu loang lổ, cô run
run nhìn lên tay, năm đầu ngón tay dính máu đỏ tươi, bàng hoàng nhìn xuống phần
dưới. Chân Mai run run chạm đất, đôi mắt đờ đẫn nhìn bàn tay đỏ máu, cô nhếch
mép, cười hệch, lê từng bước lật giật xuống nhà bếp. Ngoao ngoao, con mèo đen đứng
trên xà gỗ, giương hai mắt nhìn Mai sắc lạnh.
Hùng cố bò lên đồi, ôm
vào một thân cây, mưa và đất bê bết lên tay, lên bộ quần áo mưa, bắn lên mặt,
lên đầu. Anh dọi đèn pin xuống dốc suối, từng dòng nước cuốn theo đất đồi vẫn
đang chảy xuống suối, dòng suối cuồn cuộn một màu ngầu đục. Một tay cầm dao
phay, một tay huơ huơ đèn pin, Hùng gào lên, giọng khàn đặc:
- Thành…đâu rồi! Đâu rồi! Mau ra đây! Có
giỏi thì ra đây! Đồ hèn! Khốn nạn! Thật khốn nạn! Tại sao! Tại sao…
Bất chợt có tiếng loạch
xoạch ở bụi cây trước mặt, Hùng lia đèn pin. Một bóng người lù lù bước ra, là
Thành.
- Hùng…Bình tĩnh! Em hãy nghe anh nói! Xin
em… - Là mày, là mày phải không Thành! Tại
sao, mày cướp vợ tao…tại sao!? - Hùng…anh…anh xin lỗi!
Giọng Thành yếu ớt, anh
đưa hay tay lên, run run trước mặt. Hùng lừ lừ tiến lại, cậu buông đèn pin, túm
lấy cổ áo Thành, vằn mắt lên:
- Anh ư? Em ư? Anh em gì loại này?! Mày cướp
vợ tao, chiếm vợ tao, lại còn định lấy cả đất nhà của tao nữa! – Nói đoạn Hùng
dí lưỡi dao vào cổ Thành.
Thành thấy nhói một
cái, liền sau là đau rát ở cổ, anh bất giác đẩy mạnh Hùng ra, hét lên:
- Hùng, nghe anh nói! Xin em!
Bị bất ngờ, Hùng chới với,
dẫm phải vạt áo mưa, đổ nhào về phía sau. Đất trơn trượt lại hơi dốc, kéo tuột
cậu xuống, Hùng hoảng hốt túm được cái cây nhỏ, chân chới với đạp vào bờ đất
nhưng trơn quá, cứ tuồi đi. Thành đứng trơ ra, nhìn Hùng chới với, bất ngờ cái
cây bật gốc, Hùng chỉ kịp thét lên một tiếng “Cứu em” rồi trôi tuột xuống dốc,
lăn thẳng xuống dòng suối ngầu đục.
- Hùng! – Thành kêu lên, lồm cồm với cái
đèn pin, lia lấp loáng, chỉ có dòng nước chẩy mạnh, vẩn lên ngầu đục. Chân
Thành nhũn ra, khụy gã xuống. Nước mắt nước mũi trào ra, nghẹn ngào, Hùng ơi!
Anh xin lỗi!
Chân Thành như bị buộc
hai tảng đá nặng, anh lê từng bước về nhà, những hạt mưa xối xuống đầu, xuống mặt
anh, buốt lạnh. Về đến sân, Thành thều thào gọi Mai, anh gọi mấy câu liền mà
không thấy, vội vã chạy vào buồng. Mai, Mai ơi! Thành kêu thất thanh, lao xuống
nhà bếp, anh sựng người, ngã quỵ xuống. Mai đang treo lơ lửng giữa nhà, đôi mắt
mở to, trừng trừng như đang nhìn anh. Toàn thân Thành co quắp, lạnh ngắt, rồi anh
bàng hoàng bật dậy, ôm ghì lấy hai chân của Mai. Nhìn Mai nằm bất động dưới nền
đất lạnh, khuôn mặt tái bợt, đôi mắt thâm tái còn ngân ngấn nước, trân trân
nhìn Thành, anh gào lên, ôm ghì xác Mai vào lòng, nức nở. Những giọt nước mắt
lã chã, rơi trên khuôn mặt lạnh ngắt.
- Anh thương cô ta lắm phải không? – Một
giọng nói rít qua kẽ răng, vọng xuống.
Thành ngước nhìn lên
gác, anh cứng họng, buông tay, xác Mai rơi bịch xuống, đè nặng lên chân anh.
Mây đang ngồi trên gác, một tay cầm gương, một tay cầm thỏi son, đôi môi cô đỏ
chót trên khuôn mặt trắng bệch, hai mắt sâu đen nhìn Thành mỉm cười. Mây lừ lừ
ngồi dậy, thong thả từng bước xuống cầu thang. Hai tay gầy trơ, những ngón tay
lạnh ngắt vuốt lên mặt Thành, cô thì thào:
- Anh còn nhớ đã hứa gì nếu phản bội em
không?! Em đã tin anh, ngỡ tưởng tất cả chúng ta sẽ sống vui vẻ một nhà…Nhưng
không! Anh đã thích nó! Em đã bỏ qua cho nó, nhưng không! Mây chết rồi! Mai chết
rồi! Giờ anh chọn ai?!
Một tiếng cười rít lên,
rồi cái môi đỏ son kia ngậm chặt lấy miệng Thành, anh cố vùng vẫy mà tay chân mềm
nhũn, một luồng khí lạnh tràn qua, mắt anh trợn trừng, anh không thở được. Hơi
lạnh đi đến đâu, Thành mất cảm giác đến đó, phút chốc toàn thân anh rụng rời, chân
tay lạnh cứng lại, tim đập yếu dần rồi dừng hẳn, chỉ còn hai hàng nước mắt vẫn ứa
ra, chảy dài…
Hùng lết từng bước vào nhà, cánh tay trái của
anh tê cứng, mất dần cảm giác. Lúc anh đang chơi vơi dưới dòng nước, bất chợt
có ai đó nắm tay, kéo anh lên. Anh ngoi ngóp mở mắt, một con mèo đen ngồi đó,
nhìn anh chằm chằm, nó kêu lên một tiếng rồi lao đi vào bóng tối. Hùng lết vào
buồng, anh ngó quanh, rồi lẳng lặng trở ra, toan đi xuống nhà bếp. Vừa bước ra
đến cửa, anh khựng lại. Ngoài sân, Mai đang quỳ ở đó, cô gục đầu, nói trong tiếng
nấc nghẹn:
- Anh Hùng…Em xin lỗi…
Hùng đổ người vào mép cửa,
giờ anh phải làm sao!? Anh phải sống tiếp như thế nào đây? Vợ bạc tình, anh
trai bạc nghĩa…Còn ai?!
Chợt ánh chớp lóe lên,
Hùng lắc lắc đầu, Mai không còn ngồi đó nữa, ngoài sân chỉ có nước mưa, rơi xuống
vụn nát. Đang ngơ ngác, chợt dưới nhà bếp có tiếng mèo kêu vọng lên. Anh chấp
chới đi xuống. Từng luồng gió từ ngoài ao thổi vào, lạnh buốt, lòng anh đớn
đau, tan nát từng mảnh vụn. Hùng hét lên, tiếng hét thất thanh, xé vào đêm tối,
anh đổ gục xuống trước cửa nhà bếp. Ngoài trời vẫn mưa, tiếng sầm đì đùng xa xa
vọng lại, ánh chớp lấp lóe, rạch ngang bầu trời.
HẾT
Phản hồi gần đây