CHỊ TRÀ

Tác giả: Trương Quang Hưng

PHẦN 1: CHIẾC LƯỢC DỪA

Trời
đã về chiều tối mà vẫn oi bức quá, đúng là mùa hè Hà Nội, ngột ngạt hơn ở nhà
quê. Tân mới đi bộ từ nhà trọ ra ngõ chợ một đoạn mà đã tướt toát mồ hôi. Cái
ngõ nhỏ hẹp mà bày bán nhiều thứ hơn cả cái chợ làng ở quê Tân, chiều nay là lần
thứ hai cậu đi chợ chỗ này nên cũng chưa biết hàng nào đắt rẻ như nào. Lạ là ở
đây không thấy người ta chào mời, hay có lẽ nhìn Tân là cậu sinh viên nghèo nên
họ không bõ công mở miệng. Đang ngó lơ xem chiều nay ăn rau gì thì Tân bỗng ngơ
người, hai con mắt mở to chằm chằm nhìn về phía trước. Đi trước cậu chừng năm bảy
mét, một chị gái dáng người cao ráo, mái tóc nhuốm nâu, dài mượt ngang vai, chiếc
quần bò bó sát đôi chân trắng nõn thuôn dài, bước đi nhẹ nhàng, hai mắt Tân như
dán chặt vào cặp mông căng tròn, uyển chuyển, lắc lư. Tự dưng chân Tân như đờ
ra, chậm chạp từng bước. Bỗng cạch…từ cái túi xách nhỏ màu đen của chị rơi ra
cái gì, hình như là cái lược, Tân chăm chú, không thấy chị nhặt, vẫn nhún nhẩy
bước đi. Rón rén lại gần, cậu cầm lên, là chiếc lược, hình như làm bằng sợi dừa,
chiếc lược nâu bóng, nhẵn mịn, thoảng một mùi thơm nhẹ nhẹ, phần tay cầm có khắc
dòng chữ: Bến Tre 2001. Chắc là quà lưu niệm du lịch Bến Tre – Tân nghĩ thầm,
ngó lên phía trước, chị gái đang lúi húi mua rau muống.

  • Chị…chị gì ơi! – giọng Tân run run

Nghe có tiếng gọi, chị
gái quay mặt nhìn lại phía Tân, cậu ngập ngừng bước lại gần. Một mùi hương
thoang thoảng từ người chị gái tỏa ra, dịu mát. Khuôn mặt chị hình trái xoan,
nước da trắng sáng, Tân đơ người, nhìn chằm chằm vào đôi môi son hồng đang mỉm
cười của chị.

  • Chị đây, em gọi chị à? Có chuyện gì vậy
    em trai?
  • Dạ…chị…em… chị đánh rơi cái này…ở kia –
    Tân cảm thấy mặt mình nóng bừng, tay cậu run run đưa chiếc lược.
  • Ôi! May quá! Chiếc lược của chị! Ôi
    chao, cảm ơn em trai nhiều nhé!
  • Em cũng đi chợ à? Thế đã mua gì chưa?
  • Dạ…em…em mua đậu thôi – Lúng túng thế
    nào, nhìn sang hàng đậu bên cạnh, Tân buột miệng.
  • Tốt quá, em chưa mua rau. Đây, chị tặng
    em một mớ rau muống nhé! Chị vừa mua hai mớ, một mình ăn không hết đâu – chị
    gái dúi vào tay Tân.
  • Chị cảm ơn em nhé, chị ghé qua hàng kia
    chút, chào em trai nhé! – Nói đoạn chị gái gài chiếc tai phôn, nhìn Tân mỉm cười.

Tân đứng ngơ ra, mắt
dán theo từng bước chân của chị gái, chợt cậu thấy ngượng ngùng, vội quay đầu
bước nhanh đi. Đặt bìa đậu và mớ rau xuống bàn bếp, Tân ngả ra phản, mắt nhìn
lên mấy tấm xốp chống nóng, lim dim. Mùi hương dịu nhẹ, như mùi hoa nhài phảng
phất quanh đây, đôi mắt chị đen lóng lánh, như chạm vào tận tim Tân, đôi má ửng
hồng, lúng liếng của chị như in trong mắt cậu. Còn giọng nói của chị – sao mà
ngọt, dễ thương như giọng nữ ca sĩ hát nhạc vàng vậy. Gái đâu mà đẹp thế! Không
biết mai đi chợ có gặp được nữa không? Tân xoa xoa tay, nãy lúc đưa cái lược, đầu
ngón tay của chị chạm nhẹ vào tay Tân, chỉ mấy giây thôi mà cậu thấy như có luồng
điện mát nhẹ, dịu êm truyền qua tay. Cậu nhớ lần gần đây nhất cậu cầm tay cô bạn
cùng lớp lúc liên hoan chia tay cấp 3, cũng gần 2 năm rồi còn đâu, nhưng mà cảm
giác lúc đó chỉ lạ lạ, lạ vì không phải tay mình thôi, chứ không có điện như
lúc nãy.

Tân huơ huơ mặt, chuột
chạy loạch xoạch trên tấm xốp, vài hạt xốp rụng, rơi là là xuống, mùi ẩm mốc từ
tường vôi bốc lên. Cậu ngán ngẩm bật đèn, cái đèn tuýp nháy nháy. Nhìn sang
phòng bên kia, thằng Tiệp vẫn chưa đi làm về, mà hình như hôm nay nó làm ca đêm
thì phải. Ủa, mà phòng dưới hôm nay có người, ai thế nhỉ? Tân mới dọn đến khu
trọ này từ chiều qua. Ở ký túc xá chật chội, mà bọn học mỹ thuật kể ra ở bẩn thật,
nhất là phòng vệ sinh, nào là màu bột, sơn dầu, đến lượt dọn nhà cầu, đứa nào
cũng trốn, Tân toàn phải lao vào, cái mùi thì thôi rồi, ám vào cả giấc mơ. May
vừa rồi về quê, gặp lại thằng Tiệp hàng xóm, nó chỉ cho chỗ trọ này, tuy từ đây
lên Đê La Thành hơi xa, nhưng giá rẻ, tiền nhà có 450 nghìn, nước thì 30 nghìn,
điện 2 nghìn một số, mà Tân thích chỗ này vì yên tĩnh, cả khu chỉ có 3 phòng.
Bác chủ nhà thì mới chuyển về quê ở, để lại nhà cửa, khu trọ cho anh con trai,
nghe nói anh ta cũng đi suốt, cứ mùng 5 đầu tháng lên đóng tiền là được. Sinh
viên năm đầu như Tân, có chỗ ở riêng như vậy là tốt rồi. Tân tính mai ngày kia
rảnh đi tìm quanh đây xem có quán phở nào xin làm thêm, chứ bố mẹ cậu ở quê làm
ruộng rất vất vả, lo cho cậu vào đại học như này là cố lắm rồi.

Đang chơi rắn trên điện
thoại, Tân nhíu mày, hình như có tiếng khóc. Rón rén nhìn qua khe cửa, nhà vệ
sinh đang bật đèn, tiếng nước rỉ róc rách, rồi chợt ào, ai đó đang dội liên tục
những gáo nước, tiếng nước đập mạnh xuống nền xi măng. Tân thấy tim mình như
nín lại khi tiếng cửa gỗ nhà vệ sinh cọt két từ từ mở ra, ánh đèn vàng nhạt lờ
mờ hắt xuống nền gạch, gốc cây xoài to sù sì lù lù, một người bước ra. Là một
người con gái, mặc chiếc váy ngủ lòa xòa màu trắng trắng, mái tóc rũ xuống che
kín mặt, đang bước nhẹ về phía cửa phòng Tân. Luýnh quýnh, cậu vội nép ngay vào
góc cửa sát tường, nín lặng một lúc, thấy im im, Tân rón rén nhìn qua khe, một
khoảng tối đen trước mặt, liếc về phía cuối sân, phòng trọ dưới vẫn có ánh đèn.
Tân nằm vật ra giường, trán lấm tấm mồ hôi, cái quạt MD kêu lọc xọc, tiếng dế i
i, thỉnh thoảng tán cây xoài lại đập xuống mái pờ rô, lạch cạch, xào xạc.

Tân thu mình nằm sát
chân tường, co ro ôm cái gối, đầu cậu gạt đi hình ảnh vừa rồi, hình dung lại
khuôn mặt thanh tú, những chiếc răng trắng tinh, đôi môi hồng phấn của chị gái,
mùi hương dịu mát dường như lại phảng phất quanh đây.

PHẦN 2: CHỊ GÁI PHÒNG TRỌ CUỐI

          Dựng cái ống giấy vẽ vào góc tường, Tân
uể oải vật ra giường, hôm nay bài hình họa của cậu được 7 điểm, tụt điểm so với
bài trước. Chiều nay là buổi cuối chấm bài mà cậu cứ lơ ngơ, tay cầm bút mà đơ
người, không biết đánh thêm đậm nhạt chỗ nào nữa, thỉnh thoảng lại như ngửi thấy
mùi hương hoa nhài thoảng qua, chả lẽ mình tương tư rồi à – Nghĩ đến đây Tân thấy
nóng nóng tai. Cây xoài đang vào mùa, từng chùm quả xanh to bằng 2, 3 ngón tay
chĩu chịt, từng chùm hoa vẫn lấm tấm vàng, tới đây mà chín thì chắc nhiều quả lắm
đây.

  • Ơ, em trai! Em trọ ở đây à? Vui quá ha!

Tân vội ngoảnh về phía
cuối sân, chị gái đang đứng đó nhìn cậu cười tươi. Tân lại đơ người, mắt nhìn
chăm chăm vào chị.

  • Dạ…chị…vâng, em mới dọn đến đây hôm qua
  • Hay ghê ta, thế mà hôm qua gặp ở chợ
    chưa biết! Vậy là chị em mình có duyên rồi nhé! Em tên gì thế? Mấy tuổi rồi?
  • Dạ…chị. Em tên Tân, em sinh năm 85
  • À…vậy làm em nghen, chị hơn trai 2 tuổi,
    chị tên Trà, Hương Trà. Mà em quê ở đâu vậy ta? Em là sinh viên à?
  • Dạ, em ở Thái Bình. Vâng, em là sinh
    viên năm nhất trường Mỹ thuật công nghiệp
  • À, chị biết, trường đó ở La Thành. Hay
    quá, hôm nào vẽ tặng chị bức tranh nhé em trai!
  • Dạ – Tân thấy mặt nóng bừng, không dám
    nhìn thẳng vào chị gái, chỉ thỉnh thoảng liếc nhanh.
  • Ừm, mà em đi chợ chưa? Nếu chưa đi, chị
    em mình cùng đi nhé! Chị đi một mình cũng buồn.
  • Dạ…vâng – Thực ra chiều nay Tân định nấu
    canh khoai tây, rang ít lạc thôi. Mẹ gửi lên mà cậu ăn cả tháng nay chưa hết, ở
    ký túc cấm nấu ăn nên cũng không nấu được nhiều. Bất ngờ gặp lại được chị gái,
    chị lại cùng ở chỗ này, lòng Tân sướng rơn.
  • Sinh viên mà em mặc coi bộ như học sinh
    cấp 3 ấy nhỉ? Chứng tỏ ngoan lắm đây – Chị Trà nhìn Tân cười tinh quái.

Tân rón rén đi bên cạnh,
luôn cách chị một hai bước. Mỗi lần mắt Tân bắt gặp cặp mông căng tròn của chị,
cậu lại vội nhìn xuống dưới, chiếc quần ngố chị mặc ngang đầu gối, để lộ ra đôi
chân thon trắng ngần, Tân thấy bối rối quá. Chị đi đôi tông màu xanh lá, Tân đi
đôi bi tít mà chỉ cao hơn chị chút ít, chắc chị tầm mét sáu tư sáu năm, gần cao
bằng cậu rồi. Đoạn đường ra ngõ chợ, chị hỏi thăm gia đình Tân ở quê, rồi hỏi cậu
ra trường định làm gì, Tân chỉ vâng dạ trả lời, không biết nên hỏi chị điều gì.
Đến gần cuối góc chợ, chị dừng lại ở một bà cụ bán rau mùng tơi.

  • Dạ con chào bà! Hôm nay bà bán được nhiều
    chưa ạ?
  • À, bà chào con. Lại ra mua rau cho bà đấy
    à, quý hóa quá! Đây, bà còn ba mớ nữa, rau của bà không bón đạm nên không xanh
    non như người ta, ít người mua con ạ.
  • Dạ, bà để cho con nốt đi ạ!
  • Ơ, có mình con, sao hôm nào cũng lấy nhiều
    rau cho bà thế?
  • Dạ, đâu, có em trai con nữa đây mà – chị
    Trà ngước nhìn lên Tân cười tít mắt.

Tân ngu ngơ đứng nhìn,
cũng không biết nói gì. Đôi lúc cậu ngại ngùng quay nhìn ngó lơ xung quanh. Chị
dúi túi rau cho Tân, nhoẻn miệng cười. Tân như đứa em trai, lẽo đẽo theo chị ra
hàng thịt gà. Lúc về ngang qua hàng chè, chị Trà mua hai cốc, một cốc thập cẩm
cho Tân, một cốc chè bưởi cho mình. Tân nói dối chị là nhà có thức ăn rồi nên
không mua thêm nữa – Thực ra cậu tiết kiệm, ăn lạc rang muối là được rồi. Đoạn
đường về nhà trọ mọi hôm ngõ ngách, chật chội, Tân thường đi thật nhanh cho
xong, nhưng hôm nay cậu thấy bước chân nhẹ tênh, nâng nâng, mồ hôi nhễ nhại mà
không thấy nóng, chỉ thấy đôi chân trắng ngần của chị Trà, vòng eo thon, chỉ
nghe giọng nói ngọt lịm, thoang thoảng mùi hương nhẹ mát.

  • Đi chợ với chị vất vả không? Xách đồ mỏi
    tay tội hông nè – nói đoạn chị Trà đưa tay gạt những giọt mồ hôi lấm tấm trên
    trán Tân.

Tân ngây người nhìn chị,
vài giọt mồ hôi li ti trên trán chị, vài giọt lấm tấm trên cái cổ tròn trắng.
Hơi thở ấm của chị phả nhẹ lên mặt Tân, lúc ấy, người cậu như cứng lại. Chị Trà
dúi cho Tân hai mớ mùng tơi, bảo cậu ăn giúp luôn phần của Tiệp. Lúc đang lúi
húi nấu cơm, Tân nghe phòng chị Trà có tiếng nhạc, tiếng chị khe khẽ hát: Ru em
thời con gái kiêu sa, em đố ai tìm được lá diêu bông – em xin lấy làm chồng.
Tân mỉm cười, thấy lòng mình bỗng thênh thang.

Đang ngồi nhai mấy hạt
lạc thì có tiếng chị Trà đứng ngoài cửa, chị đưa cho cậu một đĩa thịt gà rang.
Tân thấy ngại nhưng trong lòng sướng rơn. Nhâm nhi từng miếng thịt thơm mùi gừng,
cay cay vị ớt tươi, Tân gật gù. Cậu mở một cánh cửa sổ, nhìn chéo về phía phòng
chị, tự dưng Tân lại tò mò, không biết lúc này chị đang làm gì.

