CỔ LOA

Ta là cậu bé

Đến từ vùng quê lạ

Từ lúc còn trong bụng mẹ

Đã uống chung nguồn nước

Đã ăn hoa ăn quả

Cùng nền văn hóa Âu Lạc

Từ ngàn xưa

Trên mảnh đất này

Lớn lên

Ta đã bơi trên dòng sông Thiếp

Nơi mũi tên thần

Vùi bao xác giặc

Quân xâm lược Triệu Đà

Đã tắm nước Giếng Ngọc

Nơi xưa Trọng Thủy

Nức nở

Thương vợ

Trẫm mình

Đời sau truyền rằng

Ngọc trai đem rửa bằng nước giếng

Sáng lại sáng hơn

Ta đã đứng trên thành Loa trôn ốc

Nơi xưa

Ngàn người đã dốc sức dựng lên

Dựng lên… lại đổ

Bởi tiếng kêu ma quái

Của con gà trắng thành tinh

Thần Kim Quy hiển linh

Chỉ trong một đêm

Ba vòng cao sừng sững

Thần tặng chiếc móng

Tướng Cao Lỗ tạc nỏ

Bắn trăm ngàn mũi tên

Khiến ba lần Triệu Đà tháo chạy

Nhưng thương thay

Tình yêu lại tiếp tay cho tội ác

Mất nước…vua chạy

Áo lông ngỗng

Một lòng chung thủy

Dẫn lối cho chồng

Phút do dự

Thẳng tay…vua chém

Dòng máu đỏ

Nhỏ xuống sông

Trai có  ngọc

Lòng thủy chung

Hóa thân thành tượng đá

Ngàn năm vẫn khóc thương chồng

Nay ta là cậu bé

Đến từ vùng quê lạ

Mang theo câu thơ

Nhắc lòng người nhớ

Đất thiêng xưa

Một tình yêu thủy chung

Không có tội

Đời đời nước Giếng vẫn trong

Nghìn năm tượng đá sắt son

                             thương chồng.

TRƯƠNG QUANG HƯNG