NGƯỜI TÌNH
Tác giả: TRƯƠNG QUANG HƯNG
PHẦN
1: ĐỨA BÉ GÁI
Vũ
cố căng mắt nhìn về phía trước, bàn chân trần run run, dò dẫm từng bước trên nền
đất lạnh. Đôi chân anh như cứng đờ, cố ghì xuống mặt đất nhưng anh vẫn cảm thấy
luồng gió lạnh lạnh, lướt qua gan bàn chân. Vẫn khoảng âm u, đen mờ, thấp
thoáng những khối đen, trắng lẩn vào màn sương. Hai tay ép chặt vào người, đôi
tay run rẩy như muốn rụng rời, hơi thở anh như bị nén chặt trong lồng ngực. Bỗng
anh khựng lại, dường như vừa đụng phải cái gì, từ từ cúi đầu xuống, Vũ giật bắn
lên:
- Úi trời! Cái…Cháu…cháu là ai?!
Đứa bé gái không nói
gì, ngước đôi mắt to đen nhìn chằm chằm vào Vũ, tay nó cầm chặt vạt áo anh, ghì
xuống. Vũ nuốt nước bọt, hai tay run run đẩy nhẹ nó ra, nhưng nó như trơ ra,
không nhúc nhích.
- Cháu, cháu là ai?! Bỏ áo chú ra mau – Vũ
cố lên giọng
Con bé không nói gì, chỉ
lừ lừ quay người về phía trước, tay nó vẫn nắm chặt vạt áo Vũ, kéo đi. Bối rối,
Vũ ghì chân lại, nhưng không hiểu sao chân anh như đang lơ lửng, toàn thân anh
như bị trói chặt, bị lôi đi. Anh cố đưa tay lên để gạt con bé ra nhưng cánh tay
như bị dính vào hai bên sườn, chỉ có bàn tay là vẫn vẫy được. Vũ hét lên:
- Cháu! Cháu làm gì thế?! Bỏ ra! Đi đâu?!
Con bé không chút phản ứng,
vẫn lầm lũi kéo dắt Vũ về phía khoảng tối đen, giọng nó như lẩn trong gió:
- Về nhà thôi bố. Mẹ đang đợi.
Về nhà? Nhà nào? Vũ
càng cuống quýt, anh cố hết sức vùng tay thật mạnh.
- Gì thế?! Anh lại mơ à? – Giọng Lan vợ Vũ
hơi gắt lên
Vũ mở to mắt, trân trân
nhìn vợ, rồi anh nhắm mắt lại, thở nhẹ ra. Mồ hôi vã ra, cảm giác sởn sởn gai ốc.
Lại là mơ- Chết tiệt thật! Vũ lồm cồm đi xuống giường. Anh vốc từng vốc nước lạnh
lên mặt. Mấy hôm nay rồi, cứ nằm xuống là anh lại chập chờn. Ngay cả khi chợp mắt
buổi trưa ở văn phòng, anh cũng mơ thấy mình dò dẫm trong khoảng sương tối đen
đó, có lần thấp thoáng bóng một người phụ nữ bụng bầu đứng xa xa phía trước như
đợi anh, có lần thì chỉ có anh và hơi sương lạnh. Kỳ quái! Hay có lẽ dạo này
mình lo lắng về công trình dưới Hải Phòng quá mà đầu óc căng thẳng, sinh mất ngủ?
Mà…đứa bé gái đó, là ai? Mà sao nhìn nó có nét…Vũ nhíu mày. Lòng anh chợt nặng
xuống. Chả lẽ…
PHẦN
2: NGƯỜI YÊU CŨ
Năm
2004, khi Vũ đang lo ôn thi vào kiến trúc thì cậu bạn thân nhất theo gia đình
sang nước ngoài. Ngày ấy đâu tiện liên lạc như bây giờ, cứ tối thứ 7 hay chủ nhật
Vũ lại đạp xe hơn 3km từ nhà lên khu chợ trung tâm trên thị trấn, vào quán
internet để lên Yahoo chat với cậu bạn. Có hôm ăn cơm muộn, lên đến nơi hết
máy, lại ngồi đợi đứa nào hết giờ để ngồi ngay vào, hồi ấy có hai nghìn một tiếng,
Vũ đi phu lề nên có tiền, mang theo năm, sáu nghìn là đủ nói hết chuyện rồi. Hôm
nào nhanh chân thì ngồi được cái máy có webcam, có thể vừa gõ phím vừa nhìn thấy
cậu bạn, chậm chân thì tai nghe cũng chả có, vớ cái máy cùi, bàn phím thì mờ tịt
cũng đành chịu. Mới đầu thì nhiều chuyện để kể với nhau lắm, dăm bẩy lần sau
thì ít chuyện dần, có khi chỉ lên viết với nhau vài dòng rồi thôi, lúc ấy Vũ lại
vào phòng chat, tìm ai có nick hay hay thì bắt chuyện, dần dần cũng có hơn chục
người để chat tán gẫu qua lại.
Trong
số đó có Thanh, cô em gái dưới Hải Phòng, dù Vũ lên sớm hay muộn thì đều đặn tối
thứ bảy nào Thanh cũng lên trò chuyện với anh. Hết chuyện về lớp học, chuyện đứa
bạn thân, chuyện phân vân chọn trường đến những ước mơ, sở thích, đôi khi cả những
nỗi buồn vu vơ của lứa tuổi học sinh cuối cấp, Thanh đều kể cho anh nghe. Vũ là
người khá nhạy cảm, sống nội tâm, cũng là người vốn có nhiều suy tư nên có lẽ
anh như chuyên gia gỡ rối tơ lòng cho Thanh vậy. Sau hai tối thứ bảy, Thanh viết
lá thư đầu tiên cho anh, rồi cứ thế đều đặn thứ 4 hay thứ 5 hàng tuần Vũ đều nhận
được thư của Thanh. Vũ thì nhận hai, ba lá rồi anh mới viết hồi âm, vì cuối tuần
nào cũng lên chat rồi, còn chuyện gì để mà viết nữa đâu. Rồi một tối thứ bảy,
Thanh bỗng không vồn vã nữa, sau vài dòng hỏi thăm vu vơ, Thanh không viết gì nữa
dù nick vẫn sáng. Tối đó Vũ mải chat với chị gái kết nghĩa trong Sài Gòn nên
cũng không nghĩ gì nhiều, thấy Thanh không trả lời nên anh cũng không viết tiếp
gì nữa. Bỗng lúc gửi lời chào định trả máy đi về, thấy Thanh đang gõ, anh lại
ngồi xuống đợi. Trên khung chat:
- Anh Vũ…
- Em…thích anh…Được không?
Vũ chợt lặng người, một
cảm giác nâng nâng, lạ lạ, xen lẫn hoài nghi. Trầm ngâm một lúc, Vũ gõ mặt cười
cùng dòng: Anh về đây. Em cũng về luôn em nhé. Không đợi Thanh trả lời, anh ẩn
nick. Được một lúc, thấy Thanh thoát nick, Vũ mới yên tâm trả máy về. Con đường
về hôm nay vẫn tối đen như mọi hôm, thỉnh thoảng có chiếc xe máy đi qua mới có
ánh đèn, một vài quán nước mặt đường cũng đang thu bàn ghế. Vũ thấy lòng sao nặng
trĩu, một nỗi buồn khó tả. Đêm đó anh trầm ngâm ngồi viết một bức thư khá dài
cho Thanh, anh cảm ơn Thanh đã dành tình cảm cho anh, nhưng anh không muốn
Thanh xao nhãng việc học, anh khuyên cô bé hãy tập chung vào thi tốt nghiệp, rồi
thi đại học, bản thân anh cũng phải cố gắng để thi đỗ vào kiến trúc. Cuối thư
anh viết: Thanh à, có duyên anh và em sẽ có ngày gặp lại, đừng giận anh, em gái
nhé!
Liên mấy tuần tiếp
theo, Vũ không lên chat nữa. Rồi anh nhận được thư hồi âm của Thanh. Ngắm bức ảnh
Thanh trong bộ áo dài trắng, Vũ chợt thấy lòng có chút tiếc nuối, cô bé thật
xinh xắn, nhưng thôi, anh nghĩ đó là điều đúng đắn trong thời gian này.