Cạch cạch…Tân nhìn
sang, chị Trà đang khóa cửa phòng, chiếc xe máy wave màu đen dựng bên cạnh. Chị
Trà khoác một chiếc ao dài như áo chống nắng, tiếng guốc cao lộc cộc, gõ trên nền
sân gạch. Tân định ra dắt xe giúp chị lên dốc cổng nhưng lúc chị qua cửa, chị
có nhìn nhanh vào, chị đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang kín mít, dưới ánh đèn cổng
nhà trọ vàng lờ nhờ, đôi mắt chị như thẳm sâu, lạnh lùng. Tân thấy hơi ớn ớn.
Tiếng dây xích vắt vào cửa sắt lách cách, tiếng bấm khóa tách một cái, tiếng xe
máy xa dần. Tân ngẩn ra, ngồi phịch xuống phản. Lạ nhỉ, hơn 9 giờ rồi chị còn
đi đâu? Mà sao lạ lạ như kiểu không muốn mình nhìn thấy vậy?

Khu trọ trở nên im lặng
lạ thường. Tiệp hôm nay vẫn đi làm ca đêm, sáng mai nó mới về, chị Trà cũng đi
đâu rồi, giờ còn mỗi mình Tân, cậu vội buộc dây cửa sổ lại, cài then cửa phòng
rồi ngả xuống phản. Buổi chiều nay đi chợ cùng chị Trà như cuốn phim quay chậm,
từ từ chiếu lại trong đầu Tân. Chị Trà thật xinh gái – Tân nghĩ thầm. Lúc chị
ngồi xuống mua mùng tơi, mắt Tân vô tình nhìn xuống, chiếc cổ áo phông màu đen
của chị lơi ra, để lộ đôi ngực căng tròn, trắng mịn, chực muốn bung khỏi chiếc
áo lót màu đỏ thêu hoa. Lúc ấy, Tân bối rối vội quay đi, chỉ mấy giây nhưng như
in vào mắt cậu, giờ hiện lên trong đầu rõ như ngay đây. Năm nay Tân hai mươi tuổi
rồi, cậu chưa từng yêu cô gái nào, hồi học sinh chỉ là mến mến, thích thích rồi
quên luôn, giờ nhớ lại chỉ là ký ức bạn bè. Lúc ở trong ký túc, mấy ông anh
khóa trên cứ đêm đến là mở phim heo, rồi ảnh gái ra ngắm, lúc đầu tò mò, Tân
cũng len lén nhìn, nhưng cảm giác lúc đó kinh kinh, cậu thấy ghê ghê, từ đó mỗi
lần đến giờ “họp kín” của phòng là cậu lại bỏ ra ngoài. Trong lớp hai mấy đứa
con gái, cậu cũng chẳng ấn tượng với ai. Nhưng lần này gặp chị, sao Tân thấy bối
rối, ngu ngơ vậy! Cảm tưởng như lần đầu nhìn thấy bông hoa đẹp, sáng trong đến
thế! Muốn chạm vào ngay, nhưng lại sợ, sợ vì chưa từng chạm vào bông hoa nào đẹp
như thế bao giờ.

Hình như có tiếng ai gọi
cổng, rờ rờ với chiếc điện thoại, gần một giờ đêm rồi, ai nhỉ, Tân lắng nghe,
chợt thấy sởn sởn nổi da gà. Đúng rồi – Hình như chị Trà – Tiếng gọi khe khẽ
ngoài cổng. Tân vội vàng đẩy cửa chạy ra. Dưới ánh đèn lờ nhờ, chị Trà đứng dựa
bên xe máy, đầu hơi gục xuống, những lọn tóc lòa xòa che mặt.

  • Chị, chị ạ… – Tân toan mở khóa, chợt sực
    nhớ ra là mình chưa cầm chìa ra, cậu lại vội chạy vào.
  • Chị bị mất chìa khóa cổng. Phiền em nhé!
    Xin lỗi em… – Giọng chị Trà mệt mỏi.

Tân toan dắt xe vào thì
chị Trà gạt tay cậu ra, lầm lũi đẩy chiếc xe, trông chị suôn xuôi, mềm nhũn như
cái áo chống nắng đang trùm trên người, có đà dốc cổng, chiếc xe như kéo theo
chị trôi xuống, tiếng guốc lộc cộc gõ trên nền gạch. Đứng như trời trồng nhìn
theo chị, thấy chị đóng cửa rồi, Tân mới vào phòng. Khuôn mặt lúc nãy của chị
trông bệch bạc, vết son lem bên môi, mái tóc như vừa bị gió thổi, đôi mắt đen
sâu, giọng nói thì thều thào như đứt hơi, chắc chị gặp chuyện gì rồi – Tân thấy
lòng nóng như lửa đốt, bồn chồn, hai tay xiết chặt. Chẳng lẽ giờ lại sang hỏi,
muộn quá rồi…

Lạch cạch, điện phòng tắm
bật sáng. Tân bước lại cửa, nhìn qua khe, cậu thở dài, ngồi phịch xuống tấm phản.
Lại tiếng gáo nước dội ào ào, mỗi lần nước ngừng ào xuống, tiếng róc rách nhỏ
đi, Tân lắng nghe, hình như có tiếng nấc nghẹn, cậu chợt thấy lòng nghẹn lại.
Được một lúc chợt im ắng, tiếng róc rách nhỏ dần rồi chỉ còn tiếng nước giọt xuống
nền xi măng, rồi im bặt, có tiếng cót kẹt mở cửa,Tân nín lặng nhìn qua khe.

  • U hù…Một cái đầu tối đen, tóc lõa xõa bất
    ngờ ập bộp một cái vào cánh cửa
  • Úi trời ơi! – Tân giật thót, bật người về
    phía sau

Tiếng chị Trà phá lên
cười khoái chí- Tiếng cười lanh lảnh, phát ra vài tiếng rồi tắt lịm. Định thần
lại, Tân mở cửa nhìn nhanh về phía cuối sân, chị Trà đã đóng cửa, chỉ còn khe
sáng nhờ nhạt xiên ngang ra khoảng sân tối đen, tiếng máy sấy tóc rè rè. Vừa
ngượng ngùng, vừa thấy hơi buồn cười, Tân thở phào, cài then lại. Cậu đặt tay lên
trán – Thôi để mai tính.

PHẦN 3: HỤT HẪNG

          Tân uể oải mở cửa phòng, hơn 8 giờ sáng
rồi, tối qua cứ lan man suy nghĩ về chị Trà nên mãi gần sáng cậu mới chợp mắt
được tý, nắng xuyên qua tán cây xoài, xiên xuống khoảng sân gạch rong rêu, cửa
phòng chị Trà vẫn đóng kín. Đang nhặt rau thì thằng Tiệp ló đầu ra:

  • Sáng nay không đi học à ku? – nó toét miệng
  • À, ông à, tôi học chiều, ông hôm nay nghỉ
    làm à?
  • Đâu, tôi mới về, tuần này làm đêm, vật
    quá ông ạ – nói đoạn thằng Tiệp rón rén đến ngồi gần Tân, giọng nó thì thào:
  • Thế đã gặp chị đại chưa? Nhìn ngon hàng
    phải không? – nó nhìn Tân lém lỉnh, thấy mặt cậu ngơ ra, nó vỗ đét cái vào vai
  • Bà Trà ấy, gặp rồi chứ?! Đã được chị cho
    rau xanh chưa? – thằng Tiệp cười khà
  • À, chị Trà. Tôi gặp rồi.
  • Ừ, bà ấy chuyển đến đây hơn hai năm rồi,
    bà ấy sống cũng được, tốt tính đấy, hay cho tôi đồ lắm.
  • Ừ…vậy à, mà chị ấy làm gì…
  • Ông chưa biết à, hàng víp đấy – thằng Tiệp
    nháy mắt ranh mãnh.

Thấy Tân vẫn ngơ ngơ,
Tiệp thì thào: Ông nhà quê thật! Thế mà không nhìn ra.

  • Bà ấy là cave hàng hiệu đấy- thằng Tiệp
    ghé sát vào tai Tân, dứt lời nó ngó vội về phía cuối sân.
  • Thật…?! ông hâm à…- Tân ngỡ ngàng.
  • Thật chứ, tôi điêu ông làm gì. Năm ngoái
    thỉnh thoảng còn đưa trai về tận phòng đấy! Ông cẩn thận, ngây thơ như ông dễ bị
    bắt lắm đấy!

Thằng Tiệp cười phá lên
khoái trí, vỗ bốp cái vào vai Tân rồi bỏ vào phòng. Tự dưng Tân trơ ra, ngó về
phía cửa phòng chị Trà, nén tiếng thở dài. Bỗng nhiên Tân thấy mình như cậu bé
vừa bị mất điều gì, lòng trống rỗng. Ví như cậu bé suốt mùa hè chơi lang thang
trong rừng, xung quanh chỉ có cỏ cây, hoa lá, chim chóc. Bỗng một hôm cậu tìm
thấy một cái hồ nhỏ dưới mỏm đồi, nước trong xanh mát, cậu toan cởi quần áo, nhảy
ùm xuống để được vùng vẫy, nhưng vốn tính nhút nhát, cậu đi dần xuống, bước dần
xuống mép nước, nước mát quá, cậu bước vội thêm, bỗng khựng lại, những mỏm đá
nhọn lô nhô dưới đáy hồ cà vào lòng bàn chân, đau nhói. Cậu bé ngẩn người, tiếc
nuối bước lên bờ. Chắc cậu sẽ chỉ ngồi đó, ngắm mà thôi.

Tân uể oải gỡ đoạn dây
xích sắt quàng qua hai cánh cửa ngõ, cái khóa treo ở ngoài, chắc thằng Tiệp đi
làm quên chưa khóa rồi. Lững đững bước xuống dốc cổng, hướng mắt về phía cửa
phòng chị Trà, hai cánh cửa gỗ loang lổ im lìm, có khóa ngoài – Chắc chị lại đi
rồi – Tân quẳng cái ba lô xuống phản. Câu chuyện lúc sáng của Tiệp cứ luẩn quẩn
trong đầu Tân, làm cậu thấy bức bối, bực dọc xen lẫn cảm giác chơi vơi. Ngoài
trời đã xẩm tối. Đang nằm chơi rắn trên cái điện thoại Nokia 1200 thì có tiếng
xe máy dừng ngoài cổng, rồi tiếng lạch cạch đẩy cửa, Tân ngóc đầu nhìn qua cửa,
là chị Trà, vẫn cái áo chống nắng dài trùm kín gần hết chân, vẫn tiếng đôi guốc
cộc cộc. Buông cái điện thoại xuống, Tân đặt tay lên trán, thở dài. Chiều nay
oi quá, Tân chẳng muốn cắm cơm, chắc tý pha gói mỳ là xong.

  • Tân ơi! Chị cho cái này nè!

Tân vội vàng bật dậy.
Chị Trà đứng ngoài gốc cây xoài, tay cầm cốc chè, dúi vào tay Tân.

  • Con trai gì mà nhát thế! Thôi, coi như
    đây là quà chị đền hôm qua làm trai sợ nhé! – Chị Trà nháy mắt tinh quái, nhìn
    cái mặt đần thối của Tân cười khúc khích.

Tân đứng ngây người, mắt
dán theo cặp chân thon dài uyển chuyển, cái quần đùi bò bó sát của chị làm cậu
thấy nóng bừng mặt. Đi đến cuối sân, chị Trà nói vọng lại:

  • Tân học bài đi nhé, lát chị qua, đi dạo
    chút nhé!

Tân không nói gì, lặng
bước vào phòng, tự dưng cậu thấy tim mình đang nhảy nhót, cứ như có cơn mưa rào
òa xuống, cái cây đang héo rũ bất chợt bừng lên, xanh trở lại. Chị Trà nhìn từ
đầu đến chân Tân, lạ lẫm rồi lấy tay che miệng, cười khúc khích:

  • Ui giời ơi! Trai ngoan chính hiệu đây rồi,
    nhìn cưng muốn xỉu nha! – Chị đưa tay nhéo má Tân một cái.

Tân loay hoay không biết
mặc gì, đành mặc nguyên bộ quần áo hàng ngày vẫn đi học, chiếc quần vải màu tím
than mẹ may cho lúc nhập học, cái áo sơ mi trắng cậu mua lúc nhận tuần lương đầu
tiên làm thêm ở quán phở cổng trường văn hóa, còn đôi dép bi tít quai hậu, đấy
là món quà bố cậu tặng lúc biết tin đỗ đại học – Đây là bộ cánh xịn nhất mà cậu
có. Nhưng mà, nhìn sang chị Trà, lệch tông quá! Tân gãi gãi đầu.

Hai chị em đi bộ theo
con đường trong thôn, hướng về phía quảng trường sân Mỹ Đình. Những cây bằng
lăng hai bên đường nở tím, chị Trà ngắt một bông, đưa lên mũi, rồi nhăn mặt
nhìn Tân mỉm cười. Nhìn đôi tông xanh nhẹ nhàng, từng bước chân chị nhảy nhót,
giọng chị ngọt ngào, nhẩn nha câu hát “…Đố ai tìm được lá diêu bông, em xin lấy
làm chồng…”. Tiếng tim Tân đập thình thịch trong lồng ngực, mắt dán theo từng chuyển
động của chị. Bỗng chị Trà quay lại nhìn Tân, thỏ thẻ:

  • Tân biết lá diêu bông như thế nào không?
  • Dạ…em chưa thấy bao giờ.
  • Ôi, thế thì làm sao mà lấy được cho chị
    bây giờ! – Chị cười khúc khích

Tân ngu ngơ, không biết
nói chuyện gì với chị, chỉ chậm chậm đi sau, nhìn chị, ngắm chị, lòng cậu thật ấm
áp. Một thoáng đã đến quảng trường trước sân Mỹ Đình, hai chị em ngồi xuống bãi
cỏ dưới chân tháp đồng hồ. Im lặng hồi lâu, chị Trà hỏi chuyện dưới quê nhà
Tân, rồi hỏi chuyện bạn gái Tân. Tân gãi gãi tai, cậu đâu có người yêu, cậu kể chuyện
hồi cấp 3 vu vơ cô bạn cùng lớp cho chị nghe, chị Trà nhìn Tân chăm chú,  đôi mắt đen lóng lánh cười trìu mến. Hai người
nằm dài trên bãi cỏ, ngước lên bầu trời đầy sao, từng con gió lùa tới,dịu mát,
xào xạc cành cau vua trên đầu, ước gì giây phút này được kéo dài mãi mãi – Tân
quay sang nhìn chị Trà, đôi mắt chị đen lánh, thẳm sâu, như chứa cả những ngôi
sao trong đó.

