KẺ CHĂN DÊ VÀ NÀNG

Ngoài hiên vọng  lại tiếng đàn

Nghe lời ca cũ: Ai còn nhớ ai

Nhìn con ôm mẹ giấc tròn

An nhiên trước mặt sao còn
sân si

Bao năm là kẻ chăn dê

Chân núi cỏ đã thưa nhiều

Dấu chân người, chân dê đã
thành lối

Sớm lùa dê, vợ đưa gói cơm,
ống nước

Chiều về, đứa con nhỏ đứng
cổng

 vẫy gọi cha

Mùa nắng mùa mưa, mái tranh
nhỏ

Tiếng sáo ru con, tiếng ca

 hát tặng vợ hiền.

Rồi một ngày kia cơn gió lạ

Đưa tiếng sao lên cao

Lên cao vượt ngọn đồi

Bên kia bỗng tiếng đàn

Ai ngân lên

Cơn gió lạ như hòa như trộn

Như nếp thơm quện mật ong
rừng

Hương say

Như ai vừa mở chum rượu cần

Vài vệt nắng cố níu lấy ngọn
cỏ

Đàn dê ngơ ngác, quay đầu

Đêm đó, người vợ hiền ôm đứa
con nhỏ

Kẻ chăn dê thờ thẫn nhìn
trăng lên.

Rồi một ngày

Tiếng sáo tiếng đàn kết hoa

Từ trên đỉnh núi, những cánh
hoa trắng

rơi xuống

Kẻ chăn dê nhặt gom tất cả

Mải mê xếp lại, tựa gốc cây
mơ màng

Chiều về, những cánh hoa bọc
gọn

trong
túi vải

Nắm cơm quẳng xuống bụi cỏ,

nước đổ gốc cây

Đêm khi vợ hiền ôm đứa con
nhỏ

Tiếng sáo khẽ da diết ngoài hiên.        

Rồi một ngày

Cơn gió lạ đưa chiếc khăn tay
trắng hồng

Thêu đôi chim vàng đậu trên
cành hoa đào

Hương thơm ngây ngất

Kẻ chăn dê ôm ghì vào mặt

Ngước nhìn lên đỉnh núi

Đêm đó tiếng người vợ hiền ôm
con

thút thít

Kẻ chăn dê lặng lẽ dựa cửa,
cây sáo

buông lơi

Sáng hôm sau chỉ có túi cơm
ống nước         

                                            treo
trước cửa

Người vợ bế đứa con xuống chợ

từ tinh mơ

Đàn dê vẫn nha nhẩn ngặm cỏ

Tiếng đàn ai vẫn tha thiết
gọi mong

Chỉ có cây sáo dựa bên gốc

Và kẻ chăn dê ôm gối xa xăm

Tối đó chỉ một nắm cơm, một
bọc thịt,  

một
vò rượu để sẵn

Người vợ ôm con đi ngủ tự bao
giờ

Từng ngụm rượu đắng, từng
ngụm đắng

Và tiếng đàn ai lại tha thiết
gọi mong

Nàng ơi

Ta chỉ là kẻ chăn dê dưới
chân núi

Đừng vì tiếng sáo mà gửi
những hoa thơm

Ta đã mơ

Bên kia là cõi bồng lai

Bên kia đầy hoa thơm cỏ lạ

Và có người con gái

Tắm dưới trăng vàng

Ta đã mong một lần là tiên
phật

Nhưng trần gian sẽ gọi quỷ ma

Và tận sâu trong ta day dứt

Một nỗi sân si

Nàng ơi

Ta tự ru mình bên kia là vực
thẳm

Chỉ có gió lùa khe đá lạnh

Nếu ta trượt chân

Trần gian họ sẽ ném đất đá

Vùi dưới sâu

Ta vẫn nghe tiếng con khóc,
cha ơi!

Thôi nàng ơi

Tiếng đàn tiếng sáo theo gió

Hoa bứt cánh sẽ mau chóng tàn

Hương thơm lúc này, ngày mai

chắc còn nữa

Đàn dê của ta

Mùa nắng mùa mưa vẫn lang
thang

gặm cỏ

Cỏ mãi xanh và mái nhà tranh

Vẫn vang tiếng cười vui

Đêm ngày ta vẫn là kẻ chăn dê

dưới chân núi

Đỉnh núi cao và chân núi lớn

Mong chi hai phía sẽ lại gần.

Chiều nay đàn dê thong dong
trở về

Để lại dưới chân núi

Cây sáo bọc trong chiếc khăn
tay

vùi xuống đất sâu

Từ xa, đứa con nhỏ chạy ùa,
mẹ ơi!

Cha đã về!

TRƯƠNG QUANG HƯNG