Cầm trên tay giấy báo
trúng tuyển, Vũ sướng lắm, gọi điện xuống Hải Phòng báo tin cho Thanh, nghe giọng
Thanh reo lên sung sướng, lòng anh thật ấm áp. Vào trường, Vũ quyết tâm học thật
tốt để có học bổng, trang trải học phí, anh dành thời gian nhiều cho những bài
giảng trên lớp, tự tìm học tài liệu ở nhà, dù có máy tính, nối mạng nhưng thỉnh
thoảng anh mới lên nhắn cho Thanh mấy dòng. Thanh cũng chỉ nhắn trả lời lại,
cũng không viết thư cho anh nữa, những lúc lòng chợt thiếu vắng, Vũ lại bỏ ảnh
Thanh ra ngắm, nhìn cô bé ngây thơ trong tà áo trắng, anh mỉm cười.
Bẵng đi cả năm trời, dường
như mọi thứ về Thanh phai dần đi. Vũ cảm mến cô bạn cùng lớp chuyên ngành, thế
giới của anh như nhỏ lại, chỉ có những bản vẽ và người con gái ấy. Hàng ngày,
anh mong đến trường để được nhìn thấy mái tóc đen dài, đôi má ngượng ngịu ửng hồng
mỗi khi ánh mắt hai đứa bắt gặp nhau, được nghe giọng nói nhỏ nhẹ, tựa làn gió
giữa trưa hè của nàng. Bức ảnh và những
bức thư của Thanh được anh cất kỹ trong cái tủ gỗ góc phòng. Thời gian cứ êm đềm
trôi, tựa dòng sông không mùa mưa nắng, có lẽ chút thổn thức, chút tiếc nuối,
xuyến sao cô nữ sinh áo trắng chỉ còn trong góc niềm riêng, như những trang thư
đã xếp lại. Cũng có lúc bất chợt xao lòng khi ai đó nhắc đến cái tên nhưng như
viên đá nhỏ, chưa kịp lạnh đã vội tan đi, bởi nàng thơ của Vũ như bông hoa ngan
ngát sắc hương, khiến anh luôn mê mẩn, nâng niu, anh lo sợ một chút gợn trong
lòng mình sẽ khiến nàng hờn trách.
Đang là lúc nghỉ hè nên
Vũ tranh thủ đi làm thêm, gom góp được hơn sáu trăm nghìn, mua được chiếc điện
thoại Nokia 1200 mới toanh, Vũ sướng rơn, từ nay anh có thể nghe giọng nàng bất
cứ lúc nào anh muốn. Mua thi năm nay, đã có vài trường công bố kết quả rồi,
không biết Thanh có đỗ vào trường nào không? Mấy lần Vũ định nhắn tin để hỏi
nhưng ngần ngại lại thôi. Một tối nhà đang ăn cơm thì chuông điện thoại bàn
reo, em gái Vũ lăng xăng chạy tới nhấc máy, nó vâng dạ rồi gọi với xuống nhà bếp:
- Anh Vũ lên nghe điện thoại! Có chị Thanh
gọi này! Mà sao anh không cho chị số di động ấy!
Nghe đến tên Thanh, Vũ
giật thót mình đứng bật dậy, anh bước vội được mấy bước, chợt chân trùng lại.
- Alo – Giọng Vũ ngập ngừng
- Anh, anh Vũ! Em đỗ đại học rồi! Em làm
được rồi anh! Em vừa nhận giấy báo chiều nay. Em định gọi cho anh luôn nhưng sợ
anh chưa đi làm về, thấp thỏm mãi giờ mới gọi anh nè! Em mừng quá anh à! - À…Tốt quá. Chúc mừng em. Vậy là tốt rồi!
- Anh, sao nghe giọng anh như đang mệt thế!?
Anh mệt à? - À, không…Hôm nay anh làm nghỉ muộn hơn
chút. Anh không sao đâu. - Vâng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng cố
quá, lỡ ốm thì khổ. Hay cuối tuần này em lên thăm anh nhé! Anh mệt em sẽ nấu
cháo hành cho anh ăn, hi hi - Ơ, à, không, em đừng lên, anh không sao
cả mà - Không! Em muốn lên gặp anh. Em chưa được
gặp anh ở ngoài đời bao giờ. Với lại…giờ em đỗ đại học rồi mà…em muốn gặp anh - …À, chuyện đó để sau đi em. Em đỗ rồi,
lo chuẩn bị cho năm học mới. Anh…anh đang ăn dở bát cơm. Anh cúp máy nhé - Ơ, anh…Dạ, vâng. Em chào anh.
Mình sao thế này?! Vũ
thấy như ứ nghẹn. Anh xuống cất đồ ăn rồi lặng lẽ lên phòng, ngồi phịch xuống ghế,
nén tiếng thở dài. Tít tít – Uể oải với chiếc điện thoại, là tin nhắn của nàng:
“Cậu ăn cơm chưa? Đang làm gì đấy? Hôm nay đi làm có mệt không? Tớ vừa ăn xong,
đang ngồi đợi cậu gọi này, hii” – Vũ mỉm cười, đặt chiếc điện thoại xuống, trầm
ngâm nhìn màn hình máy tính. Vũ vào nick, nhắn cho Thanh: “Thanh à, anh xin lỗi!
Em đỗ đại học rồi, anh rất mừng cho em. Em hãy cố gắng học hành…Anh em mình
cũng xa nhau lâu rồi, cũng có nhiều điều khác đi. Không phải anh không muốn gặp
em…nhưng đã có nhiều thay đổi, anh đã khác trước rồi. Em hãy chuyên tâm học
hành nhé, rồi em sẽ gặp nhiều người bạn mới, có thể trong số đó có người mà em
đang mong chờ. Em gái của anh – Đừng giận anh nhé.” Dừng gõ bàn phím mà Vũ tưởng
như tim mình cũng ngừng đập, nghẹn ứ, anh ngập ngừng ấn enter. Vũ biết Thanh
đang để ẩn nick, biết rằng Thanh đã đọc, biết rằng Thanh đang buồn…Mà thôi, có
lẽ anh tàn nhẫn nhưng sẽ tốt cho lúc này.
Không hiểu sao Vũ cứ thấp
thỏm đợi tin trả lời từ Thanh. Đi làm về là Vũ lại hỏi bố mẹ xem có ai gọi cho
mình hay không, bật máy tính lên là xem nick có tin nhắn không. Sự im lặng từ
Thanh bỗng chốc như hòn đá đè nặng lên lòng anh, anh vốn dĩ có thể hất bỏ đi
nhưng vẫn có gì đó muốn níu giữ lại. Đó là sự áy náy của lương tâm hay là sự tiếc
nuối của con tim đa tình? Vũ có kể cho
nàng nghe, nhưng câu chuyện sơ sài, nàng đâu biết câu chuyện dài trước đó và
đâu biết trong cái hòm gỗ góc phòng kia, lại có thêm một bức ảnh nữa – Sau hơn
hai tháng im lặng, Thanh đã gửi cho Vũ một bức thư, trong thư chỉ có duy nhất một
bức ảnh chụp chân dung Thanh, đôi mắt đượm buồn, xa xăm dưới làn tóc xõa ngang
vai. Phía sau bức ảnh có dòng chữ: “Có duyên mình sẽ gặp lại”. Cầm bức ảnh, tim
Vũ chợt nhói đau.
PHẦN
3: LỠ DUYÊN
Có
lời hát rằng: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở – Đời mất vui khi đã vẹn câu thề” –
Đó chỉ là lời an ủi sau cuối như con cáo không với tới được chùm nho mà thôi.
Lúc mới yêu, đang say là tình đẹp nhất! Cái chạm tay đầu tiên, đúng như điện giật
vậy, dù chỉ là đặt nhẹ vào tay nàng, chưa phải là cái cầm tay, chạm nhẹ, ngỡ
ngàng rồi vội nẩy ra như trúng điện, tê tê mấy ngày liền. Nụ hôn đầu, nó lạ, nó
say, nó tài tình như người say mà lại rất tỉnh, uống cuống quýt mà thấy thơm,
thấy nồng nàn, thấy ngon như chưa bao giờ được uống thứ rượu gì như thế. Có lẽ
nó ngon đến vậy vì khi đó người ta đang say, đang mê, còn sau này, lỡ có giận
nhau, hờn trách nhau rồi, cầm tay rất chặt mà không thấy dòng điện nào chạy qua
nữa, lòng chỉ thầm mong đừng có ngày buông tay. Nụ hôn sau này, vẫn gấp gáp, hối
hả nhưng không chỉ có duy nhất vị ngọt ngào, nồng say nữa, mà đã xen chút vị
chát, vị cay. Ừ thì có thể tình yêu vốn dĩ là vậy, ngay từ ban đầu vị là thế,
nhưng lần đầu tiên chưa nhận ra mà thôi.
Khi đã chót nhận ra “dang dở” rồi thì sao còn thấy đẹp! Đã tỉnh rồi thì sao còn
thấy say được nữa!