PHẦN 4: CHỊ TRÀ

          Sắp đến nghỉ lễ 30/04 và 01/05 rồi, dịp
này vào chủ nhật nên Tân được nghỉ liền ba ngày, cậu dự định lần này sẽ về thăm
nhà. Tân muốn rủ chị Trà về cùng nhưng chưa biết phải nói thế nào. Tân biết chị
đang làm nghề gì, nhưng cậu không muốn nghĩ tới nữa, cậu cảm nhận được chị Trà
là người lương thiện, giàu tình cảm và chị đối xử rất tốt với cậu, thế là đủ.
Có lẽ chị có nỗi khổ riêng, hay điều gì đó đã đưa đẩy chị vào con đường này,
Tân mong một ngày nào đó sẽ được nghe chị tâm sự. Những lúc Tân có ở phòng,
nghe thấy tiếng chị dắt xe ra sân, là Tân lại đi tới, dắt xe lên dốc cổng, cậu
hạ chân trống rồi đi về phòng. Những lúc ấy, cảm giác nín lặng đến tức ngực, chị
Trà chỉ nhìn Tân rồi lên xe, cậu thấy một khoảng tối đen trong hai con mắt chị.

Về đêm, nghe tiếng lách
cách dây xích cổng, Tân lại bật dậy, lặng lẽ dắt xe vào tới cửa phòng, cái dốc
cổng như dựng ngược, chị Trà lặng lẽ khóa cửa cổng, lững đững đi sau. Lúc đi,
lúc về, cả hai đều chỉ nhìn nhau một cái, nín lặng như thế, chị Trà vẫn bịt kín
mít, chỉ có đôi mắt đen nhìn Tân, ánh mắt u uất như đâm nhói vào tim cậu. Tân nằm
vật xuống tấm phản, cái mùi nước hoa xen lẫn mùi xăng xe, khói bụi, mùi nồng nồng
làm cậu thấy khó chịu, Tân ghét cái mùi ấy của chị mỗi đêm chị về. Tiếng dội nước
ào ào, nước chảy róc rách xuống cống, lại một khoảng lặng im, rồi tiếng cửa gỗ
nhà tắm cót két, Tân chỉ nằm đó, buông tiếng thở dài. Một lúc sau, khi phòng chị
Trà tắt ánh đèn, điện thoại của Tân lại tít tít tin nhắn: “Ngủ đi Tân, chị cũng
đi ngủ đây. G9”. Có những hôm 2, 3 giờ sáng chị Trà mới về, nghe tiếng xe máy dừng
trước cổng là Tân bật ngay dậy, đẩy cửa bước ra. Những đêm ấy, nhìn chị Trà như
nhũn nhẽo, bị quấn trong cái áo chống nắng dài thườn thượt, đôi mắt sâu đen như
bị cái khẩu trang nuốt chửng, lòng Tân xót lắm. Không biết cái nghề có phải là
cái nghiệp của kiếp trước hay không, nhưng chị Trà là người tốt, Tân mong kiếp
sau chị sẽ không phải cơ cực như kiếp này nữa.

Tân
dừng lại, lau những dòng mồ hôi mướt mát trên trán. Đoạn đường từ bến xe buýt về
đến phòng trọ cũng gần nửa cây số, từ lúc biết chị Trà, xuống xe là Tân lại cố
bước thật nhanh. Chiếc xe wave đen dừng gấp ngay trước mặt Tân, giọng chị Trà cất
lên:

  • Tân! Em vừa đi học về à! Lên đây, chị xe
    ôm về nha!
  • Ơ, chị Trà…Dạ, thôi, chị cứ về trước đi,
    em…
  • Ơ, trai ngốc này! Hôm nay lạ à nghen,
    thôi lên đi, chị xế về cho nhanh, kẻo nắng đen hết trai đẹp bây giờ – Chị Trà
    nháy mắt

Tân miễn cưỡng ngồi
lên. Cậu nhích về tận cuối yên, cái mùi nước hoa nồng nồng từ chị Trà lùa vào tận
mặt, Tân nhíu mày. Lúc đến ngã ba cua vào ngõ, xe bỗng phanh gấp, từ trong ngõ
một thằng nhóc đi xe đạp lao ra, bị bất ngờ, Tân dúi về phía trước, mặt cậu đập
vào lưng chị Trà. Tân giật mình bật hai tay ra khỏi eo chị, mặt cậu nóng bừng.
Ngó thấy mặt Tân đỏ bừng, chị Trà tủm tỉm:

  • Sướng nha trai! Vậy chị đúng là xe ôm
    thiệt rùi!

Tân nín thở không nói
gì, hai bàn tay của cậu run run, dù chỉ thoáng chốc nhưng cậu vẫn cảm thấy vòng
eo tròn nhỏ, săn chắc của chị. Xe vừa dừng ở cổng, Tân vội nhảy xuống, lập bập
mở khóa. Đang thay áo thì chị Trà gõ cửa, chị dúi vào tay Tân một bộ quần áo và
một đôi giày vải thể thao màu trắng.

  • Chị mua tặng em nè, em thử mặc xem vừa
    không nhé! Thử luôn đấy, rồi chị qua đi chợ nghe!

Tân cầm cái gương ngắm
nghía, chiếc áo phông cộc tay và cái quần đùi thật vừa, đôi giày cũng vừa in
luôn, chị Trà siêu thật, mà chỗ này cũng phải trăm rưỡi chứ chẳng ít. Tân bước
ra, ơ một cái, chị Trà cũng mặc một bộ giống y như cậu luôn. Chị vuốt vuốt vai
áo Tân, xoay cậu một vòng, ngắm nghía:

  • Tuyệt quá ha! Vừa vặn luôn! Đẹp giai quá
    ta!
  • Bộ này rẻ mà em, chị mua cho chị, tiện
    mua cho em luôn, em đừng có ngại này nọ nghe, vừa vặn như này là chị thích rùi
    – Chị Trà nhìn cái mặt đỏ ngơ ngơ của Tân cười toét miệng.

Suốt đoạn đường đi ra
chợ Tân cứ ngại ngại khi có ánh mắt ai nhìn hai chị em, có lẽ mọi tối đi bộ
cùng chị, thấy Tân cứ mặc mãi cái quần vải đi học nên chị mua tặng. Tối nay chị
Trà mời cậu sang ăn bún canh chua. Cánh cửa vừa mở ra, mùi hương thơm dịu mát từ
trong phòng ùa ra, Tân lơ ngơ bước vào. Cậu không nghĩ phòng chị Trà lại rộng
như vậy, chắc tầm 20 mét vuông. Chiếc phản dải tấm chiếu trúc, cái màn trắng
tinh, được gấp gọn gàng với chiếc gối, con gấu bông trắng ngồi dựa vào góc tường.
Cuối giường, gần cửa sổ là chiếc bàn để bộ máy vi tính, nhìn có vẻ xịn, Tân
nhìn thấy mê. Kế bên là cái bàn gương trang điểm nho nhỏ, trên bàn thật nhiều
loại son, phấn kem, bút kẻ vẽ, được xếp riêng từng loại. Tân đưa tay rờ rờ lớp
giấy dán tường, thật phẳng mịn, hoa văn màu kem sữa nhẹ nhàng, chắc loại này đắt
lắm, chứ loại cậu đang dán ở phòng, có một nghìn một tờ, mục nát ngay.

  • Mê phòng chị à giai? Nếu thích thì dọn
    qua đây, chị cho ở nhờ đó – Chị Trà cười khúc khích.
  • Dạ…phòng chị đẹp thật! – Tân gãi gãi tai

Món canh chua thịt xay
chị Trà nấu rất ngon, ngọt ngọt vị dứa, thơm mùi hành lá, mùi tầu, Tân thích
nhưng ngại nên cậu không dám ăn no. Mỗi lần nhìn sang đối diện, mắt cậu gặp cặp
đùi trắng nõn nà, thuôn dài của chị Trà là tai Tân lại rửng nóng lên, vội đánh
mắt sang chỗ khác. Khuôn ngực đầy, căng tròn sau chiếc áo phông, cổ áo xô
nghiêng, để lộ phần vai mềm mịn, cái dây nịt áo lót màu đỏ bị kéo xuống, từng
giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lăn dài xuống cái cổ tròn trắng, giọt nước chảy
dài xuống hõm xương quai xanh, Tân cố nhìn đi chỗ khác nhưng mắt cậu như bị hút
vào chị Trà, thật khó cưỡng lại.

Rửa bát xong, Tân đang
lơ ngơ định về phòng thì chị Trà rủ rê:

  • Em có phải học bài không? Nếu không thì
    đi ra đây một lát với chị nhé!
  • Dạ, em không. Mà…đi đâu vậy ạ?
  • Cứ đi rồi sẽ biết nha – Chị Trà nháy mắt
    cười lém lỉnh.

Tân miễn cưỡng dắt chiếc
xe máy ra cổng, cậu ngượng ngùng ngồi lên sau xe. Đi ra khỏi ngõ một đoạn, đến
chỗ sân bóng trong làng, chị Trà rẽ vào. Tân lơ ngơ dựng chân chống giữa lên,
chị Trà giục cậu ngồi lên xe.

  • Em chưa biết đi xe máy phải hông?
  • Ơ…Dạ, sao chị biết…
  • Biết chứ sao không? Con trai mà chịu ngồi
    sau xe con gái là chị biết liền à! Hôm nay chị chỉ giai đi xe máy nha.

Thấy Tân có vẻ ngại
ngùng, chị Trà vỗ vai:

  • Dễ lắm mà! Chỉ một lát là em biết đi
    thôi mà! Tập đi đi còn xế chị đi chơi nữa chứ! Chả lẽ cứ mãi ngồi sau ôm eo chị
    à – Chị Trà khúc khích.

Công nhận chị Trà dạy
nhanh hiểu thật, hồi ở quê, bố Tân cũng dạy cậu một chiều nhưng cậu cứ lơ ngơ,
tưởng đi xe máy khó lắm, giờ chị Trà chỉ một lúc là cậu nhớ hết vào số, tay ga,
chân phanh rồi. Thấy cậu có vẻ quen quen, chị Trà ngồi lên sau xe, giục cậu bắt
đầu đi. Tân hít một hơi dài, chị Trà ngồi sau nhắc từng bước vào số, đạp phanh,
tăng giảm ga cho cậu. Chiếc xe lập bập trên nền đất cỏ, mỗi lần Tân lỡ bóp gấp
phanh, hay lỡ tăng ga, chị Trà bị dúi về phía trước, ngực chị ập vào lưng cậu,
êm êm, như hai quả bóng bay căng hơi ấm, hai tay chị bấu vào eo cậu. Mỗi lần
như thế, Tân vội vàng đi chậm lại, chị Trà ngồi sau tếu táo: Tập chung lái xe
nghe! Kẻo hai chị em mất răng đó!

Chiếc xe êm êm trên đoạn
đường về nhà trọ. Gần 11h rồi, chỉ còn vài quán phở mở cửa, dưới ánh đèn vàng dịu,
thỉnh thoảng cơn gió lùa tới, cành bằng lăng tím rung rinh, chị Trà gục đầu vào
lưng Tân, cậu cảm thấy hơi thở nhẹ, ấm ấm của chị, lòng cậu mênh mang, hai người
không nói với nhau câu nào cả, nhưng thấy thật ấm áp. Đang nằm nghĩ vẩn vơ, thì
chị Trà gọi cửa. Đang ngỡ ngàng thì chị đã đặt cái màn hình máy tính xuống phản:

  • Chị đi suốt, ít dùng đến nó, sợ để không
    đó hỏng mất, chị thấy em học chắc cũng cần máy tính nên chị mang qua đây. Em giữ
    đấy mà dùng nha.
  • Ơ, không, không chị ơi! Em…em không nhận
    đâu!
  • Không nhưng nhị gì cả! Chị nói là nghe
    nha cưng! Chị có dùng đâu, mà để ở phòng thì chật lắm! Coi như em giữ giùm chị
    nha! Thôi, sang bê giúp chị cái bàn với cái cây sang đây nha, dây dợ lằng nhằng,
    chị không biết cắm đâu đấy!

Tân miễn cưỡng đi theo
sang phòng. Cái bộ máy tính này nhiều tiền quá, cậu rất thích nhưng không dám
nhận, nhưng cũng không muốn làm mất lòng chị. Nhìn bộ máy tính ngon lành, trong
lòng Tân hồi hộp, sung sướng lắm, nhưng mặt vẫn làm vẻ íu xịu.

  • Đó, để đây là hợp mà cưng! Từ nay có cái
    để chơi trong lúc đợi chị về nha! Còn dây mạng, để sáng mai em kéo qua đây là
    được! Chị đang dùng chung mạng với Tiệp.

Nói đoạn chị Trà tung tẩy
đi về phòng. Tân mừng quýnh. Cậu loay hoay bấm chuột, xem cấu hình máy: Pen 4,
ram 512, ổ 80 Gb, quá ổn. Dò từng ổ đĩa, có ít video ca nhạc, có cả thư mục ảnh
chụp của chị Trà. Tân hồi hộp bấm chuột, đa phần là những ảnh chị Trà đi thăm
quan với bạn bè, vài ảnh chụp chị làm lễ tân ở khách sạn. Tân thấy lạ lạ, ảnh
nào cũng thấy chị Trà có vẻ buồn buồn, nhiều ảnh nhìn một mình thật suy tư. Đang
mê mải ngắm cái ảnh chị Trà ở bãi biển, thì có tin nhắn điện thoại tít tít: “Ngủ
đi trai nhé! Đừng mải ngắm ảnh chị mà mất ngủ đó nghe, hi hi”. Tân giật thót,
chợt thấy nóng nóng mặt, vội tắt điện. Tân nhìn qua khe cửa sổ, phòng chị Trà
cũng vừa tắt đèn. Ánh trăng nhạt nhạt hắt xuống sân gạch lờ mờ, tiếng gió lùa
qua lá xoài xào xạc, Tân mỉm cười nhắm mắt.

PHẦN 5: ÁM ẢNH

Tân
vui quá, cậu không ngờ chị Trà lại đồng ý về quê cậu chơi. Chị còn nói hôm đó sẽ
mặc áo bà ba, quấn khăn rằn, đội nón lá nữa, chắc là sẽ duyên dáng, đẹp lắm
đây, mọi người sẽ suýt xoa cho mà xem. Hôm nay là thứ 3 rồi, học hết thứ 6 tuần
này là nghỉ, Tân dự định sẽ đi chuyến sáng thứ 7 luôn, cậu mong đến cuối tuần
quá. Tân lúc lắc chùm chìa khóa, tay mân mê cái móc khóa hình trái tim đỏ tươi,
cái móc này hôm trước cậu lấy của chị Trà. Chiều đó chị Trà gọi cậu sang, bày
ra nào là móc khóa, cắt móng tay, bật lửa…cả chục thứ lặt vặt, mà mỗi thứ đều 2,
3 cái, chị hay mua cho hai bà cháu bé gái bán hàng rong ở gần chỗ làm. Thảo nào
thằng Tiệp bảo được chị cho mấy cái đồ lặt vặt này suốt. Hôm đó Tân định chỉ lấy
mỗi thứ một cái nhưng chị dúi hết cho cậu, bảo lần nào gặp hai bà cháu đó chị
cũng mua cho nên không sợ thiếu. Chị còn rủ hôm nào hai chị em đến ngôi chùa ở
dưới Long Biên, ngôi chùa ấy nuôi nhiều trẻ em bị bỏ rơi, cứ khoảng một hai
tháng chị lại một mình qua đó thăm các bé. Chị bảo nhìn lũ trẻ thương lắm, đứa
nào đứa nấy cũng quấn người, nhìn những đôi mắt tròn hấp háy, cánh tay bé nhỏ với
với theo, chị chỉ ước chị có nhiều tiền, sẽ đón hết về nuôi. Tân nghe thế cảm mến
chị lắm, sau đợt nghỉ lễ này, nhất định cậu sẽ đi.