Từ
ngày chia tay nàng, Vũ lao vào học, lo cho đề án tốt nghiệp, rảnh ra là đi làm
thêm, mục tiêu của anh là đề án tốt nghiệp đạt loại xuất sắc. Nhiều lúc gặp
nàng, cũng chỉ mỉm cười đi qua nhau, anh biết nàng đã có người yêu mới, buồn
thì cũng buồn thật, nhưng duyên không có thì biết giữ làm sao. Tháng cuối cùng
chuẩn bị tốt nghiệp, Vũ thường ở lại trường để làm mô hình, những lúc nghỉ tay nhìn
lên bầu trời, có lẽ ngôi sao nhỏ nhỏ kia, đứng chơ vơ một mình là ngôi sao chiếu
mệnh của anh. Cách một khoảng là hai ngôi sao gần nhau, sáng rõ hơn, có lẽ là
ngôi sao của nàng và người yêu của nàng – Chắc giờ nàng đang hạnh phúc lắm, Vũ
buông tiếng thở dài vào đêm. Một đêm, đang uể oải chợp mắt, chợt có tiếng tít
tít. Vũ mệt mỏi với tay mở màn hình: “Anh dạo này khỏe không” – Tin nhắn từ số
máy lạ. Vũ ngồi bật dậy- Ngay lập tức trong đầu anh nghĩ là Thanh. Vũ bấm nút gọi,
tiếng chuông đổ dài, lúc gần hết chuông thì đầu bên kia có tiếng con gái nhỏ nhẹ
“Alo…” Tim Vũ như ngừng lại trong giây lát, cả hai chợt im lặng, như cùng nín
thở.
- Anh không nói…Em cúp máy đây
- Em…À, em khỏe không?
- Em vẫn vậy. Anh đang làm bài tốt nghiệp
phải không? Cố lên nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. - Ừ…lâu quá rồi…
Bỗng tít tít, cuộc thoại
tắt. Thôi, máy hết tiền rồi! Vũ bực mình, muốn ném ngay cái điện thoại đi. Đang
ngẩn ngơ thì máy báo tin nhắn đến “Anh nghỉ chút đi, đừng quá sức kẻo ốm, không
có ai nấu cháo hành cho đâu. Cố lên anh nhé!”. Tự dưng Vũ thấy mình như cây khô
hạn gặp được cơn mưa đầu mùa, trái tim anh như chiếc lá rung rinh, đón từng giọt
nước trong mát. Từ tối đó, anh và Thanh thường xuyên nhắn tin cho nhau hơn, những
lúc mệt mỏi, anh lại gọi để được nghe giọng Thanh, nói với nhau mấy câu, Thanh
lại giục anh tắt đi kẻo hết tiền. Anh nhìn lên bầu trời, dường như bên cạnh
ngôi sao của anh vừa xuất hiện một ngôi sao nhỏ nữa, Vũ thấy thật nhẹ lòng.
Sung sướng quá, khoảnh
khắc hội đồng chấm thi vừa đọc to số điểm xuất sắc tuyệt đối, Vũ nhảy cẫng lên,
lồng ngực như muốn vỡ òa, anh chạy vội tới ôm chầm lấy thầy giáo. Vũ nhìn về
phía nàng, nàng mỉm cười đáp lại, nàng thi xong trước anh nhưng chưa về, vẫn ngồi
cuối dãy sảnh đường chăm chú theo dõi phần thi của anh. Đang lúc lao xao chụp ảnh
kỷ niệm, Vũ chợt nhớ đến nàng, anh ngó quanh, nàng đã đi ra đến sân, có một người
con trai tay cầm bó hoa từ cổng bước lại phía nàng, thôi quan tâm làm gì nữa –
Vũ mỉm cười. Lúc gọi điện báo cho Thanh,
nghe giọng cô reo lên sung sướng, Vũ thấy có chút kiêu hãnh, nếu lúc đó có
Thanh ở đây, chắc cô ấy sẽ ôm chầm lấy anh rồi. Nghỉ ngơi ở nhà mấy tuần, Vũ nộp
đơn xin vào một công ty thiết kế xây dựng, với bảng thành tích học tập khá ổn
nên anh dễ dàng được nhận. Tuy công ty ở trong nội thành, xa nhà gần 30 cây số
nhưng vì thích công việc này nên sáng đi, tối về dần dần cũng quen. Gom góp 3
tháng lương đầu, Vũ xin bố mẹ mua con xe máy wave alpha cũ, từ đấy anh không phải
đi xe buýt nữa. Tình cảm giữa anh và Thanh ngày càng gắn bó hơn, ngày nào Thanh
cũng nhắn tin hỏi thăm anh.
Hai đứa cứ vậy cho đến
hè năm 2011, Thanh lên nhà thăm anh. Chiếc xe buýt chậm lại, cửa từ từ mở, có
năm sáu em học sinh bước xuống, Vũ chăm chăm nhìn, có một cô gái vừa bước xuống,
ngó quanh, rồi đi lại gốc cây bằng lăng. Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi trắng,
quần bò, đội mũ trắng có dải ruy băng màu tím, đeo một chiếc túi nhỏ màu kem,
chân đi đôi giày vải màu trắng. Tim Vũ đập
thình thịch, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán – Chắc là Thanh rồi. Anh từ từ dắt
xe tiến lại, cách chừng mấy mét thì anh chợt khựng lại, hai người nhìn nhau.
- Anh Vũ – Lại đây kẻo nắng! – Thanh vội
chạy lại kéo tay anh vào chỗ bóng cây bằng lăng. - À…em…Thanh à – Tự dưng Vũ như đứa trẻ tập
nói, mặt nóng bừng. - Vâng, em đây… Bộ em khác so với trong ảnh
lắm à! – Thanh khẽ mỉm cười – Tiếng cười của cô làm tim Vũ như rung lên, nhảy
múa trong lồng ngực.
Đoạn đường hơn cây số từ
bến xe buýt về nhà Vũ rợp bóng bằng lăng, xen lẫn mấy cây xà cừ. Cây gạo ven
sông hoa nở đỏ, Vũ ngước nhìn, mùa này hai năm trước, anh đã trèo lên bẻ một
cành hoa đỏ tặng nàng – Vũ giật mình, vội xóa mấy dòng đã cũ. Gió lùa từ con
sông thổi vào, mơn man. Vũ đi chậm, đôi lúc tay lái anh lóng ngóng như người mới
vừa tập lái xe. Vũ nghe rõ tiếng tim mình đập, cảm thấy hơi thở nóng nóng của
Thanh phả nhẹ vào sau gáy, anh muốn nói gì đó mà miệng như ngậm bồ hòn. Đến đoạn
chợ, có quầy hoa quả, Thanh hỏi Vũ xem hai bác thích ăn quả gì. Đang lơ ngơ, Vũ
buột miệng – quả gì cũng được em. Thanh lườm anh một cái:
- Dưới nhà em chỉ có cua cá, bánh đa, mấy
thứ đó trời nóng này em nghĩ không hợp nên không mang lên.
Thanh chọn một quả dưa
hấu, một túm vải. Vũ im lặng ngồi trên xe, nhìn cách mua hàng của Thanh, anh mừng
thầm – chắc Thanh cũng là người đảm đang việc nhà.
Bố Vũ là quân nhân, ông
nghiêm nghị và ít nói. Mẹ anh là giáo viên, bà là người kỹ tính, xét nét, nghe
nói bố Thanh bỏ đi từ lúc Thanh còn nhỏ, mẹ Thanh một mình nuôi hai chị em
Thanh, em gái Thanh đang học lớp 7- mẹ Vũ có vẻ không vui, bà ít nói, chỉ chăm
chăm để ý Thanh từ lúc cô bước vào nhà. Cơm trưa xong, bố Vũ pha ấm chè xanh,
nhấp ngụm, ông nhìn Thanh, đôi mắt trìu mến, gật gù mỉm cười. Bà Liên – mẹ Vũ
thì hỏi Thanh liên hồi, từ chuyện gia đình, học hành đến năm sau ra trường định
làm gì, tuy cảm thấy khá khó chịu nhưng Thanh vẫn từ tốn trả lời từng câu hỏi của
bà, vâng dạ mỗi khi bà đưa ra lời khuyên. Hai tay vũ nắm chặt, ướt cả mồ hôi,
anh nhìn lên đồng hồ, hơn 2 giờ chiều rồi.
- Bố, mẹ – Con xin phép đưa Thanh lên dạo
bờ hồ chút. - Dạ, cháu xin phép! Cháu cũng xin phép
lát về luôn ạ! - Ừ, về sớm, chứ đi xe khách thế, về muộn
không hay! – nói đoạn bà Liên chép miệng ngụm nước chè.
Bố Vũ theo chân hai đứa
ra tận cổng, nở nụ cười phúc hậu, còn bà Liên chỉ ngồi trong nhà nhìn ra. Trời
tháng tư oi bức, thỉnh thoảng cơn gió nhẹ rung rung tán cây khế, vài nụ hoa tím
lác đác rụng trên sân. Gần nhà Vũ có khu di tích, có một cái hồ khá đẹp, xung
quanh là vườn cây, bờ hồ đặt những chiếc ghế đá, mùa này sen đang nở, ngồi dưới
tán cây mà ngắm sen thì rất thích – anh định đưa Thanh ra đó. Nhưng vừa ra khỏi
nhà một đoạn, Thanh nói muốn ra bờ sông, chỗ có cây gạo và dãy hoa bằng lăng.
Hai đứa ngồi cách nhau mấy gang tay, im lặng nhìn ra dòng sông, tự dưng lòng Vũ
buồn buồn. Anh quay sang nhìn Thanh – khuôn mặt thanh tú, mái tóc ngang lưng,
đôi mắt đen lơ đãng, gợn gợn nỗi buồn, mấy hạt mồ hôi lấm tấm trên trán – Vũ
nghĩ định đưa tay ra.
- Bố anh hiền nhỉ?
- À, ừ…bố anh tuy ít nói nhưng hiền lắm.
- Anh nghĩ mẹ anh có thích đứa con dâu như
em không? – Thanh nhìn Vũ cười tinh quái. - À,…anh nghĩ sẽ có. Mẹ anh lúc đầu thế
thôi, mẹ cũng hiền và thương anh lắm. - Vâng, em cũng mong sẽ như thế – Thanh
xoay xoay bông gạo, đôi mắt nhìn ra dòng sông lấp lánh nắng chiều. - Anh Vũ ít nói nhỉ? Khác với lúc chat
trên mạng, nhưng mà anh cũng không khác nhiều so với tưởng tượng của em đâu –
Thanh quay sang nhìn thẳng vào mắt Vũ.
Vũ như bị thôi miên,
đôi mắt đen lấp láy ấy như có điều gì đó mông lung, xa xăm, như muốn cuốn anh
vào đó. Anh ngẩn người. Con gió chiều từ sông ùa vào, vài sợt tóc của Thanh bay
bay, chạm vào mặt Vũ, cô vén nhẹ, nhìn anh mỉm cười. Vũ hết nhìn ra sông, lại
quay ra nhìn Thanh, vài tia nắng chiều xuyên qua tán lá, chiếu qua cổ áo sơ mi,
chếch xuống hàng cúc trước ngực, chiếc áo lót trắng căng đầy, lấp ló sau khe áo
– Vũ bối rối, vội quay ra bờ sông, mặt anh nóng bừng.
- Anh Vũ say nắng à? Hay say ai mà ngượng
ngùng thế? – Thanh nhìn anh khúc khích - À, thì… – Vũ bối rối không dám quay mặt
sang.
Lần đầu tiên gặp Thanh
trực tiếp, không hiểu sao anh thấy mình ngu ngơ thế, không biết có phải vì cô
trẻ đẹp hơn so với trong ảnh, hay vì bối
rối chưa biết tình cảm mình dành cho Thanh là gì, anh muốn ngồi sát bên cầm tay
Thanh, muốn ôm lấy Thanh, muốn hôn Thanh, nhưng không hiểu sao anh không dám,
anh ngu ngơ, rụt rè, ngây ngô đến lạ. Vũ chợt thấy lòng trống rỗng, anh hít nhẹ,
nén lại.
- Anh…chắc em phải về đây. Giờ đến lúc về
nhà cũng tối rồi anh. - À, ừ…để anh đưa em ra bến xe
- Anh, không muốn giữ em ở lại à? – Thanh
xịu mặt - Không! Không phải! Anh sợ em về tối
thôi. Anh… - Ngốc ạ! Em biết mà! Em đùa chút thôi. Mà
anh đưa em ra chỗ xe buýt ngoài kia thôi, chứ từ đây xuống bến xe cũng xa mà.
Vũ đi thật chậm, anh
mong đoạn đường này xa thật xa, anh không muốn Thanh về, nhưng anh cũng không
dám giữ lại. Nhìn Thanh bước lên xe, Vũ mỉm cười mà lòng nhói lại – Chợt cảm
giác như sẽ xa thật xa.
- Anh nhớ xuống Hải Phòng tìm em nhé! Em đợi
– câu nói lúc lên xe của Thanh làm lòng anh lặng xuống.
Anh chưa biết được mình
có xuống tìm Thanh hay không nữa, không hiểu sao tâm trí lúc này của anh lại mông
lung, vui buồn đan xen lẫn lộn đến thế. Có lẽ con tim anh đang rung động nhưng
lý trí của anh vẫn chưa có câu trả lời.
PHẦN
4: GẶP LẠI
Mấy
ngày nay Vũ cứ thơ thẩn như người mất hồn. Từ hôm Thanh lên, lúc nào trong đầu
anh cũng thấp thoáng hình ảnh cô. Một cảm giác bồn chồn, xen lẫn lắng lo, chút
tiếc nuối khiến anh thấy mệt mỏi. Đêm trằn trọc, Vũ vắt tay lên trán, tự hỏi:
Sao mình ngốc đến vậy?! Anh không thể hiện tình cảm với Thanh, không nói điều
gì với Thanh, lỡ cô ấy tưởng anh không thích. Ngốc thật! Biết lúc nào mới gặp lại
nhau nữa đây. Vũ thở dài, cố nhắm mắt lại.
Vũ nhìn Thanh âu yếm,
anh vòng tay ôm cô lại gần. Thanh tựa đầu vào vai anh, từng làn gió lạnh mát thổi
tới, vài sợi tóc của Thanh bay chạm vào mặt anh, đưa tay vén nhẹ làn tóc, cô
ngước lên nhìn anh, đôi mắt đen lấp lánh, từng hơi thở ấm nhẹ vào mặt Vũ. Anh
vuốt nhẹ đôi má trắng hồng, bàn tay lướt nhẹ dần xuống, vài giọt mồ hôi lấm tấm
trên ngấn cổ tròn của Thanh, tay Vũ run run, chiếc khuy áo sơ mi đầu tiên bung
ra, lấp ló chiếc áo lót trắng, bó sát khuôn ngực căng tròn, phập phồng, lấm tấm
những giọt nước trắng trong. Vũ nhìn Thanh, đôi mắt cô từ từ nhắm lại, đôi môi
hồng khẽ mím lại, anh vừa chạm môi Thanh thì bỗng giật mình, đôi môi sao ớn lạnh,
anh mở to mắt nhìn Thanh – Vũ buông tay, là nàng – nàng đang nhìn anh chằm chằm,
đôi mắt đen ứa dòng nước mắt, chảy dài xuống đôi má trắng bợt.
Vũ quàng dậy, ngơ ngác!
Ôi! Chết tiệt! Là mơ – Vũ quệt tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Vốc từng vốc
nước lạnh lên mặt, anh thở phù ra, sao lại có giấc mơ quái đản đến thế?! Với
chiếc điện thoại, hơn 1 giờ đêm rồi, ngẫm nghĩ giây lát, anh nhắn tin cho
Thanh. Nhắn qua nhắn lại mà thoáng chốc đã hơn 3 giờ sáng. Vừa gửi tin chúc ngủ
ngon thì Vũ thấy Thanh gọi, áp điện thoại vào tai mà anh thấy tim mình đập
thình thịch. Từ đầu bên kia, giọng Thanh ngập ngừng thỏ thẻ:
- Anh…em…thích anh
Tim Vũ như nhảy tưng ra
ngoài, anh đưa tay lên giữ ngực.
- Em…anh cũng vậy. Em…làm người yêu anh
nhé! - Dạ…vâng – Giọng Thanh run lên khe khẽ
Vũ sướng quá, anh muốn
hét lên ngay, lòng như ngọn lửa âm ỉ, giờ có thêm con gió, bùng lên cháy mạnh mẽ.
Cảm ơn cuộc đời đã ưu ái cho anh, đã dành tặng người con gái chân thành, âm thầm
bên anh bấy lâu nay. Vũ nằm đó, mơ màng nhớ lại – Thật tuyệt vời, mong rằng đây
sẽ là người con gái sẽ bên anh cả cuộc đời.