Đang lan man suy nghĩ,
chợt Tân thấy một chiếc ô tô con màu đen dừng gấp phía trước, cửa xe vừa mở, một
người con gái bước ra, vùng vằng, hất mạnh tay một người đàn ông trong xe đang
cố giữ lại, cô gái to tiếng, giọng khá gắt:

  • Anh bỏ ra! Đời tôi do tôi quyết định! Nợ
    nần với anh, tôi sẽ trả hết!
  • Em nói mà dễ nghe nhỉ! Không đơn giản vậy
    đâu em! – Người đàn ông mặc bộ vét trắng, đeo kính đen bước ra.

Tân ngơ người, cô gái mặc
váy ngắn kia chẳng phải là chị Trà hay sao? Có chuyện gì vậy?

  • Anh bỏ tay ra, anh làm tôi đau đấy! – Cô
    gái hét vào mặt người đàn ông khi anh ta đang nắm chặt tay cô, kéo lại.

Nhìn thấy vậy, Tân
không kịp nghĩ gì, cậu vội lao đến:

  • Chị Trà, có chuyện gì đấy?!

Gã đàn ông thấy Tân thì
lơi tay. Chị Trà hất tay gã, bước lại, nép vào Tân.

  • Ái chà! Chú em là ai thế?! Nhìn như học
    sinh cấp ba ấy nhỉ!
  • Đây là em tôi! Thôi anh về đi, sau lễ
    tôi sẽ gặp anh!

Nói đoạn chị Trà kéo
tay Tân bước đi. Gã đàn ông nhếch mép, nói với theo:

  • Này, một lần làm gái, cả đời là gái! Em
    nhớ lấy!

Tay chị Trà bấu chặt
vào cánh tay Tân, chân chị như quýnh quáng, chấp chới trên đôi giày cao gót.
Tân mặc những ánh nhìn đang xói vào hai chị em, bước vội vào ngõ nhỏ. Chị Trà
ngồi phịch xuống giường, gục đầu, hai tay vò lên tóc. Tân đứng trơ ra, nhìn chị,
lòng chua xót. Chị Trà đỡ cốc nước lọc, uống một hơi dài, quệt vệt son trên
môi, ngước lên nhìn Tân:

  • Tối nay mình nhậu nhé! Em ra mua dùm chị
    con vịt quay với một chai vốt ca nhé, mua thêm ít bún và canh măng – nói đoạn
    chị Trà chìa ra tờ 500 nghìn.
  • Dạ, thôi, em có tiền lẻ đây rồi.

Tân bước vội ra ngoài.
Về phòng, cậu quăng cái túi xuống giường, rót cốc nước, uống ừng ực. Chết tiệt!
– Tân buột miệng. Ra đến gần quán vịt quay đầu đường, Tân mới sực nhớ, vội mở
ví, thôi chết, mình chỉ còn hơn trăm, thôi mua nửa con vậy, đằng nào hai chị em
cũng ăn chả hết. Đầu óc Tân rối bời bao suy nghĩ, chân cậu cứ đi theo thói
quen, ngớ người đã về đến nhà trọ, liếc nhìn sang, phòng thằng Tiệp khóa ngoài.
Nhìn trời, chiều nay trời tối nhanh hơn mọi hôm, mây đen đang kéo dần đến, vài
con gió mát lạnh xào xác tán xoài. Chị Trà đã sắp sẵn mâm bát, chị đỡ túi đồ
ăn, nhìn Tân ngượng cười. Đôi mắt chị Trà còn ngấn đỏ, mái tóc chải vội, buộc
túm ra sau, bộ quần áo mặc ở nhà còn lấm tấm vệt nước.

  • Hôm nay uống với chị nhé! – chị Trà đưa
    chén rượu vơi cho Tân
  • Dạ, em mời chị – dứt lời Tân nốc chén rượu
    vào miệng.

Rượu cay nồng, chảy xuống
cuống họng, Tân suýt sặc. Chị Trà nhìn Tân mỉm cười, chị đưa chén rượu lên miệng,
nhấp một hơi nhẹ. Nhìn cái chén trống không của chị, Tân hơi rùng mình. Tân rót
tiếp vào đầy hai chén, nhìn chị, lòng cậu thấy thương chị Trà đến thế. Gắp cái
đùi vịt vào bát Tân, chị Trà trầm ngâm:

  • Chị chưa từng kể cho Tân về chị đúng
    không? Cuộc đời chị…Buồn lắm em ạ! – Nói đoạn, chị nhấp ngụm.

Đôi mắt chị Trà ngó lơ
ra ngoài cửa. Ngoài trời đã tối sầm, vài tia chớp lóa lấp trên mặt sân, gió ùa
vào. Tân vội đứng dậy đóng cửa, ngập ngừng, cậu cài then. Tiếng mưa lộp bộp, lộp
bộp rồi ào xuống. Gió tạt vào cành xoài, đập xuống mái bờ rô xi măng bên phòng
Tân, lạch cạch, lạch cạch, thỉnh thoảng lại nghe bốp một cái, xoài xanh rụng xuống.
Tiếng sấm ì ùng xa xa vọng lại.

          Trà sinh ra và lớn lên ở huyện Chợ Lách, Bến Tre. Gia đình
cô nghèo lắm, má cô đầu tắt mặt tối ngoài đồng với lúa với khoai, còn ba cô thì
người ta kêu gì làm lấy, ngày công đôi khi chỉ là bữa nhậu. Cậu em trai năm nay
đang học lớp 7, hồi nội còn sống, hai bà cháu thường sang xưởng chế biến dừa gần
nhà làm thêm. Tuổi thơ của Trà chỉ quanh quẩn với sông nước, với dừa, và những
lời chửi mắng của ba. Từ khi bắt đầu biết sợ, Trà đã nhớ những lần ông đi nhậu
về, ông ngồi vật ra ghế, giọng ông khàn đặc “Con Trà!”, bàn tay bé nhỏ lấm lem
của cô run run đưa ông bát nước, Trà không dám nhìn vào đôi mắt ngầu đỏ của ba,
và cái hơi thở nồng nồng phả vào mặt vẫn làm cô giật mình lúc ngủ. Mãi đến năm
Trà 18 tuổi, một ngày mưa tháng 5, cô đã hiểu vì sao ba mình khắc nghiệt đến vậy.
Sáng đó Trà cùng mẹ ra đồng, gần trưa cô về trước thổi cơm, bờ ruộng trời mưa
trơn trượt, quần áo cô lấm lem bùn đất. Đang tắm bỗng Trà nghe tiếng bước chân
loạch xoạch, tiến về gần về phía nhà tắm, rồi cô sởn người, hình như có ai đó
đang nhìn qua khe vách. Trà lấy hết sức bình tĩnh, nói to lên:

  • Ai! Ai ngoài đó đấy?!

Im lặng. Rồi bất chợt tấm
cửa đan bằng lá dừa bị giật bung ra, ném xuống đất. Trà hét lên, vội vớ lấy cái
áo che ghì trước ngực. Ba cô dựa vào vách, hai con mắt ngầu đỏ nhìn cô chằm chằm.

  • Ba! Ba làm gì thế!?
  • Tao không phải ba mày! Mày là con của thằng
    nào, mày hỏi mẹ mày ấy! – Nói đoạn ông nhếch mép cười hệch.
  • Ba, ba nói gì thế! Ba đi ra ngoài đi!
  • Mày cũng biết xấu hổ à! Để tao xem!

Chưa dứt lời, ba cô
vung tay tóm lấy cái tay áo, giật mạnh. Trà hoảng sợ hai tay giữ ghì lại. Xoạc…Cái
áo bà ba rách toạc một đường dài, rồi bung ra, Trà bị hất lùi lại, lưng cọ xát
vào tấm vách. Cô bàng hoàng đưa tay ôm bầu ngực.

  • Ông! Ông làm cái quái gì thế! Đi ra! Không
    tôi hét lên!

Ông ta nhếch mép, nhìn
chằm chằm vào mặt Trà, rồi lướt từ từ xuống, con mắt vằn đỏ mở to, rờ rờ xuống
tận chân cô. Mỗi lần mắt ông ta dừng lại, cái mép xồm xoàm lại nhếch lên. Lảo đảo
dẫm qua cái vách cửa được mấy bước, cái đầu lù xù ướt nước, lật gật, quay lại
nhìn chằm chằm vào Trà, nhổ toẹt một cái, giọng ông ta khàn khàn:

  • Rồi mày cũng thành con đĩ như mẹ mày
    thôi!

Trà như trái sầu riêng
rụng bịch xuống, lòng vỡ nát. Đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm ra thân dừa xù
xì, từng dòng nước mưa chảy dài, láng láng trên nền đất, mưa lạch tạch rơi trên
tấm vách cửa, vỡ nát, bắn lên cơ thể trần trụi, co cụm, đang run lên. Giờ thì
cô đã biết, tiếng bước chân mỗi tối cô đi tắm, con mắt ai đó đang dí sát vào
vách cửa phòng lúc cô ngủ, là của ai! Thật khốn nạn! Tại sao!?

Khuya đó, Trà lẳng lặng
sang buồng má, má cô nằm trơ trọi một mình, thu mình vào sát vách. Má cô chỉ
nói “Ừ” một tiếng, rồi bà lại quay mặt vào vách, người bà khẽ run run, đôi tay
xanh gầy bấu ghì lấy gối. Trà như cái hạt nhỏ rơi tự do xuống một cái hố đen
hun hút, lạnh lẽo và tăm tối. Cô lảo đảo bước đến giường nội, ôm ghì lấy nội và
đứa em út, nước mắt lã chã rơi.

Ngay sáng hôm sau, Trà
thu dọn quần áo, cô sẽ lên Hà Nội, xa hẳn cái nhà này, xa hẳn cái gã đàn ông
ghê sợ đó, cái người mà 18 năm qua cô vẫn gọi là ba, chỉ là cái tên xưng mà
thôi. Nội rưng rưng nắm chặt tay cô, run run từng bước chân ra cổng. Má cô dúi
vào tay cô cái gói khăn tay nhỏ, rồi bà lẳng lặng đi vào nhà.

  • Chị Hai đi làm, nhớ về thăm út nghen! –
    Đôi mắt đen của đứa em trai hấp háy nhìn Trà. Rồi nó dúi vào tay cô chiếc lược
    dừa, nó bảo để lúc nào chị hai chải đầu, chị sẽ nhớ đến nó.

Trà dứt áo, bỏ nhà, bỏ
xứ ra đi từ hôm đó. Xuống xe ở bến xe Mỹ Đình, khi Trà còn đang ngơ ngác thì mấy
chú xe ôm đã vây quanh, người kéo áo, kẻ kéo túi. Trà luống cuống, lắp bắp
không biết phải làm gì để thoát ra. Bỗng giật mình, quay lại:

  • Này cô kia – Một anh trai cao lớn, túm
    chặt một chị gái, tay chị gái còn đang thò trong chiếc túi của Trà.
  • Anh Cường, có chuyện gì vậy? Để em gọi
    cho Tùng nhé – Một anh trai nữa từ đâu chạy lại.
  • Thôi, khỏi đi chú! Chuyển nhỏ thôi- Anh
    trai nhẹ giọng.

Vừa nghe đến tên Tùng,
người chị gái tái mặt, cúi đầu, chắp tay xin rối rít. Sau khi bảo Trà kiểm tra
chưa bị mất gì, anh trai buông tay:

  • Chị gái! Chị còn trẻ, còn khỏe, nên đi
    kiếm việc gì lương thiện mà làm. Chị trộm cắp như này, lỡ có ngày người ta đánh
    cho thì khổ, đâu chỉ có riêng mình, còn chồng còn con, còn người nhà nữa, chị
    nhé!

Trà nhìn anh Cường, vẻ
ngoài phong lưu, chững trạc, ăn mặc sang trọng, chắc là công tử nhà giàu. Anh
Cường mời Trà vào quán nước ngay góc cổng bến xe, gọi hai cốc nước mía. Được
anh mời về làm nhân viên tiếp tân tại khách sạn của anh, Trà mừng lắm, cô cũng
chưa biết đi đâu, nay được gặp anh, người đàn ông lịch lãm, ăn nói lại rất từ tốn,
chắc là người đàng hoàng, đáng tin. Cô thấy như mình vừa gặp được quý nhân vậy.
Trà theo anh ra chiếc ô tô con màu đen đậu cách đó một đoạn, anh trai lúc nãy
đã đứng đợi sẵn mở cửa xe. Trà lơ ngơ ngó quanh, chưa bao giờ cô được ngồi vào
cái xe ô tô êm, mát và thơm đến vậy. Cường đưa cô đến một khách sạn lớn trên phố
Trần Duy Hưng, anh đưa cô vào gặp một chị tên Phương rồi đi ngay. Chị Phương đặt
vào tay Trà một cốc nước lọc mát lạnh, đôi mắt chị cười thật hiền, giọng nói nhỏ
nhẹ, từ tốn, Trà ngỡ như đã từng gặp chị ở đâu đó. Sau vài câu hỏi thăm, chị
Phương đưa cho Trà một bộ quần áo mặc ở nhà, kêu cô đi tắm. Trà lẩm nhẩm: Bên đỏ
là nóng, bên xanh là lạnh, tay cô rón rén cầm chiếc cần, gạt mạnh sang bên nút
xanh. Trà nhún vai, những tia nước từ vòi sen phun xuống, rung rung trên cổ,
trên vai, chảy tràn xuống, từng dòng trong mát mướt qua những đường cong mềm mại.
Trà nghiêng nghiêng, xoay một vòng, ngắm nghía tấm thân trắng trong gương, hai
bàn tay nhỏ ôm lên hai bầu ngực căng tròn, chợt hình ảnh đôi mắt ngầu đỏ lấp
lóa trong đầu, cô nghiến răng, cay cay khóe mắt.

Trà gấp mấy bộ quần áo
bà ba cùng chiếc khăn rằn, tần ngần bỏ vào túi nilong, xếp gọn trong góc tủ.
Chiều nay chị Phương dẫn đi siêu thị, mua cho cô toàn bộ quần áo, giày dép mới,
quần áo Trà mang lên, chị kêu gấp gọn cất hết đi, chị bảo rồi đây cô sẽ không
muốn mặc lại những bộ đồ đó đâu. Nghe vậy cô xịu mặt, sao lại không chứ, đó là
những bộ quần áo mà cô thích nhất.  Những
chiếc áo bà ba, chiếc quần vải sa tanh đã gắn bó với cả tuổi thơ cô, từ khi cô
sinh ra cho đến lúc thành thiếu nữ bây giờ, cô còn định tới đây có tiền lương,
sẽ dành mua một bộ bằng vải lụa của tiệm may Cô Hai ở phố chợ, Trà ao ước bấy
lâu rồi.

Lời chị Phương nói ngày
đó, vậy mà lại đúng, đến nay đã gần bốn năm rồi, những bộ quần áo ngày đó vẫn nằm
im trong góc tủ, và từ cái lúc Trà cởi bộ quần áo bà ba đó ra, đến nay cô vẫn
chưa một lần mặc lại. Nhiều lần về thăm nhà, về quê ăn Tết, nhìn mọi người làng
xóm xung quanh vẫn duyên dáng, hiền hậu trong chiếc áo bà ba, mấy đứa nhỏ vẫn
tung tăng chiếc khăn rằn, lòng Trà nín lặng, cảm giác mình đã thay đổi, đã xa,
đã lạ mất rồi. Trà nhấp ngụm rượu, đôi mắt bần thần nhìn ra khe cửa, trời vẫn
mưa, lấp lóe chớp sáng.

PHẦN 6: SA CHÂN

          Được chị Phương chỉ bảo cặn kẽ, chỉ sau
một tháng, Trà đã như lột xác hoàn toàn, cái vẻ quê mùa, e dè dường như mất hẳn.
Trà vốn có vóc dáng cao, thon gọn, nay được mặc những bộ váy bó sát, càng tôn vẻ
gợi cảm, nước da trắng sáng  được thêm
chút phấn son, như bông hoa đẹp thêm hương sắc, giờ đây nhìn cô xinh đẹp như
các cô gái ngoài phố. Cường hay đùa vui là may mắn rước được cô hoa hậu về nhà,
Trà thấy hãnh diện lắm. Ở cùng chị Phương, Trà nhận ra chị có nhiều điều ẩn dấu
mà cô chưa biết, trong chị như có hai con người trái ngược giữa sáng và tối. Đêm
đêm, lúc cô sực tỉnh, thường thấy chị ngồi ngoài ban công, tay cầm ly rượu,
khói thuốc mờ đục, phảng phất trên khuôn mặt. Có những đêm chị đi về rất muộn,
lặng lẽ vào phòng tắm, Trà lắng nghe, tiếng nấc nghẹn xen lẫn tiếng nước rơi xuống
sàn. Tắm xong, chị lẳng lặng lên giường, bộ ngực đầy  của chị ép sát vào lưng Trà, cánh tay chị
vòng sang, ôm ghì lấy cô. Lần đầu Trà cũng thấy khá khó chịu, nhưng thương chị,
quý chị nên để mặc vậy, rồi cũng thành quen. Chị Phương tốt lắm, chỉ bảo cho
Trà từ cách đi đứng, ăn nói, đến trang điểm, cách lựa chọn quần áo, chăm lo cho
cô từng bữa ăn, giấc ngủ. Thời gian gần đây, thỉnh thoảng khi Cường đến đón chị
Phương, lại đưa Trà đi theo cùng. Lần đầu tiên trong đời Trà được đến những nhà
hàng sang trọng đến thế, những món ăn tiền triệu, chai rượu tính tiền đô, những
thứ mà trước kia Trà chỉ được xem trên ti vi mà thôi. Bữa tiệc thường chỉ có một
đến hai vị khách, Cường đều giới thiệu Trà là em gái họ của chị Phương, mới từ
quê lên. Gặp mấy người rồi nhưng chưa bao giờ Trà biết được họ tên gì, ở đâu và
làm gì, trong câu chuyện trên bàn tiệc, không ai nhắc đến những điều đó cả. Một
tối, Trà ôm chị Phương, thủ thỉ hỏi. Trà vừa dứt lời, chị Phương quay phắt lại,
nhìn cô trân trân:

  • Trà em! Ở đây có những điều em không nên
    biết, không nên hỏi, biết nhiều cũng không tốt em ạ! Em cứ làm tốt công việc hiện
    tại của em là được rồi!

Chị Phương trầm ngâm, vắt
tay lên trán:

  • Ngày xưa chị cũng như em. Mười bảy tuổi
    bỏ quê lên đây, không biết tình cờ hay sắp xếp mà chị gặp ngay được anh Cường ở
    bến xe. Chị theo anh về, làm ở đây cũng được hơn ba năm rồi…Những người em gặp ở
    bữa tiệc, nếu có duyên nợ, rồi em sẽ gặp lại họ thôi, họ đều là những ông quan,
    bà lớn cả đấy – Chị Phương nhếch mép. Đời…Chị cũng mệt, cũng oải lắm rồi! – Chị
    Phương thở dài.
  • Thôi, ngủ đi em. Mai mình phải đón đoàn
    khách du lịch từ Hàn sang đấy!
  • Dạ…vâng chị.

Trà vừa lãnh lương
tháng thứ 2, cả lương cả thưởng cô được hơn 4 triệu, đang tính mai đi gửi về
cho má thì tối má gọi điện lên, báo nội nằm viện cả tuần nay rồi, giờ bác sỹ
nói cần phải phẫu thuật. Trời, vậy mà không ai báo cho mình biết! Trà gọi cho
chị Phương không được liền gọi cho Cường, báo xin nghỉ, và xin tạm ứng thêm một
tháng lương. Sớm hôm sau Cường đến đưa cô ra bến xe, cầm chiếc phong bì có 20
triệu, Trà dưng dưng nước mắt, Cường ôm ghì cô vào lòng.

Ca phẫu thuật không
thành công, đưa nội về nhà mà mọi người ứa nước mắt. Cầm bàn tay gầy xanh của nội,
Trà nước mắt dàn dụa, cô thấy ân hận quá, cô đã bỏ nội mà đi. Ngày Trà bỏ đi,
hôm sau người cha kia cũng không ai thấy nữa, nội vì buồn, vì thương con, thương
cháu mà sinh bệnh từ đó. Ở nhà được ba hôm thì nội mất. Chị Phương về từ tối
hôm trước, dúi vào tay Trà phong bì 20 triệu, bảo anh Cường gửi để lo cho nội.
Con trai không có nhà, một mình con dâu và hai cháu nén đau thương, lo tang cho
nội. Mộ nội được đắp ngay ở cuối vườn,dưới hàng dừa, nhìn ra con rạch. Nhìn má
gầy xanh đi, Trà xót lắm, má và em trai đưa Trà ra tận ngoài đường lớn. Cầm 15
triệu chị Phương đưa lúc chị về, chị kêu 5 triệu là chị cho, còn 10 triệu là của
anh Cường gửi để biếu má, Trà băn khoăn lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không
muốn thời gian này má phải vất vả thêm, nên đưa hết cho má. Đứa em trai nằng nặc
nhất định không chịu buông vạt áo, Trà ôm ghì vào lòng, hứa sẽ mua cho má chiếc
điện thoại di động, hàng ngày tha hồ gọi nói chuyện, nói vậy cu cậu mới chịu để
chị đi. Lần này Trà đi, lòng trĩu nặng, cô không còn mong chờ điều gì phía trước,
chỉ định lòng đi làm để trả lại số tiền 50 triệu cho Cường mà thôi.

Từ hôm Trà lên, Cường
hay qua thăm hỏi, đưa Trà đi chỗ này chỗ kia cho khuây khỏa. Những ngày đầu anh
hay đến vào buổi tối, có khi chỉ tạt vào lúc buổi trưa, nhưng dần dà, anh đến từ
sáng, đưa cô đi ra ngoài Hà Nội, khi thì xuống biển Hải Phòng, Quảng Ninh, khi
thì lên chùa, lên núi Tam Đảo, Ba Vì – chỉ trong vòng một tháng mà cô được đi
mười mấy nơi. Trà vui lắm – trong mắt cô, Cường là người đàn ông lý tưởng, đôi
lần cô từng ao ước nhưng rồi vội gạt đi. Chắc Cường chỉ thương thương cô, quý
cô như cô em gái mà thôi. Lần đầu tiên Cường cầm tay cô, cô giật bắn người, rồi
cái cảm giác đó nâng nâng, mơn man trên tay mãi tận mấy hôm sau. Thế rồi một
đêm…Cường không đưa Trà về khách sạn như mọi lần nữa, anh lái xe lên triền đê
ven sông Hồng. Trà nhìn quanh, màn đêm vắng lặng, xa xa, lấp loáng ánh trăng
trên dòng sông, những vệt sóng nước đen, trắng đan xen. Cường nhìn Trà đắm đuối,
từ từ ngả ghế xuống, người Trà như dính chặt, tim đập thình thịch, mỗi nấc ghế
hạ xuống là mỗi lần tim cô như khựng lại, muốn giật tung ra khỏi lồng ngực. Hơi
thở ấm nồng của Cường phả nhẹ vào mặt cô, khi người anh nhẹ đè xuống, toàn thân
Trà cứng lại, hai mắt cô chợt mở to khi môi Cường chạm vào môi cô, nhẹ nhàng, mềm
mại rồi ôm ghì, cắn chặt. Đôi mắt Trà nhắm nghiền, quàng tay, ôm ghì cổ Cường,
bàn tay vò vò, bấu chặt mái tóc anh khi anh đưa môi xuống cằm, xuống cổ, dần xuống
bầu ngực đang phập phồng, căng cứng của cô. Chiếc ghế rung lắc, nhấp nhô từng
nhịp, khuôn ngực rắn chắc của Cường lấm tấm nước, nhỏ giọt xuống bụng trắng mịn
của Trà, hơi thở anh hổn hển, xen lẫn tiếng Trà rên khe khẽ. Cơ thể Trà run rẩy,
co cứng, tựa như cơn sóng dồn dập, lớp lớp xô tới, rồi ào lên, tung bọt trắng. Lần
đầu tiên trong đời Trà biết được những cảm giác đê mê như vậy. Cô ôm ghì Cường
vào ngực, yêu anh vô cùng.

Sau đêm hôm đó, Cường
ít đến đưa Trà đi chơi, những lúc gặp nhau anh chỉ ôm cô vào lòng rồi lại vội
vàng đi luôn. Trà không dám hỏi lý do, nhưng trong lòng như mảnh thủy tinh đang
dần rạn nứt. Mỗi lần Cường đến đón cô và chị Phương đi dự tiệc, hai chị em ngồi
ghế sau chuyện trò, Cường trầm ngâm lái xe, đôi khi chỉ hỏi vài câu về công việc
ở khách sạn. Lương tháng và thưởng của Trà tăng lên gần gấp đôi nhưng cô chỉ cảm
thấy như vậy mình sẽ mau trả được nợ hơn mà thôi. Tối nay chị Phương ở lại cùng
khách, Cường đưa Trà về trước. Lời từ chối không lên bờ hồ ăn kem của Cường làm
ngực Trà đau nhói, cô vừa bước xuống xe, Cường đã vội quay đầu, phóng đi. Một cảm
giác ngộp thở như vừa bị trượt chân xuống đầm lầy, đang lún dần, bùn lầy dâng
lên đến cổ, Trà bước từng bước mệt mỏi về phòng. Cô gục đầu vào tường, để mặc
nước vòi sen xõa xuống, cô nhìn trân trân vào trong gương, mình đang tìm gì?
Mong chờ điều gì thế này!? Mình là ai, có là ai đâu cơ chứ!? Tỉnh lại đi, đừng
mơ, đừng mộng nữa Trà ơi!

Chị Phương lảo đảo bước
vào phòng, quẳng chiếc túi xuống giường, lầm lũi bước vào nhà tắm. Tiếng xả nước
rào rào, tiếng nấc nghẹn rõ từng tiếng. Trà đẩy cửa bước vào, cô giật mình.
Trên lưng, trên mông chị Phương hằn những vệt đỏ dài. Chị Phương từ từ quay lại,
trên hai bầu ngực, dưới bụng, bên sườn, trên đùi đều hằn những vệt đỏ như vết cấu
cắn, Trà chưa kịp nói gì thì chị Phương ôm chầm lấy cô, ghì vào nức nở. Trà ôm
chị Phương vào lòng, đôi mắt chị nhắm nghiền nhưng cơ thể vẫn run run, chị nằm
co, hay tay ghì lên ngực. Trà thấy tội, thấy thương cho chị quá, không biết có
chuyện gì xảy ra nhưng chắc kinh khủng lắm – Khổ thân – cô buông tiếng thở dài
vào đêm.

  • Tối qua chị gặp phải lão già biến thái!
    Chó chết thật! Lần trước đâu có sao, lần này lão ấy không được thăng chức nên lấy
    chị ra trút giận! Mẹ nó! – Giọng chị Phương xiết lại.
  • Chị, nhưng chuyện này là sao! Sao lại…
  • Em, Trà à! Có nhiều chuyện mà chị không
    thể nói cho em hiểu được! Đây cũng là lựa chọn của chị thôi! Nhưng, không, chị
    sẽ dừng lại! Đủ rồi, chị mệt lắm rồi, em ạ! Còn em, nếu đã là số không thể
    tránh được, bắt buộc phải đi vào thì em hãy nhớ phải tìm cho mình một con đường
    lui em nhé, một cái gì đó để cứu mình thoát ra lúc cần thiết em ạ!
  • Chị…chị nói gì nghe ghê vậy!
  • Ừ, đến lúc đó em sẽ hiểu thôi. Còn chuyện
    em và Cường, ném nó ra khỏi đầu đi em ạ, coi như đó là trải nghiệm đầu đời thôi
    em. Giờ em cần gì, muốn gì mà em có thể làm được, lấy được trong tay mình thì
    hãy cố gắng, ở đây có nhiều thứ chỉ hào nhoáng, đẹp đẽ bề ngoài thôi em.

Trà không hiểu gì,
nhưng nhìn ánh mắt rưng rưng của chị Phương, cô thấy thương chị quá, cô vòng
tay ôm chị vào lòng. Trà đâu ngờ buổi sáng hôm đó là lần cuối cùng cô được ôm
chị. Chiều hôm đó Cường đến đưa chị đi, rồi cả đêm không thấy chị về nữa. Trà gọi
điện mấy lần mà không thấy chị bắt máy. Đến chiều, cả khách sạn xôn xao, rồi
công an đến tận nơi lấy thêm thông tin. Họ phát hiện chị Phương đã chết trong một
nhà nghỉ ở Long Biên, nguyên nhân ban đầu được xác định là do sốc thuốc. Anh Cường
thuê riêng một chiếc xe đưa chị Phương về quê nhà, anh cũng bỏ tiền lo toàn bộ
hậu sự cho chị. Ngồi bên xác chị, gục đầu vào chiếc quan tài lạnh ngắt, lòng
Trà đau đớn như mất đi chính người chị ruột thịt của mình.