Dọn bát xong, đang định
lên phòng nhắn tin cho Thanh thì bà Liên gọi Vũ lại. Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của
bố, anh chợt thoáng lo lắng, mấy ngày hôm nay anh cũng thấy mẹ có gì lạ lạ, như
đang giấu diếm anh điều gì. Đợi con gái lên phòng rồi, bà Liên mới cất lời:
- Vũ này…chuyện tình cảm của con, bố mẹ
không muốn can dự, yêu ai, lấy ai đó là lựa chọn của con, nhưng chuyện này mẹ vẫn
phải nói. Bố mẹ thì có mỗi mình con là con trai – Giọng bà Liên chợt nghẹn lại.
Bố mẹ thì không chê gì con bé Thanh, nó cũng là đứa ngoan hiền, duyên dáng,
nhưng duyên chưa tới, số không được thì cũng đành thôi, con ạ! - Mẹ! Mẹ nói vậy là sao?!
- Mấy ngày vừa rồi mẹ có đi xem, xem cả ba
chỗ rồi…Thầy nào cũng bảo nếu con yêu nó, lấy nó thì…con sẽ yểu mạng! - Mẹ, mẹ nói gì thế! Lại bói toán! Con không
tin! - Vũ này, nghe mẹ nói. Mẹ biết con thích
Thanh, nhưng…thầy bảo, nếu con bên nó, sẽ có ngày nó hại chết con – Giọng bà
Liên run run, đôi mắt bà nheo lại, đỏ hoe. - Vũ con, xưa nay bố cũng không tin mấy
chuyện bói toán. Mẹ con đi xem về kể lại vậy, bố mới chợt nhớ ngày sinh nhật
con năm ngoái, chú Phát có về chơi, lúc uống rượu có nói với bố là: Nhắc nhở
con chuyện tình cảm hãy cẩn trọng, kẻo rước họa sát thân. Chú ấy theo nghề
phong thủy cũng bao năm nay rồi. - Vũ con! Con nghe mẹ lần này, có được
không? Bố mẹ có mỗi một mình con…- Bà Liên thút thít.
Vũ thấy hụt hẫng quá.
Anh vừa cố gắng trèo lên được miệng một cái hố, mới kịp nắm được sợi thừng, anh
đã nhìn thấy ánh nắng, thấy cỏ cây hoa lá, nghe được tiếng chim…thì nay anh lại
phải buông tay, rơi xuống, rơi xuống một cái hố sâu hơn, tối hơn, lạnh lẽo hơn.
Chẳng lẽ duyên số lại trêu đùa anh một lần nữa chăng?!
Tấm ảnh Thanh anh mới
treo lên, giờ lại lặng lẽ cất đi, xếp bên cạnh những tấm ảnh của anh và nàng,
Vũ trầm ngâm, sập cửa hòm gỗ xuống, tiếng khóa lách cách lạnh đến tê tái lòng.
Từ đó tin nhắn thưa đi, dần dần anh cũng không gọi cho Thanh nữa. Anh đã xin lỗi
Thanh rất nhiều, Thanh cũng khóc rất nhiều, và anh, anh cũng nhiều đêm nằm mà
nước mắt cứ ứa ra. Vũ lại mơ, những giấc mơ xen lẫn những điều hư thực, pha trộn
giữa Thanh và nàng, kỳ quái đến lạnh người.
Thời gian đúng là
phương thuốc để quên đi, nhất là khi người ta không muốn nhắc nhớ đến nữa. Hơn
một năm sau Vũ cưới Lan – con gái bà hiệu trưởng trường cấp ba, nơi ngày trước
mẹ anh dạy học. Lan là cô gái hoạt bát, nhanh nhẹn, là hoa khôi của trường cấp
ba, là giáo viên dạy giỏi môn văn, vợ anh được lòng bố mẹ anh lắm. Quen nhau được
gần một năm, gia đình hai bên cứ giục cưới, khi Vũ còn đang dùng dằng thì Lan
có bầu. Ngày cưới, Vũ chỉ mời mấy người bạn thân nhất, vừa đủ một mâm. Từ ngày
hẹn hò với Lan, anh cũng không nhắn gửi gì cho Thanh nữa, có nhiều lúc lòng anh
tự hỏi mình có phũ, có bạc quá không, nhưng lý trí của anh thì bảo làm vậy sẽ tốt
hơn. Chiều vợ, Vũ đem đốt tất cả những bức thư, bức ảnh của nàng và của Thanh –
Nhìn đống tro tàn, lòng anh lặng xuống, một cảm giác tội lỗi dâng lên khó tả.
Tưởng chừng mọi chuyện vậy sẽ trôi đi, sẽ xóa hết như chưa từng tồn tại, như
dòng sông mang bông hoa gạo cuốn đi, vùi lấp, nhưng có lẽ sợi dây duyên nợ giữa
anh với Thanh chưa thể dứt. Con trai Vũ vừa đầy tháng được mấy ngày thì anh nhận
được tin nhắn của Thanh, tin nhắn mời cưới. Phân vân mãi, như cảm thấy mình còn
nợ Thanh, anh quyết định sẽ xuống Hải Phòng. Vũ nói dối vợ là xuống khảo sát
công trình khách sạn dưới đó, anh không muốn nói sợ Lan lại suy diễn lung tung.
Xuống xe, Vũ nhìn
quanh, đúng là con phố mà Thanh nhắn rồi. Giờ chỉ cần tìm theo địa chỉ nhà
Thanh nữa thôi, trời cuối thu se se lạnh, lòng Vũ chợt như mở ra một khoảng trống
cho gió lùa vào. Nhìn thấy chứ hỷ đỏ dán ngoài đầu ngõ, tiếng nhạc xập xình từ
một căn nhà mái bằng ba tầng phát ra giữa ngõ, Vũ hít nhẹ một hơi bước vào. Khi
còn đang ngơ ngác thì anh giật mình nghe tiếng gọi tên, nhìn về phía trong nhà, cô dâu chạy lại,
Thanh nhìn anh, khuôn mặt trang điểm rạng rỡ, nhưng đôi mắt như ngấn nước. Hai
người đứng như trời trồng, giữa tiếng nhạc rộn vang mà Vũ như thấy nín lặng,
tim như thắt lại, ngừng đập. Thanh kéo
tay anh ngồi xuống, Thanh hỏi thăm anh mấy câu, nhưng Vũ chỉ à ừ, tai anh ù đi.
Đã đến giờ ăn tiệc, khách đến đông hơn, Vũ như bức tượng đá, lạc lẽo giữa những
người xa lạ. Vũ được xếp cùng mâm với những người chắc là đứng đầu họ nhà
Thanh, Thanh cầm chén rượu giới thiệu anh là bạn thân trên Hà Nội. Mọi người
tươi cười cụng chén, Thanh nhìn anh, dốc cả chén rượu đầy vào miệng.
- Con bé này hôm nay giỏi – Một bác già cười
ha hả - Từ hôm qua đến giờ nó mới chịu uống chén
đầu tiên đấy! - Dạ, tại hôm nay con vui mà! – Thanh nhìn
Vũ mỉm cười
Vũ chợt nhói đau, anh
nhấp ngụm, rượu đắng trong miệng, nóng cháy xuống cuống họng, anh bụm miệng
suýt sặc. Mọi người thi nhau gắp đầy thức ăn vào bát cho anh, mỗi món họ lại giới
thiệu. Vũ chỉ nghe loáng thoáng, vâng dạ cho qua, thỉnh thoảng mắt anh lại nhìn
theo cô dâu, Thanh đang đi chúc từng bàn. Dù sáng Vũ không ăn gì nhưng anh thấy
không đói, các món đều nhạt nhẽo, vô vị. Anh đang tính xin phép đứng dậy thì cô
dâu dẫn theo chú rể tiến lại.
- Dạ chào anh! Anh là anh Vũ à! Em là Thế
Anh – Chồng của Thanh! - À, vâng, chào anh – Vũ đưa tay đón cái bắt
tay - Chồng em sinh năm 83, là quản lý chi
nhánh của Viettel - Em xin phép được mời anh một chén – chú
rể rót thêm vào chén Vũ và rót cho mình một chén, cả hai lần rót rượu đều đầy
tràn cả ra ngoài. Không cần đợi Vũ uống, nốc một cái, chú rể nhìn Vũ cười mỉm.
Tự dưng Vũ thấy nóng mặt, anh cầm chén rượu, đổ vào miệng, anh cố nén lại để
không bị sặc. - Hay! Hay! – chú rể đưa tay xiết chặt tay
Vũ, cười ha hả
Thấy có vẻ choáng
choáng, Vũ xin phép đựng dậy, anh đi ra ngồi bàn uống nước. Mặt anh nóng bừng bừng,
đắng rát trong miệng.
- Anh uống đi cho đỡ mệt – Thanh đặt cốc
nước chanh vào tay Vũ - Chồng em đấy à!? – Vũ nhìn Thanh, chợt
anh thấy giận giận cô.