Trà chợt rùng mình, có
cái gì lạnh lạnh vừa áp sát vào người cô. Đôi mắt Trà trợn trừng, một cánh tay
trắng bợt, ởn lạnh từ sau lưng vòng qua người cô, những ngón tay thâm xanh, rờ
rờ lên ngực Trà. Cô hét lên, nhảy bật dậy, dựa sát vào tường, chị Phương nằm
đó, toàn thân run rẩy, cái đầu lõa xõa tóc từ từ ngóc lên, giọng nói thì thào,
như phả hơi lạnh vào mặt Trà:

  • Em ơi…Chị lạnh lắm…

Đôi chân Trà rụng rời,
như muốn trượt xuống, bàn tay cô run run, bấu chặt vào cái rèm, cô muốn nói gì
đó mà miệng như đông lạnh, run rẩy. Bất chợt chiếc đèn ngủ chớp nháy rồi bừng
sáng, Trà ngơ ngác nhìn quanh, chỉ có tấm ga trải giường nhăn nhúm, cô thở mạnh
ra, lau mồ hôi trên trán, toàn thân nhũn ra, trượt khuỵ xuống giường. Trà đưa mắt
đảo quanh, im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tíc tíc, hơn ba giờ sáng rồi. Uể oải
bước xuống giường, đang định đi vào nhà vệ sinh thì Trà khựng lại, cô lắng
nghe, hình như có tiếng nước nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt rồi ào xuống, tiếng
nước xả ra từ vòi sen xen lẫn tiếng nấc nghẹn, thút thít từ nhà tắm vọng ra,
bàn chân cô chợt ởn lạnh, Trà run run nhìn xuống, nước từ nhà tắm tràn ra, chảy
tới chân cô, lạnh như nước đá. Trà như tảng đá đổ gục xuống sàn.

PHẦN 7: THIÊU THÂN

          Ngay ngày hôm sau, Trà dọn quần áo, Cường đưa cô lên làm và
ở luôn tại một khách sạn trên phố cổ. Từ ngày không còn chị Phương, Trà thay chị
theo Cường đi dự tiệc, lân la tìm hiểu, cô biết được nhà Cường rất giầu có,
công việc kinh doanh khách sạn chỉ là phụ, ngành chính là xuất nhập khẩu và bất
động sản. Những người khách mà cô gặp trong bữa tiệc đều là quan chức trong
ngành hải quan, công an, cục thuế, tòa án, chủ tịch tỉnh hay chí ít cũng là các
vị giám đốc. Giờ đây cô được Cường giới thiệu là em gái họ dưới quê mới lên.
Làm ở trên này, lại thường xuyên đi tiếp khách cùng Cường, lương của Trà tháng
nào cũng gần 10 triệu. Trà mừng lắm, cô sẽ trả nợ Cường rồi dồn tiền gửi về cho
má sửa sang lại căn nhà cũ, rồi kiếm thêm ít vốn để làm ăn sau này. Ở trên này
chừng được hai tháng, một tối từ bữa tiệc về, Cường không đưa cô về luôn mà rẽ
qua bờ hồ. Thấy Cường tư lự cầm mãi que kem trên tay mà không ăn, Trà gặng hỏi.
Cường đang bị giữ lại một lô lớn rượu nhập từ Pháp về, do không đủ giấy tờ nên
hàng vẫn đang nằm ở kho Nội Bài. Trà như chết lặng khi Cường nói có một người
có thể giúp anh lấy hàng ra được, người đó không cần tiền, anh ấy từng gặp Trà
rồi, rất quý cô, muốn gặp riêng cô một lần. Cường cầm tay Trà, đôi mắt nhìn cô
cầu khẩn. Đôi mắt Trà cay cay nhìn ra mặt hồ lấp loáng ánh đèn xanh đỏ, từng
con sóng nhẹ xô nhau, lọp bọp đập vào bờ kè, vỡ bọt, tan ra.

Giờ Trà cần gì? Cô cần
tiền – trước là để trả nợ Cường, sau là gửi về cho má sửa sang lại căn nhà, mùa
mưa rồi, em trai gọi lên kêu mưa giọt vào tận giường. Từ ngày nội mất, má cô
cũng yếu sức đi, thỉnh thoảng út lại kêu má hay ho, hay bị đau người, rồi còn
tiền học cho út nữa. Nghĩ đến đây, nước mắt Trà trào ra. Cô với điện thoại, nhắn
cho Cường: Vâng anh, tối mai em đi.

Cường kêu Trà ăn mặc
như mọi lần đi dự tiệc, bẩy giờ tối anh sẽ đến đón. Trà ngồi lặng lẽ ở ghế sau,
tay cô ghì chặt chiếc túi nhỏ, đôi mắt nhìn ra phố, những ánh đèn lóa lấp vụt
qua. Xe dừng ở một khách sạn trên phủ hồ Tây, Trà vừa bước xuống đã có một cô
tiếp tân chạy lại, cô cúi đầu chào, mời Trà đi theo. Tiếp tân đưa Trà lên tầng
5, dừng lại ở một phòng, khẽ gõ cửa, tiếng cộc cộc như đè vào ngực Trà, ứ nghẹn.
Vừa nghe có tiếng cạch cạch mở khóa, cô tiếp tân cúi đầu chào Trà rồi vội bước
đi, Trà nhìn theo về phía cuối hành lang, chợt cô muốn chạy vụt theo.

  • Chào em, mời em vào đây – một người đàn
    ông đeo chiếc mặt nạ màu đen che kín từ trán xuống chóp mũi thò đầu ra, ngó vội
    dọc hành lang.

Trà vừa bước vào, ông
ta vội khóa cửa- Tiếng lạch cạch làm cô giật bắn người, một cảm giác ớn lạnh
bao trùm. Trà ngồi thu mình, dựa sát vào tường, trân trân nhìn người đàn ông vừa
từ phòng tắm bước ra, ông ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm che phần dưới, chiếc mặt
nạ vẫn che kín. Khi cái bụng to tròn của gã đè lên người Trà, cô thấy như ngộp
thở, người cô nhũn ra, ớn lạnh, hai mắt Trà mở to, trân trân nhìn lên trần nhà,
dòng nước mắt cứ thế ứa ra, chát chúa. Được chừng ba mươi phút, gã thở hổn hển,
nằm vật ra, ném chiếc khăn tắm xuống sàn nhà, gã bỏ vào nhà tắm. Chừng mấy
phút, gã bước ra, mặc trên người bộ com lê lịch lãm, ghé sát chiếc mặt nạ vào mặt
Trà, tay lão nắn bóp chuyển qua chuyển lại hai bầu ngực mềm nhũn của cô, hơi thở
nồng nồng phả vào tai cô, thì thầm:

  • Cảm ơn em nhé! Em rất tuyệt! Chào em
    nhé!

Khi không còn nghe tiếng
bước chân của gã nữa, Trà vùng dậy, cô lao ra cửa, xoay vội tay nắm, khóa chặt
lại. Trà để mặc nước xả xuống mặt, hai tay cô luống cuống chà xoa khắp cơ thể,
cô nhìn mình trong gương, nức nở. Vơ chiếc phong bì đặt sẵn ở bàn, Trà nhếch
mép, bỏ vào túi, cô nhắn tin cho Cường. Cường không nói gì, lầm lũi lái xe đưa
Trà về khách sạn. Mệt mỏi bước vào nhà tắm, chiếc váy thay ra cùng đồ lót, Trà
ném tất cả vào thùng rác, cô dựa lưng vào tường, để mặc cho nước xả lên đầu,
lên mặt, ngực cô vẫn còn hằn những vệt đỏ, phần bụng dưới đau tức.

Cả ngày hôm sau Trà nằm
bệt trên giường, chiều tối Cường đến đưa cô đi ăn. Mặc Cường không đồng ý, Trà
vẫn một mực xin anh ra ngoài thuê trọ ở riêng. Trà tìm xuống tận Mễ Trì này để ở,
cách xa khách sạn, ít phải chạm mặt với Cường. Ngay khi cô tìm được phòng trọ, Cường
dẫn cô đi mua xe máy, nói là món quà cảm ơn cô giúp lần vừa rồi, Trà chỉ chọn
chiếc wave màu đen. Từ đó Trà hàng ngày sáng đi tối về, dù tiếp khách sớm hay
muộn cô vẫn tự đi xe máy từ khách sạn chỗ làm về. Những bữa tiệc tùng ngày càng
nhiều, công việc tiếp tân khách sạn của Trà dần thành việc làm thêm, còn đi gặp
riêng, chừng 1-2 tháng cô mới gặp một người. Trà nhớ sau lần đi thứ 2, đêm ngủ
Trà mơ thấy chị Phương về, chị nhắc cô phải chuẩn bị bằng chứng, lấy cớ cho đường
lui sau này. Trà sực nhớ lại chuyện chị Phương, cô đi mua một chiếc máy quay
lén mini. Về sau, mỗi lần gặp khách, Trà giấu máy quay trong túi xách, hướng về
phía giường. Những gã cô gặp, dù vẫn đeo mặt nạ nhưng hầu hết cô đều nhận ra đó
là những vị khách quan chức, những lão giám đốc Trà gặp trong các bữa tiệc trước
đó. Trà không nhớ từ lúc nào mà cô chịu nằm đó, không khóc nữa, cô còn tỏ ra e
thẹn, ngượng ngùng. Mỗi đêm trở về phòng trọ, sau khi tắm xong, Trà lại đổ vật
xuống giường, chìm vào giấc ngủ, không biết vì do mệt mỏi hay dần quen mà cô
không còn chập chờn về những cái mặt nạ màu đen, màu trắng nữa. Trà biết những
đoạn phim cô quay, có thể sẽ hủy hoại cuộc đời cô sau này, nhưng cũng có thể sẽ
là vũ khí sẽ giúp cô thoát ra khỏi vũng lầy hiện tại.

          Hơn
3 năm rồi, Trà cũng đã gửi được tiền về cho má xây một căn nhà cấp 4, mở một
cái quán tạp hóa tại nhà. Số tiền 50 triệu nợ Cường, nhiều lần cô gửi trả nhưng
anh nhất định không nhận lại, Cường luôn nói cô đã giúp anh rất  nhiều hơn thế rồi, Trà hiểu, nhưng cô vẫn thấy
lăn tăn trong lòng. Trà muốn kiếm thêm chút tiền nữa, dự định Tết này mới xin
nghỉ, về quê với má với em, không trở lại nữa, cô không muốn cứ trượt mãi, muốn
dừng lại, dừng lại khi còn có thể, khi lòng cô còn cắn rứt, ý chí cô còn mạnh mẽ.
Nhưng từ khi gặp Tân, sự ngây ngô, thật thà của cậu sinh viên nhà quê làm Trà như
trẻ lại, nhớ nhà, nhớ quê, cô muốn trở về. Đã mấy lần Trà ngỏ ý với Cường nhưng
anh đều gạt đi, lảng sang chuyện khác, rồi anh hứa sẽ tìm người khác thay thế,
khi đó cô sẽ là quản lý khách sạn, sắp xếp chuyện đó giúp anh. Cuối tuần này,
Trà sẽ về thăm nhà Tân, rồi cô sẽ từ đó về quê luôn, về ở hẳn với má, với em,
không trở lại Hà Nội, cũng sẽ không gặp lại Tân nữa, cô muốn với Tân – đó sẽ là
một kỷ niệm đẹp. Chiều nay, Trà nhắc lại với Cường, không ngờ anh ta lại phản ứng
gay gắt đến vậy! Không, cô mặc kệ! Nhất định cô sẽ ra đi, cô sẽ đưa ra chiếc thẻ
nhớ nếu bị dồn ép, ngoài những đoạn phim cô gặp khách, cô còn lưu giữ những tin
nhắn, ghi âm lời Cường thuyết phục cô những lần đầu. Hồi đầu Cường thường nói
cho Trà biết vị khách đó là ai, anh ta cần người ta giúp gì – khi đó, vì chua
chát mà Trà lưu giữ lại, để nhắc nhở cô về vị trí của cô với Cường, giúp cô tỉnh
mộng. Cô chỉ là một công cụ, một con bài trong tay Cường mà thôi – Anh ta không
phải là quý nhân, không phải là duyên kiếp này, có lẽ là nợ, là báo ứng tội lỗi
kiếp trước của Trà. Cô nhìn Tân, Tân ngồi đó, dựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn
cô đầy thương cảm, Trà mỉm cười, nhấp ngụm. Tiếng mưa tí tách rơi trên mái ngói,
gió lùa hơi lạnh qua khe cửa, Tân nhìn Trà, cô như con chim bé nhỏ đang run rẩy
nép dưới chiếc lá, cậu muốn lao tới, ôm lấy cô, ghì vào lòng.

PHẦN 8: QUA CƠN MÊ

          Tân sực tỉnh, mơ màng mở mắt, hình như
tay cậu vừa bóp vào thứ gì tròn tròn, mềm mềm. Cậu giật mình, tấm lưng của chị
Trà nép sát vào ngực cậu, bàn tay của cậu đang ôm bầu ngực chị. Tân đờ người, mồ
hôi vã ra, tim nén lại như ngừng đập, sao cậu lại nằm đây? Tân lờ mờ nhớ lại,
hình như lúc đó cậu đã đứng dậy, định về phòng thì chị Trà kéo lại, cậu loạng
choạng vật ra giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Giờ làm sao? Đang luống
cuống thì chị Trà trở mình, xoay người lại, vòng tay ôm lấy Tân, hơi thở đều đều,
ấm ấm của chị phả nhẹ vào cổ cậu. Chiếc váy ngủ màu trắng, mềm mại, suôn mượt
theo cơ thể chị Trà, mắt Tân mở to, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt thanh thoát,
đang mơ màng say giấc. Đôi mắt Tân lần xuống, dây chiếc váy nhỏ xíu, thắt hờ trên
bờ vai trắng mịn, chiếc váy rộng, để lộ ra bầu ngực tròn đầy, phập phồng theo
nhịp thở. Tân nóng ran mặt, chợt nhìn xuống, ui chết, quần sịp, sao cậu lại mặc
mỗi quần sịp, áo ba lỗ thế này? Ngượng ngùng, Tân rón rén ngả người ra, mắt cậu
cố nhìn lên xà nhà, Tân lấy đà, hít một hơi thật sâu. Thỉnh thoảng, mắt cậu lại
lén nhìn sang, vội vàng như sợ lỡ làm chị thức giấc. Tân cố nhắm mắt, lấy hơi rồi
từ từ thở ra, tâm trí cậu bảo mình phải thành tượng đá, nhưng khi chân chị Trà
gác qua, da thịt mềm mát của chị như làm tan chảy cậu – Ngủ đi, ngủ đi – cậu cố
nhắm mắt lại.

Nghe tiếng gọi, Tân sực
tỉnh, ngơ ngơ nhìn quanh. Cậu vội với ngay chiếc gối, ôm che vào đùi, mặt đỏ dừ
nhìn chị Trà.

  • Vẫn còn, đừng lo, chưa mất gì đâu trai
    à! – Chị Trà cười lém lỉnh- Em về đánh răng rửa mặt rồi qua đây ăn sáng nghe,
    chị nấu mỳ rồi nè!

Tân vơ vội bộ quần áo của
cậu, chị Trà đã gấp gọn, để sẵn trên đầu giường, luống cuống xỏ vội, còn chưa kịp
cài cúc, cậu chạy vù về phòng. Giờ này nếu đi xe buýt chắc chắn sẽ muộn học,
Tân đánh liều mượn xe máy của chị. Chị Trà muốn đi cùng cậu lên trường nhưng
Tân không cho, cậu vẫn còn ngượng ngùng chuyện tối qua, chị xịu mặt, đòi mượn
chìa khóa phòng Tân để ở nhà xem phim cho đỡ buồn. Ngồi trong giảng đường, đầu
cậu cứ thấp thoáng hình ảnh tối qua của chị Trà, thật gợi cảm, Tân thấy tiêng
tiếc. Giờ cậu mới để ý, bộ quần áo của cậu phẳng phiu, thoảng thoảng mùi thơm
nước hoa giống của chị Trà – chắc sáng nay chị dạy sớm là cho cậu, lòng Tân sướng
rơn. Ngồi một mình trong giảng đường vắng lặng, thờ thẫn nhìn ra sân trường đầy
nắng, lòng Tân lại nghĩ đến chị Trà. Chị là người tốt, lại rất xinh đẹp, chị ấy
cũng rất quý mình, tối qua, mình nhát quá thôi. Trà hơn mình 2 tuổi cũng chả
sao, nhìn còn trẻ hơn mình ấy chứ, còn cái nghề…thôi, cũng vì cuộc sống, Trà
cũng không muốn vậy. Thứ bảy này về quê, mình sẽ khuyên Trà bỏ nghề đó đi, rồi
kiếm việc gì đó hai đứa cùng làm trên này, cố gắng 3 năm nữa mình ra trường rồi.
Nghĩ đến đây, lòng Tân thấy vui vui, cậu tin mình sẽ làm được, rồi mọi chuyện sẽ
thay đổi, sẽ tốt lên thôi.

Dù chưa quen đường
nhưng Tân vẫn cố đi thật nhanh, cậu muốn mau mau về phòng trọ. Tầm chiều tối
này đường La Thành tắc thật, Tân cố luồn lách. Vừa nghe thấy tiếng dừng xe, chị
Trà đã chạy ra, nhìn Tân cười, cô đưa tay thấm những giọt mồ hôi trên trán Tân.

  • Chị đang đọc sách à?
  • Ừ, chị đọc “Truyện Kiều” – Tân đã đọc
    chưa? Hay lắm đó!
  • “Trăm năm trong cõi người ta, chữ tài chữ
    mệnh khéo là ghét nhau”- Cuộc đời Kiều buồn quá, em nhỉ!? Nhưng dẫu sao, rồi Kiều
    cũng tìm được Kim Trọng, nếu ví thử chị là Kiều…rồi thì sao nhỉ?
  • Ờ…thì em sẽ là Kim Trọng chứ sao!
  • Ui chao! Hứa rồi đó nghen! Cấm không được
    xạo đó! – Chị Trà nhéo má Tân một cái.

Vừa đẩy cửa bước vào
phòng, Tân ngỡ ngàng, một mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra, quần áo của cậu được treo gọn,
cả mấy bộ cậu chưa giặt cũng đã được giặt sạch, phơi khô rồi. Cái màn trắng
tinh, gấp gọn cạnh cái gối thơm thơm, cậu sờ sờ cái chiếu trúc, mát hơn hẳn cái
chiếu cói đã sờn sờn nằm phía dưới. Tân nhìn quanh, cái nồi cơm điện, cái xoong
nhôm, đến cái bàn, cái bếp ga du lịch…tất cả đều được lau chùi sạch sẽ, thơm
mát.

  • Tân ơi, tắm đi rùi sang ăn cơm nhé! – Chị
    Trà gọi với sang

Tân nhìn chị Trà, gãi
gãi đầu, lí nhí nói lời cảm ơn, chị Trà nhìn cậu nháy mắt: Cứ ngoan đi nha! Rồi
chị chăm cho hết! Vừa nói, chị vừa bỏ miếng đùi gà vào bát Tân. Ăn xong, hai chị
em đi dạo. Buổi tối mùa hè thật dễ chịu, từng cơn gió mát lạnh, hàng cây bạch
đàn xào xạc, đôi tay Tân chẳng biết làm gì, bứt những ngọn cỏ trên sân bóng. Chị
Trà duỗi chân, ngả lưng xuống đám cỏ. Thấy Tân vẫn ngồi im đó, cô kéo tay. Hai
người nằm cách nhau chừng gang tay, Tân thấy mình cứng lại như tảng đá, tim đập
dồn dập. Đôi mắt Trà đăm đăm nhìn lên bầu trời đầy sao, cô không biết mình là
ngôi sao nào nữa, nhưng giờ đây, cô không muốn đi tìm nữa, cô sẽ chọn, chọn cho
mình ngôi sao riêng.

  • Tân à! Chị nghĩ kỹ rồi! Chị không muốn
    làm việc đó nữa. Chị nói với anh Cường mấy lần rồi! Lần này dù có thế nào, chị
    cũng đã quyết định. Lúc đầu chị định làm đến tết này, chị muốn kiếm thêm ít tiền
    nữa. Nhưng thôi, chắc cũng tạm đủ rồi, từ lúc gặp Tân, chị càng muốn dừng lại sớm.
    Tân biết không? Được gặp Tân, chị vui lắm! Đây là quãng thời gian chị vui nhất
    từ khi lên Hà Nội đấy!
  • Dạ…em cũng nghĩ chị nên dừng lại. Có nhiều
    việc khác để mình làm mà, chị tốt tính như vậy, em nghĩ rồi mọi chuyện sẽ ổn cả
    thôi.
  • Ừ, chị cũng mong thế! Mà sáng thứ bẩy
    này mình về nhà em, chị thấy hồi hộp ghê ta! Chiều nay chị đi mua ít quà cho cô
    chú và hai em rồi đó! À, mà về đó, em có biết anh nào đang ế như chị thì giới
    thiệu nghe, chị muốn chống lầy lắm rồi nè!
  • Ơ…không! Chỗ em chả có ai! Mà…chị đâu có
    ế, chị trẻ đẹp vậy mà…
  • Hiii, trai mà cũng biết nịnh chị cơ à! Đùa
    vậy thôi! Chị sẽ không lấy chồng đâu. Chị về quê, ở vậy với má và em trai chị
    là được rồi! Nói thiệt chứ, chị thấy sợ sợ mấy ông chồng à! Chẳng biết sau này
    họ có chung thủy, có đối xử tốt với mình không nữa!
  • Có chứ chị! Có người nọ người kia mà!
    Đâu phải ai cũng xấu cả đâu. Em mà yêu ai, lấy ai, sẽ mãi chỉ một người thôi.
  • Mạnh miệng ghê ta, nhưng mà chị tin, Tân
    ngố thế cơ mà!
  • Thực ra thì…cuộc đời chị đã như này. Chị
    cũng không muốn lấy ai nữa. Nếu được, chị chỉ cần một đứa con, chỉ thế thôi.
    Nhưng đó phải là người mà chị tin tưởng, chị trân quý, bởi đây là lựa chọn của
    chị, chứ không phải là lỡ lầm. Cuộc đời chị đã sai lầm, chị không muốn con chị
    sinh ra từ sai lầm nữa. Bé sẽ lớn lên, hạnh phúc bên ngoại, bên cậu, bên mẹ và
    bé luôn biết, ba nó là người tốt. Chị không chọn người chị yêu, bởi nếu yêu,
    mình sẽ khó mà chấp nhận xa người ta, khó mà làm tròn một bà mẹ đơn thân lắm.
    Nhưng nếu được, người đó yêu chị thì tốt quá! Chị muốn người đó sẽ nhớ mãi, chị
    sẽ mãi là kỷ niệm đẹp trong tim người ta. Chà…như vậy thì tham lam quá em nhỉ?!
  • Sao chị không lấy chồng, người ta thương
    chị, yêu chị, sẽ chăm sóc cho chị và con suốt cả đời…Điều đó không tốt hơn
    sao?!
  • Ừm, chuyện đó khó trọn vẹn lắm em ạ! Dù
    yêu, dù thương đến mấy, bản chất người đàn ông vẫn có sự ghen tuông, ích kỷ…chị
    không muốn ở với chị, người ta phải cố nén, phải cố chấp nhận quá khứ của chị,
    vậy thì tội, thì khổ lắm! Người chị chọn là người tốt, chị trân quý, nên người ấy
    sẽ xứng đáng có được một người vợ trọn vẹn, một mái ấm gia đình em ạ. Chị vốn
    là con thiêu thân, lao vào mà không bao giờ có được ánh sáng cho riêng mình.
    Nay muốn lột xác thành con đom đóm, xin chút ánh sáng của người tốt ấy, làm ánh
    sáng cho mình, để tự mình có thể đi nốt con đường riêng của mình thôi em.

Tự dưng lòng Tân trùng
xuống, nhìn chị Trà tung tăng bước phía trước, Tân chợt thấy mình như đang bị bỏ
lại. Chị Trà đã nói thế, rất thật…vậy có lẽ cậu còn tính được chuyện gì xa xôi
nữa đây! Sự ghen tuông, ích kỷ…cậu có không?!

PHẦN 9: ĐÊM THỨ HAI

          Hai chị em về đến phòng trọ cũng hơn 10 giờ rồi, phòng thằng
Tiệp vẫn khóa cửa. Tân lặng lẽ khóa cửa cổng, suốt đoạn đường từ sân bóng về
đây, Tân im lặng, trong đầu cậu ngổn ngang bao suy nghĩ, muốn nói nhiều điều với
chị Trà nhưng không hiểu sao mồm cậu như bị đổ keo. Chị Trà dường như không để
ý đến thái độ khác lạ của cậu, vẫn nhẩn nha câu hát lá diêu bông, thỉnh thoảng
ngoảnh lại nhìn Tân mỉm cười. Tiếng cửa nhà tắm lạch cạch, tiếng nước chảy róc
rách, chắc chị Trà đang tắm – Thôi, kệ, Tân cởi bộ quần áo thể thao, tắt điện,
leo lên giường. Cậu hết quay sang bên này, lại quay sang bên kia, tay vắt lên
trán, mắt mở trân trân, mùi hương thoảng thoảng làm cậu thấy trằn trọc. Ngồi dậy,
nhìn qua khe cửa, phòng chị Trà cũng tắt điện rồi, Tân đổ vật xuống giường.

Cộc…cộc…ai gõ cửa giờ
này chứ! Hay là chị Trà?! Tân luống cuống bật đèn, mở then cửa, chị Trà đứng
đó, mái tóc lòa xòa che nửa khuôn mặt.

  • Ừm…cho chị vào được không? – Chị Trà cúi
    mặt, thỏ thẻ
  • Ơ…à…vâng – Tân lúng túng
  • …Lúc chiều chị sang dọn phòng em, ngồi
    buồn buồn lỡ xem bộ phim ma Thái, giờ vẫn thấy ghê ghê, hông dám ngủ một mình…Ờ…thì…Tân
    cho chị ngủ nhờ đêm nay nhé!
  • Chỉ một đêm nay thôi, đi mà…chớ giờ về một
    mình, sợ lắm à- Chị Trà cầm tay Tân lắc lắc, nài nỉ.
  • Ơ…vậy chị ngủ đây, em đi sang phòng chị
  • Hâm à! Người ta sợ ngủ một mình mới chạy
    sang đây. Thôi kệ đó! Đây đi ngủ trước đây.

Tân ngu ngơ, ngồi đực
ra, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu lén quay sang nhìn chị, chị Trà nằm quay mặt
vào tường, chiếc váy ngủ ngắn ngang đùi, để lộ đôi chân thuôn dài, trắng mịn, vải
lụa mỏng mềm, suôn theo cặp mông tròn đầy, dây váy buông lơi xuống cánh tay, để
hở bờ vai nhỏ xinh, mắt Tân như bị hút vào, không muốn dời đi chỗ khác. Cậu luống
cuống quay người lại, ngồi sát xuống cuối phản, bật máy tính. Tân lướt nhanh
qua mấy trang báo rồi bật một bộ phim phụ đề, mắt cậu nhìn vào màn hình nhưng hầu
như chả đọc được chữ nào.

  • Người tốt tắt dùm cái điện với, sáng quá
    hông ngủ được! – Giọng chị Trà có vẻ ngái ngủ.

Tiếng tạch tắt công tắc,
cả phòng tối xụp, rồi lờ mờ trong cái ánh vàng vàng yếu ớt của đèn ngủ. Tự dưng
tim Tân như đập dồn dập hơn, cậu hít nhẹ một hơi sâu. Cậu rón rén, không dám thở
mạnh lỡ làm chị Trà thức giấc, ngồi thu lu nhìn cái màn hình. Thỉnh thoảng, cậu
lén quay lại nhìn nhanh. Chắc chị ngủ rồi – thôi, mình xem nốt rồi ngủ vậy. Tân
giật thót, một bàn tay đặt lên vai cậu, kéo lại. Tân quay ngoắt lại, suýt kêu
lên, chị Trà ngồi lù lù sát sau cậu, mái tóc đong đưa che kín mặt, giọng khẽ
thì thào:

  • Người tốt ơi…cho mượn bờ vai chút nào,
    không ngủ được…

Tân chưa kịp nói gì thì
hai tay chị Trà giật vai cậu xuống, bất ngờ Tân đổ người, đầu cậu đè lên ngực
chị, êm êm, mềm mềm. Cậu giật thót, bật dậy như lò xo, rờ rờ tay với con chuột.
Màn hình tắt phụt, tim cậu như nhảy ra ngoài. Tân rón rén quay lưng nằm xuống cạnh
chị, bất ngờ chị Trà ôm chầm lấy, ghì lưng cậu vào ngực. Tân cảm thấy bộ ngực
căng đầy, ấm nóng đang đẩy ép vào lưng, phần dưới của chị ốp chặt vào mông cậu,
người cậu như đờ ra, chân chị ép sát vào chân Tân, da thịt đụng chạm, mơn man.
Tân muốn quay người ngay lại, nhưng không, không được, cậu cố hít một hơi thật
sâu.

Chừng thấy chị Trà im
im, lơi lỏng, Tân nhẹ quay người lại. Cậu nhìn đôi mắt đang nhắm hờ, mơ màng,
đôi môi nhỏ khẽ run run mím lại, cậu toan muốn đặt ngay nụ hôn lên đó, nhưng
không, Tân vén vài sợi tóc vương trên trán Trà, cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn
lên đó. Rồi Tân ôm ghì chị vào, hơi thở của chị phả vào cổ cậu, ấm nóng. Trà
rúc rúc đầu vào bờ vai Tân, khẽ mỉm cười.

Tân với tay ngó điện
thoại, 7 giờ rồi, cậu quay sang nhìn Trà, chị lim dim mắt, nở nụ cười. Cô vòng
tay, ôm ghì lấy Tân, đưa tay nhéo mũi Tân một cái rồi ngồi dậy. Trà vươn vai,
cúi người xuống nhìn Tân, nét mặt hơi nhăn lại. Tân sững người, một bên dây váy
chị tụt xuống quá vai, dải vải ren mỏng trễ hẳn xuống, khoe ra một quả đào tiên
tròn căng, trắng mịn,  trên có một cái
núm hồng nhỏ, rung rung, Tân muốn lao ngay đến, đưa tay đỡ lấy, rồi ngấu nghiến…nhưng
cậu đơ ra, mắt mở to không chớp. Chị Trà lườm cậu một cái, kéo vội chiếc dây áo
lên, dí ngón tay vào trán Tân, ấn xuống. Tân vùng dậy nhìn theo, chị Trà xoay
nhẹ một vòng, dang hai tay đón những tia nắng vàng ấm áp xuyên qua tán lá xoài.
Từ phòng chị lại véo von câu hát lá diêu bông.