Thanh im lặng không trả
lời, đôi mắt nhem phấn, rưng rưng, cô dúi vào tay anh chiếc khăn ướt rồi bước
nhanh vào. Vũ nhìn theo chiếc váy cưới màu trắng, chân váy lấm lem, một cảm
giác hẫng hụt lạ thường. Mẹ Thanh nhìn anh trìu mến, gật đầu gửi lời cảm ơn. Cô
dâu và chú rể theo chân anh ra tận đầu ngõ. Đi ra tới đầu đường, Vũ mới ngoảnh
đầu lại, chỉ có con dốc, lá rơi lăn lóc. Ngồi vật xuống ghế, lòng anh nặng
trĩu, lần đầu tiên chạm tay Thanh, lại là lúc em làm vợ người ta. Mà thôi, nghĩ
gì nữa, còn gì nữa đâu mà…thế là hết! Thôi, cầu mong em được hạnh phúc, Thanh
nhé!
PHẦN
5: NGƯỜI TÌNH
Vũ nhìn xuống góc đồng hồ, 17h5’ rồi, mọi người trong văn
phòng đang ra về, tần ngần chút, anh chép miệng, gấp laptop lại. Anh định rà
soát lại bản vẽ một lần nữa, sang tuần anh đi gặp chủ đầu tư rồi, công trình lần
này anh và cộng sự khá tâm huyết, mong sẽ chốt được. Nhưng hôm nay là sinh nhật
5 tuổi của con trai anh, Lan nhắc anh về sớm chút, giờ cũng hết giờ làm rồi. Vũ
cầm chiếc điện thoại, chưa kịp cất vào cặp thì có tin nhắn zalo, anh khựng người
– Là Thanh. Kể từ ngày gặp Thanh ở đám cưới, anh và Thanh rất ít khi nói chuyện,
tin nhắn cũng thưa dần, anh nhớ tin nhắn gần đây nhất là tin chúc tết vừa rồi,
giờ cũng là tháng 11 rồi, sao hôm nay…Vũ mở ra, chỉ có một hình mặt cười. Lặng
lẽ ngồi xuống ghế, anh ngập ngừng bấm phím.
- Chào em, dạo này em khỏe không
- Dạ. Em vẫn bình thường, còn anh thì sao?
- Ừ, anh vẫn thế. Lâu rồi, em nhỉ
- Vâng…Lâu rồi, tự dưng hôm nay em muốn gặp
anh
Vũ chợt thấy lồng ngực
mình nóng ran, bao lâu rồi, giờ mỗi đứa đã một niềm riêng, anh tưởng chừng như
đã cất giấu vào sâu tận đáy lòng, nay đọc mấy chữ này của Thanh, sao anh lại thấy
rối bời đến thế.
- Ừ, thì cũng lâu rồi anh em mình chưa gặp
lại. Mà gia đình em sao rồi, vẫn ổn cả chứ - Em và chồng em sắp ra tòa rồi
- Sao, sao có chuyện gì thế em
Vũ chăm chăm nhìn vào
màn hình điện thoại, không thấy Thanh trả lời, anh đứng bật dậy, với chai nước
lọc, uống một hơi dài. Vẫn không thấy Thanh viết trả lời, ngập ngừng, anh chấm
nút gọi – Tiếng chuông đổ dài, chậm dãi như càng khiến tim anh đập mạnh hơn.
- Dạ, em đây – Giọng Thanh yếu ớt
- Em, em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à!
Nói anh nghe xem? Sao lại vậy? Em đang ốm à? - Dạ, không, không sao…Em vẫn ổn. Chỉ là…vợ
chồng em không hợp nhau…nên chúng em ly dị thôi. - Ừ…vậy chuyện xảy ra lâu chưa? Mà có điều
gì không thể thông cảm cho nhau được sao em? - Dạ…cũng cố lắm rồi, bọn em không thể tiếp
tục được nữa anh ạ. Mọi chuyện dài dòng lắm…Mà thôi, em chỉ nhắn hỏi thăm anh vậy
thôi, được nghe giọng anh vậy là tốt rồi. Anh đang ở công ty à, vậy thôi anh về
đi nhé, kẻo chị và cháu đợi… - Thanh, khoan đã em, anh đây, có gì có thể
nói, cứ nói với anh, anh vẫn đang nghe mà. - Dạ…thôi, em cúp máy đây, anh giữ gìn sức
khỏe nhé.
Tít tít…Tiếng tắt máy từ
đầu dây bên kia nặng nề như những tiếng bíp cuối cùng của máy trợ tim, Vũ lặng
người…vậy là cuộc sống của Thanh không ổn rồi…mình thật có lỗi, giá như…
Vũ bấm gọi video zalo,
anh nín lặng nhìn vào màn hình. Khi tiếng chuông gần kết thúc thì Thanh nhận cuộc
gọi. Anh sửng sốt khi thấy khuôn mặt Thanh xanh xao, phờ phạc, một bên mắt bị bầm
tím. Vũ chưa kịp nói gì thì Thanh tắt video, tắt cuộc gọi. Vũ gọi liên tiếp mấy
cuộc nhưng Thanh không bắt máy. Đang sốt ruột thì Thanh nhắn tin:
- Anh đừng gọi em nữa, em vẫn ổn mà, không
sao đâu, anh đừng lo lắng - Em, nhưng em…nhìn em anh xót quá Thanh à
- Hii, anh ngốc này! Em vẫn sống mà. Anh đừng
lo, em mạnh mẽ lắm, rồi sẽ qua cả thôi. Chỉ là hôm nay em chợt buồn, chợt muốn
gặp anh thôi - Ừ, sang tuần anh xuống đó khảo sát, công
trình cũng gần chỗ em - Ui, vậy à anh? Ở chỗ nào vậy anh?
- Ừ, khu chung cư Hoa phượng đỏ em ạ
- Đúng rồi, đấy là khu mới, đang xây dựng,
cách nhà em hơn 3 cây số thôi anh, hay quá! Khi nào anh xuống vậy? - Thứ ba tuần sau em ạ
- Hii, vậy hôm đó mời em trà chanh nhé, có
dám gặp em không đó - À, ừ, được mà em.
- Vâng, vậy hôm đó xuống đó rồi, xong việc
rồi nhớ nhắn em đấy - Ừ, anh biết rồi. Em nhớ giữ gìn sức khỏe,
đừng lo nghĩ quá, mọi chuyện đều có cách giải quyết em ạ. Giờ anh phải về đây. - Vâng, em biết rồi. Anh về nhé, đi đường
cẩn thận đấy. À, mà từ nay đến hôm đó, anh đừng nhắn hay gọi gì cho em nhé. Thứ
ba tới em tiện lúc nào sẽ nhắn trước rồi qua gặp anh. Anh nhớ đấy. - Ừ, vậy em nhé, anh về đây.
Bỏ điện thoại vào trong
cặp, chợt Vũ sực nhớ ra, anh mở điện thoại, tần ngần xóa sạch lịch sử cuộc trò
chuyện vừa rồi với Thanh, thôi chết, hơn 18h rồi, anh vội vàng ra khỏi văn
phòng. Trời mùa đông tối nhanh thật, phố xá đã lên đèn, từng cơn gió lùa vào mặt,
lạnh buốt tận trong lòng, trong đầu anh ngổn ngang bao suy nghĩ. Vừa dừng xe ở
cổng, con trai anh đã chạy ùa ra. Anh dựng xe, bế bổng con lên, ôm ghì vào
lòng, chợt anh cảm thấy như mình có lỗi. Lan đang lúi húi dưới bếp, nói vọng
lên:
- Ba Beo bận họp hay sao mà về muộn thế?
Ba đi tắm đi rồi ăn cơm, hai mẹ con làm nhiều món ngon để đãi ba lắm đấy!
Vũ đứng lặng, để mặc
cho vòi sen xối nước xuống, anh đưa tay vuốt mặt, sao anh lại thế này? Không
nên…không nên gặp lại người ấy. Vũ hít một hơi dài, nén lại, mỉm cười xuống
nhà, dưới ánh đèn ấm áp, vợ con anh đang bày biện các món ăn, mùi thơm nức. Vũ
nghẹn ắng, cố gượng cười khi Beo gắp miếng đùi gà chiên đặt vào bát anh: – Con
mời ba miếng to nhất – Beo cười tít mắt.
Chiếc xe khách Hải Âu
chầm chậm dừng lại, Vũ uể oải xuống xe, một luồng gió lạnh ùa tới, anh khẽ rùng
mình. Buổi gặp khách hôm nay Vũ hào hứng lắm, anh tự tin sẽ ký được hợp đồng,
nhưng từ lúc nhận tin nhắn của Thanh, Vũ thấy lòng nặng trĩu, anh không háo hức,
không chút đợi chờ, chỉ thấy chùn chân, mặc cảm như mình đang mắc lỗi. Thôi, lỡ
rồi, kệ đi, mà chỉ gặp nhau trò chuyện chút thôi – chắc tại anh nghĩ quá thôi.
Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, bản vẽ đạt được đầy đủ yêu cầu, mong muốn của chủ đầu
tư mà cuộc gặp gỡ thành công, bước ra khỏi phòng họp, Vũ thở phào, thật tuyệt vời!
Sau bữa cơm trưa với đối tác, Vũ từ chối đi ca 2, xin phép về trước. Anh bắt xe
ôm tới nhà nghỉ Phượng Hồng, cách công trình hơn cây số, Vũ hỏi lái xe, chỗ này
chỉ cách nhà Thanh hơn cây số thôi. Uống vài chén rượu, anh thấy đầu hơi choáng
váng, tim đập thình thịch, cảm giác khô họng, buồn nôn, anh định vào nhà nghỉ
ngủ một giấc, chiều tỉnh dậy sẽ nhắn tin hẹn Thanh đi uống cà phê, xong rồi bắt
xe khách về Hà Nội luôn. Tuy sáng lúc đi anh cũng ngập ngừng nói nước đôi với vợ,
có thể khảo sát, gặp gỡ khách lâu, nếu xong sớm anh sẽ về luôn, nếu không thì
sáng mai anh bắt xe về sớm. Lúc ký hợp đồng xong, tự dưng anh muốn về luôn, lúc
ăn cơm, lòng anh cũng thấp thỏm, nửa muốn về ngay, nửa muốn ở lại. Thôi đã lỡ hẹn
rồi, mà anh cũng muốn gặp Thanh, muốn biết cuộc sống của Thanh hiện ra sao, hôm
nọ nhìn Thanh anh cũng thấy lo lắng.
Vũ giật mình, dụi dụi mắt,
nhìn ra ban công, thôi chết, trời tối rồi à? Anh vội với điện thoại, hơn 19h rồi,
có mấy cuộc gọi nhỡ của Lan. Vũ thừ người, không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào
của Thanh cả, lạ thật, hay mình đi về?! Vũ nhăn mặt, đưa tay day day trán, đầu
anh vẫn hơi chung chiêng, miệng khô đắng. Anh tần ngần ra ban công gọi cho Lan.
- Mẹ Beo à, ừ, ba đang đi ăn với khách,
mãi chiều mới xong việc, ừ, ba nhớ rồi, ăn xong ba về khách sạn ngủ luôn, không
tăng hai tăng ba gì cả! Ba hứa mà! Ừ, ba không uống đâu! Sáng mai ba bắt xe về
sớm nhé!
Vũ trầm ngâm nhìn ra những
ánh đèn lấp lóa, thôi kệ đi! Anh nhắn vào Zalo cho Thanh: Thanh à, anh đang ở
nhà nghỉ Phượng Hồng, em rảnh thì ra quán cà phê nào, rồi nhắn anh, anh sẽ qua
nhé. Quẳng điện thoại xuống giường, Vũ bước vào nhà tắm. Anh trầm ngâm nhìn
mình trong gương, từng tia nước vẫn xối xuống đầu, chảy xuống mặt, anh đưa tay
vuốt, rồi lại nhìn vào gương. Thôi – mặc đi – Vũ nghĩ thầm.
Với chiếc điện thoại, vẫn
không có tin trả lời từ Thanh, tin anh nhắn chỉ hiện trạng thái đã gửi. Gần 21h
rồi! Lạ thật! Hay có chuyện gì với Thanh rồi? Hay gọi cho Thanh…Mà thôi! Mình
đã nhắn rồi. Nếu Thanh muốn gặp mình thì cô ấy sẽ biết, nếu không thì thôi, vậy
cũng tốt. Chợt cơn gió lạnh từ ban công ùa vào, Vũ đứng dậy ra khép cửa, ngoài
trời đang mưa. Nằm vật xuống giường, đặt tay lên trán, đôi mắt nhìn trân trân
lên mảng trần trắng, lòng Vũ chợt trống vắng lạ thường. Trong đầu Vũ bỗng thấp
thoáng hình ảnh của Thanh, người con gái mặc áo sơ mi trắng, ngồi cạnh anh bên
bờ sông ngày nào, khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng nhỏ xinh, và đôi mắt đen lấp
lánh, như khoảng trời sao xa xăm, ngày ấy, nếu anh…Vũ giật mình, hình như anh
nghe có tiếng gõ cửa, Vũ nín lặng, tiếng gõ cửa khẽ, ngập ngừng. Tần ngần giây
lát, Vũ chậm chậm bước ra, anh nín lặng, khẽ xoay tay nắm cửa, anh ngẩn người
- Ơ! Thanh, là em phải không Thanh?!
- Dạ, vâng, em đây – Giọng cô gái mệt mỏi
Vũ đứng ngây người, anh
nhìn Thanh trân trân. Đúng là Thanh rồi, nhưng sao. Thanh mặc một bộ quần áo vải
dài tay, màu xám, toàn thân ướt nước, hai tay Thanh ôm ghì trước ngực, khẽ run
run. Khuôn mặt cô xanh xao, đôi mắt ướt đỏ. Sau ít phút bối rối, Vũ kéo vội
Thanh vào trong, anh đóng cửa lại, anh lại nhìn Thanh, quần áo của Thanh giống
những người theo học khóa tu trên chùa, lấm lem bùn đất. Vũ đặt hai tay lên vai
Thanh, anh nhìn cô
- Em sao thế này? ! Sao lại thế này?
- Dạ… em…em bị mưa lạnh thôi
Như sực nhớ, Vũ vội với
cái chăn mỏng trùm lên người Thanh, dìu cô ngồi xuống giường. Vũ nắm chặt tay
Thanh – Lạnh quá! Anh nhìn cô, vén những sợi tóc còn ướt nước, lưa thưa trước mặt,
nhìn Thanh mệt mỏi, xanh xao quá – Lòng anh nhói đau. Bất giác Vũ ôm ghì Thanh
vào lòng, dường như cái lạnh từ Thanh đang chuyển dần sang anh. Chợt Thanh đẩy
nhẹ anh ra
- Em…em đang ướt
- À, ừ, em vào thay quần áo đi kẻo lạnh,
khổ thân, sao lại thế này!
Thanh bước vào nhà tắm,
từ từ khép cửa lại. Vũ bần thần ngồi phịch xuống giường, sao lại thế này?! Có lẽ
Thanh gặp chuyện rồi! Vũ đưa tay vuốt mặt, anh nhìn vào phòng tắm, thôi chết!
Mình đâu mang bộ quần áo nào- có mỗi một bộ quần áo ngủ anh đang mặc. Đang bối
rối thì cửa phòng tắm lách cách mở, Thanh rón rén bước ra, cô dùng chiếc khăn tắm
quấn quanh từ ngực xuống đầu gối, ngại ngùng nhìn Vũ. Vũ đơ người, nhìn cô chăm
chăm, rồi chợt bối rối quay đi chỗ khác
- À, anh…anh cũng không mang theo bộ quần
áo nào… à, em… - Dạ…- Thanh bẽn lẽn bước tới gần, ngồi quay
lưng lại.
Đôi mắt Vũ như bị hút
vào bờ vai trắng ngần, vài giọt nước đang lấm tấm trên cổ, trên vai Thanh.
- Anh…sấy tóc giúp em được không…
- À, ừ…- Vũ luống cuống.
Tiếng máy sấy tóc rè
rè, Thanh đưa tay gỡ từng sợi tóc rối. Mái tóc Thanh vẫn đen, dài ngang lưng
như ngày nào. Cánh tay Thanh thon thả, nước da trắng như sứ, hình như trắng hơn
hồi anh gặp Thanh lần đầu, Vũ cố nén hơi thở, sợ sẽ phả vào bờ vai trần của
Thanh.
- Hôm nay mọi việc tốt chứ anh?
- À, ừ, tốt em ạ! Anh xong việc từ chiều
- Vâng…hôm nay em bận về nhà mẹ có chút việc
- À…ừ, mà sao…
- Dạ…- Thanh ngồi xoay người lại. Cô với
chiếc chăn mỏng đắp lên người, thu mình nhìn Vũ
Vũ nhìn Thanh, khuôn mặt
trắng xanh, đôi mắt hơi quầng thâm, lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi môi nhợt nhạt run
run.