Vẫn con đường cũ mà hôm
nay Tân lại thấy khác khác, một cảm giác mới mẻ đến lạ thường. Chị Trà ngả đầu
vào lưng Tân, vòng tay ôm chặt vòng eo chắc nịch, cô nghe tiếng tim cậu đập thịch
thịch mà lòng xốn xang, đã từ lâu rồi, cô mới thấy bình yên đến vậy. Tân đi chậm
chậm, cậu chỉ mong con đường dài thêm nữa. Cảm giác hôm nay cậu không thấy run,
thấy ngượng ngùng nữa, chỉ thấy thật êm, thật dịu. Hai người không nói với nhau
điều gì, nhưng trong lòng, cả hai đều nhận ra, họ nên dành cho nhau nhiều hơn.

  • 4 giờ chị lên đón nhé! Nếu về sớm hơn
    thì nhắn chị, trai nhé!

Trà đứng nhìn theo Tân
đi vào tận sảnh đường rồi, cô mới quay xe. Trà ngồi tư lự, nhìn ra khoảng sân đầy
nắng. Tối qua…mình như vậy không biết Tân có nghĩ mình dễ dãi quá không? Tân là
cậu trai tốt, ở cạnh Tân, Trà thấy an toàn, cô không cần phải hoài nghi, đề
phòng điều gì cả, trong lòng vui buồn như nào, Trà thoải mái thể hiện ra ngay,
không cần phải dấu, phải diễn. Nếu lần này cô về quê, không gặp lại nữa…Hay,
mình cứ đi tiếp xem…Trà buông tiếng thở dài. Ngó chiếc điện thoại, có 3 cuộc gọi
nhỡ, và 1 tin nhắn của Cường “Gọi lại ngay cho anh!”. Trà quẳng luôn điện thoại
xuống giường, nằm vật ra, hai mắt cô trân trân nhìn lên xà nhà.

Tân bước vội ra cổng
trường. Không biết Trà đợi mình lâu chưa- Nghĩ vậy chân cậu càng quýnh quáng.
Nhìn quanh hồi lâu, ngó cả mấy quán nước trong ngách, Tân vẫn không thấy chị
Trà đâu, cậu bấm điện thoại, tiếng chuông đổ dài, rồi một giọng đàn ông đầu
kia:

  • Alo! Ừ, cậu là ai? À, chị Trà đang tắm,
    cậu nhắn gì không?

Vừa nghe đến thế, Tân tắt
ngay. Một luồng khí nóng từ trong lòng trào lên, nghẹn ắng ở cổ, khuôn mặt cậu
thất thần, lê từng bước ra bến xe buýt. Tại sao lại thế chứ! Chết tiệt thật!
Sao lại nỡ làm thế với cậu?! Tân gục đầu vào cửa kính, khóe mắt cậu cay cay.
Tít tít- là tin nhắn của chị Trà, Tân tắt màn hình. Uể oải bước xuống xe, Tân
ngồi phịch xuống ghế đợi, còn tuyến này nữa mới về đến nhà trọ. Cậu mở điện thoại
“Chị xin lỗi. Chị có chút việc, không lên đón em được, cho chị xin lỗi.” Bận ư?
Việc ư? – Tân cười khẩy. Thôi được, đã vậy thì dừng luôn! Gái, thì vẫn chỉ là
gái mà thôi – Tân nghiến răng. Giờ tan tầm nên đợi mãi mới có xe, cậu cố lách
được lên, đứng nép ngay góc cửa. Tân mệt mỏi đẩy cánh cửa sắt, tiếng dây xích
lách cách càng thêm ức chế, ổ khóa vẫn treo ở thanh song, Tân nhìn vội về phía
cuối sân, phòng chị Trà đóng im lìm, không có ánh đèn hắt ra. Tân như khúc cây,
đổ vật xuống phản. Căn phòng lờ mờ tối, ngột ngạt quá! Cậu bật dậy như lò xo,
vơ vội mấy bộ quần áo, giờ ra đến Mỹ Đình vẫn còn kịp chuyến 19h30. Ngập ngừng,
cậu bước nhẹ đến phòng chị Trà, cửa phòng khóa ngoài, cửa sổ đóng kín im lìm,
Tân thở phù ra, phăng phăng bước ra cổng. Ngó sang phòng thằng Tiệp, cũng khóa,
chắc nó về quê từ sáng nay rồi. Vừa bước lên dốc cổng, bỗng cánh cửa két két,
đóng sập lại, tiếng dây xích văng, đập vào cánh cách cách, một con gió từ cuối
sân lùa tới, Tân rùng mình, lưng ớn lạnh. Cậu giật thót, vội vàng bước nhanh,
Tân cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn cậu, cánh tay chợt sởn gai ốc.

          PHẦN 10: TRÀ
ƠI! ĐỢI TÂN NHÉ!
       `

          Theo phản xạ, Tân quay đầu lại, cậu giật
thót, chị Trà đứng lặng trước cửa phòng, nhìn theo cậu. Im lặng hồi lâu, Tân cất
tiếng nhưng chị Trà không trả lời, lại gì nữa đây? – Cậu bước nhanh lại. Cách
chừng mấy mét, chợt bàn chân Tân khựng lại, cậu chợt thấy lạ lạ. Mái tóc của chị
như vừa mới ngủ dậy, lõa xõa che gần kín hết khuôn mặt, hai bàn chân trần của
chị  đang run run, nhờ nhạt dưới ánh
trăng. Tân đứng ngây ra, tự dưng cậu không muốn bước tới nữa. Bất chợt, một tay
của chị Trà cầm cái túi đưa lên ngang mặt, là cái túi lớn của big C, giọng chị
thì thào:

  • Tân mang về…chị gửi.

Tân ngần ngừ đỡ lấy,
hai tay cậu hơi chúi xuống, chiếc túi khá nặng. Cậu nhìn thẳng vào mặt chị,
khuôn mặt như lẩn sâu vào mái tóc, chỉ có đôi mắt quầng đen, ánh mắt lạnh người
nhìn cậu. Tân buột miệng lắp bắp nói gì nhưng chị Trà không trả lời, từ từ xoay
người lại, tiếng cánh cửa cót két, rồi từ từ đóng lại, Tân nhìn theo, chỉ một
khoảng tối đen trong phòng. Tân ngần ngừ, lắng tai nghe, chỉ có tiếng rế ri ri ở
góc tường, cậu thở dài bước đi. Vừa bước được mấy bước, Tân rùng mình, một bàn
tay bấu lên vai, giữ cậu lại, Tân run run xoay đầu nhìn, năm ngón tay xanh nhợt,
đang ghì lên vai áo, luồng khí lạnh chạy từ vai xuống chân, người Tân nhũn ra.

  • Tân ơi…Cho chị theo với…

Giọng chị Trà ghé sát
tai Tân, hơi thở ởn lạnh phả vào gáy cậu, một cánh tay rờ rờ luồn qua eo, vòng
ôm lấy bụng, những ngón tay trắng bợt, run run, ghì cậu lại. Tân hét lên, vùng
mạnh, hất tung túi quà.

  • Em trai! Dậy! Dậy mau! Đến ngã ba Quỳnh
    Côi rồi! – Anh phụ xe lay lay vai Tân.

Tân chồm dậy, ngơ ngác
nhìn quanh, mồ hôi vã ướt trên trán, ôi chết tiệt, là mơ! Lần lần bước xuống, cậu
ngồi phịch xuống vệ đường, mắt cậu đảo xung quanh, đến nhà rồi, Tân thở nhẹ ra.
Đang định gọi điện cho bố thì một anh chạy xe đến, vừa nhìn thấy cậu, anh reo
lên. Là anh Bảo chạy xe ôm hàng xóm, tiện đường về lên anh cho Tân quá giang
luôn. Anh Bảo tíu tít hỏi nhiều lắm, nhưng tai cậu như ù òa, vâng dạ cho qua, đầu
Tân đang nghĩ đến chị Trà, đến giấc mơ vừa rồi – không biết giờ chị Trà như
nào? Chợt cậu thấy lo lắng. Thấy Tân có vẻ mệt mỏi nên bố mẹ chỉ hỏi thăm mấy
câu, cậu cũng chỉ trả lời qua loa. Thả mình xuống cái giường quen thuộc, Tân thở
dài, nhìn ra hiên, bố cậu rít một hơi điếu dài, nhả làn khói mờ đục, vẩn quanh,
tan dần vào ánh trăng muộn. Lẽ ra giờ này Tân đang ở phòng trọ, đang nằm ôm chị
Trà rồi. Rồi sáng mai hai người sẽ về quê, Tân sẽ dắt tay Trà vào nhà. Chắc bố
mẹ cậu sẽ vui, Trà đẹp, lại hiền lành thế mà. Và khi chỉ có hai đứa, cậu sẽ ngỏ
lời yêu, đây là lời tỏ tình đầu tiên, và rồi cậu sẽ đặt nụ hôn đầu đời lên môi
Trà, chắc sẽ tuyệt vời lắm – Nghĩ đến đây, lòng Tân thắt lại. Không biết giờ
này Trà đang ở đâu, một mình hay…Tân nắm chặt chiếc điện thoại, hơn 12 giờ đêm
rồi. Thôi – Thế là hết! Chấm hết! Tân nghiến răng, nuốt luồng khí nóng đang chặn
ứ ở cổ.

Hai mắt Tân lờ mờ, cậu
giật bắn. Khuôn mặt chị Trà nhợt nhạt, đôi mắt quầng thâm, chăm chăm nhìn thẳng
vào mặt cậu. Chị nằm nghiêng người, đầu gối lên một cánh tay, ánh mắt u uất,
như nhìn thấu tận đáy lòng cậu, hơi thở ngập ngừng, đứt quãng phả vào mặt Tân,
cậu rùng mình, luồng khí chạy dọc sống lưng, sởn lạnh. Tân chưa kịp nói gì thì
chị Trà lồm cồm bò dậy, lẳng lặng đi ra, Tân bất chợt cũng vùng dậy, bước theo.
Cái đầu rủ tóc của chị Trà chợt đổ nghoẹo sang một bên, cánh tay chị run run đẩy
lại, cái đầu như trật khớp, đổ sang bên kia. Hai tay chị Trà đưa lên, ép chặt
vào hai bên mang tai, cái đầu không còn lắc lư nữa. Tân há hốc mồm, lưỡi cứng đờ,
người cậu nhũn ra, duy chỉ có đôi chân vẫn bước theo. Ra đến sân, dưới ánh
trăng lờ nhờ, Tân nhận ra đây là cái sân ở khu trọ, đang ngơ ngác thì chị Trà dừng
lại trước cửa phòng, cánh cửa từ từ mở ra, Tân nhìn vào, một khoảng sương khói
mờ mờ, tối đen, chị Trà lẩn khuất sau cánh cửa. Đôi chân Tân rón rén bước tới,
chị Trà đang bò lúi húi dưới gậm giường, giọng chị thì thào:

  • Tân ơi… Lấy giúp chị.

Đầu gối Tân khụy xuống
như có ai ấn mạnh, cậu dò dò bò vào, ngơ ngác nhìn quanh, chợt góc cuối có một
bọc giấy nhỏ, nhét vào khe đòn ngang. Tân với lấy, mở ra, là một cái thẻ nhớ, cậu
lồm cồm bò trở ra. Vừa đứng dậy, chợt mặt cậu vừa đập vào cái gì, lạnh lạnh.
Hai bàn chân tái nhợt đang treo lơ lửng trước mặt, Tân ngã quỵ xuống, ngước mắt
lên, chị Trà đang treo cổ lơ lửng trên xà nhà, hai tay buông thõng, cái đầu gục
xuống, mái tóc đen rũ xuống, che kín mặt. Mồm Tân há hốc, cậu muốn hét lên mà cứng
đờ, hai chân cố giãy đạp, vùng dậy, lao ra cửa. Vừa bước ra sân, chợt Tân khựng
lại, toàn thân cứng đờ như cục nước đá, ai đó đang ôm chặt, giữ ghì lại cậu.
Hai cánh tay trắng bợt, luồn từ sau, rờ rờ qua eo, ôm ghì lấy bụng cậu. Hơi lạnh
phả vào gáy, giọng chị Trà thì thào, ghé sát vào bên tai:

  • Tân ơi… cứu chị… Chị chết rồi…

Tân cố lắc mạnh, tay cậu
chộp lấy hai cánh tay kia, cố giật mạnh, bất ngờ một luồng khí lạnh như luồng
điện chạy sang, lan nhanh, khiến người cậu co cứng, đổ vật xuống. Tân choàng tỉnh,
hoảng hồn nhìn quanh, là mơ! Chết tiệt! Cậu đang ngồi dưới đất, ngó lên, đứa em
trai nằm lăn ra gần mép giường từ bao giờ. Thở dốc ra một cái, đưa tay quệt mồ
hôi vã ra trên trán, Tân lồm cồm đứng dậy. Một cơn gió từ ngoài vườn ùa tới,
Tân sởn gai ốc, cậu giật mình, quéc quéc…tiếng chim lợn ngay trên nóc nhà. Cậu
vội leo ngay lên giường, vơ vội cái gối. Quái đản! Sao mình mơ như vậy?! Chị
Trà…Tân với vội điện thoại, hơn ba giờ sáng rồi, ngập ngừng hồi lâu, cậu bấm gọi
chị Trà. Tiếng chuông đổ dài, hơi thở Tân như nén lại, nhịp chuông chậm chậm
càng làm nhịp tim cậu đập thình thịch hơn, tưởng chừng không có ai bắt máy chợt
có tiếng lè dè, xẹt xẹt, Tân căng tai, giọng chị Trà yếu ớt từng tiếng:

  • Tân ơi…Trà đau lắm…lạnh lắm…Tân lên đây
    đi…
  • Alo, chị, chị sao thế!? Có chuyện gì thế?!
    Chị đang ở đâu?! 
  • Không sao, được rồi, sáng mai em lên sớm.
    Chị, chị đừng lo quá! Mai em lên!

Tít tít…tít…chậm dãi rồi
im bặt, tưởng như những tiếng bíp bíp cuối cùng của máy trợ tim, Tân thẫn thờ.
Có chuyện gì thế này? Sao thế! Tý nữa, cậu sẽ đi chuyến xe lúc 5h30, chắc hơn
7h sẽ đến nơi. “Trà ơi! Tân xin lỗi đã bỏ Trà lại! Tân trẻ con quá! Trà ơi, Tân
sẽ lên ngay, lần này, Tân sẽ không bỏ lại Trà nữa, Trà đừng lo gì nữa nhé, Tân
hứa”- Gửi xong tin nhắn, cậu đổ vật xuống giường, lần này mình sẽ bỏ qua hết,
mình sẽ bắt đầu lại, rồi mọi chuyện sẽ tốt cả thôi, Trà ơi, đợi Tân nhé!.

HẾT