- Em xấu lắm phải không anh? – Thanh khẽ
cúi mặt xuống đầu gối, hai tay đan chặt, quàng qua chân. - Không, không phải…chỉ là khác khác
- Em biết mà…Có nhiều chuyện xảy ra – Giọng
Thanh lắng xuống. Cô bắt đầu kể cho Vũ nghe.
Năm đầu tiên, cuộc sống
vợ chồng Thanh khá êm thấm, nhưng sang năm thứ 2, cô phát hiện Thế Anh chơi lô
đề, cá cược bóng đá, có một số lần cô có nói nhẹ nhàng, nhưng chồng cô luôn gạt
đi. Dần dần sa vào nợ nần, lương tháng của hai vợ chồng làm không đủ để trả nợ.
Qua năm thứ 4, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi chồng Thanh bị sa thải, mất việc,
Thanh và mọi người khuyên bảo nhiều, cũng có khoảng thời gian chồng cô chịu đi
làm, nhưng như người sa vào hố cát lún, thay vì bình tâm, lý trí để vượt qua,
Thế Anh lại vùng vằng, gây hấn với vợ, dùng rượu để giải u uất. Cứ thế, trượt
càng dài, lún càng sâu, chồng cô dần trở thành người sống mặc kệ, rơi tự do. Đã
5 năm cưới nhau, vợ chồng Thanh vẫn chưa có con, Thanh có lần khuyên hai vợ chồng
đi kiểm tra, chồng cô nổi khùng lên, xỉa xói này nọ. Thanh đành âm thầm đi khám
một mình, cầm tờ kết quả hoàn toàn bình thường, Thanh thấy tủi, thấy hờn, thấy
thương cho thân mình. Đi nhậu nhẹt ở ngoài, vốn tính gia trưởng, sĩ diện cao, bị
nghe vài lời đá đểu, Thế Anh lại về vùng vằng, hễ Thanh có đôi lời đáp lại là
anh ta lại lao vào, khi thì đá chân, đấm tay, khi thì túm tóc, tạt tai…Mỗi lần
như thế, Thanh chỉ biết âm thầm khóc, rồi bỏ về nhà mẹ mấy hôm. Anh ta lại đến
nhà mẹ vợ, nài nỉ, hứa này hứa kia, có khi còn khóc lóc, van xin…Thương chồng,
mủi lòng, Thanh lại theo về, để rồi lại chịu cảnh đày đọa. Càng ngày chồng cô
càng tỏ rõ sự gia trưởng, chiếm hữu, anh ta soi xét từ việc mặc quần áo của vợ,
từ việc đi đâu, làm gì với ai, kiểm tra điện thoại, tin nhắn hàng ngày của
Thanh – Ừ, thì Thanh đành cam chịu, dẫu sao cũng là vợ chồng, không còn tình
thì còn nghĩa vụ. Thế nhưng chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó, có lẽ ông trời muốn
thử thêm sức chịu đựng của Thanh, hoặc có thể thương cảm Thanh, không muốn cô
phải chịu thêm nữa mà bỏ thêm giọt nước cho tràn ly. Thanh phát hiện chồng mình
có bồ. Giữ ấm ức mãi trong lòng, một tối cô nói với anh, cô nói tất cả những gì
cô phải chịu đựng bấy lâu, anh buông thả, anh rượu chè, anh cờ bạc, nợ nần, cô
đều có thể tha thứ – Nhưng anh phản bội thì cô không thể chấp nhận được! Lời
qua tiếng lại, chồng cô lại dùng vũ lực để làm cô im miệng, sau khi tát thẳng
vào mặt Thanh, chồng cô bỏ đi, để Thanh ngồi đó khóc tức tưởi. Ngày hôm sau,
sau khi viết xong đơn ly hôn, Thanh nhớ đây là tờ đơn thứ 4 rồi, Thanh thấy
lòng trống rỗng, lạnh lẽo vô cùng, cô đã nhắn tin cho Vũ – Và giờ anh đã ở đây.
Vũ lặng người – anh như
cục đá trơ giữa đỉnh núi lạnh, chỉ nhìn Thanh, nhìn Thanh, nghe từng lời của
Thanh, lạnh buốt lòng – Anh không sao nói lên được lời nào, nghẹn đắng.
- Tại anh…Nếu ngày xưa…Giờ em bắt đền anh
đâu được – Giọng Thanh nấc nghẹn, cô cúi mặt xuống.
Vũ đặt tay lên mái tóc
Thanh, anh xoa nhẹ, cô ngước mắt lên nhìn Vũ, anh đưa tay gạt dòng nước mắt chảy
dài trên má Thanh, Thanh nhìn anh trân trân rồi bất chợt ào đến, ôm ghì lấy cổ
Vũ. Chiếc chăn cùng khăn tắm xô xuống. Đôi tay Vũ ngập ngừng, run run đặt lên bờ
vai trần của Thanh, một luồng khẽ lạnh như dòng điện bắn sang anh. Toàn thân Vũ
như cứng lại, tim đập thịch thịch như chực bắn ra ngoài, anh cảm thấy rõ bầu ngực
căng đầy của Thanh ép vào ngực anh. Thanh khẽ đẩy anh ra, đôi mắt đen ngước
nhìn anh, rồi khẽ nhắm lại, mắt Vũ như bị
hút vào, lần nhìn xuống đôi môi Thanh đang khẽ mím. Chợt một giây khẽ lạnh khi
chạm môi Thanh, rồi như hai cực nam châm hút mạnh, nghiền chặt, bàn tay Vũ lần
theo tấm lưng trần mềm mại, vuốt dần theo rãnh lưng xuống, từ từ lần tới đôi bờ
cong tròn, ghì chặt. Hai người như hai con rắn quấn lấy nhau, tiếng thở gấp gáp, hổn hển, chiếc
giường rung lên xen lẫn vào tiếng Thanh khe khẽ.
Vũ ôm Thanh vào lòng,
nhìn Thanh ngả đầu vào vai anh, đôi mắt lim dim mơ màng, toàn thân anh như vừa
được xông hơi, lấm tấm mồ hôi, tay anh vuốt ve, mơn trớn tấm lưng trắng mịn, bầu
ngực tròn căng của Thanh nép sát vào ngực anh, mềm mại, man mát, cơ thể cô như
dòng suối trong mát, dịu ngọt đến lạ. Vũ muốn được nhìn ngắm Thanh như này đến
sáng nhưng người anh dần nhũn ra, đôi mắt muốn díp lại, anh đặt một nụ hôn lên
môi Thanh, Thanh mỉm cười. Chợt anh nhíu mày, vén vài lọn tóc trên cổ Thanh, nước
da trắng ngần lờ mờ hằn vệt bầm đỏ những ngón tay, Vũ lặng người, anh nghĩ tới
cảnh chồng Thanh bóp cổ, xiết tay mà lòng nghẹn lại.Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Vũ giật mình chồm dậy.
Anh vội nhìn ngay sang bên cạnh, chỉ có tấm chăn và chiếc khăn tắm. Thừ người hồi
lâu, anh uể oải đi vào phòng tắm, ngơ ngác ngó quanh, dường như mọi thứ không
có gì thay đổi. Thanh chắc đi trước rồi, anh ngủ say quá…mà đêm qua… Vũ giật
mình, nước còn nóng vậy? Vốc từng vốc nước lên mặt – Vũ lại nhìn mình trong
gương – Trông anh bơ phờ, nhìn những giọt nước nhỏ xuống, Vũ thấy lòng lặng xuống,
như chợt tụt xuống một cái hố sâu lạnh lẽo, tối đen. Mình đã làm gì thế này?!
Vũ đổ vật xuống giường
như tảng đá đổ xuống nền đất lạnh, anh lấy tay úp chặt lên trán, tỳ vuốt xuống.
Đầu anh như bị nhốt trong một cái lồng sắt mà xung quanh cả trăm nghìn mũi tên
bắn sượt qua, mỗi lần có mũi tên nào đụng trúng song sắt, tiếng va kêu lên lạnh
gáy, anh chỉ biết khụy gối, cúi dập ôm đầu. Anh đã làm…đã làm cái điều gì thế
này?!
Vũ bật dậy, vội vàng
thay quần áo, với vội chiếc cặp rồi lao ra cửa. Mắt Vũ đảo vội qua một vòng
xung quanh, chân anh như díu mắc vào nhau, bước nhanh đến quầy tiếp tân. Thấy
ánh mắt cô nhân viên nhìn anh lạ lạ, Vũ ngẩn người, lúng túng lấy tay vuốt vuốt
mái tóc, vạt áo sơ mi còn chưa được sơ vin, thò dài hơn cả com lê, anh thẳng bước
nhanh ra cổng, đầu dúi về phía trước. Chiếc xe Hải Âu chạy được một đoạn dài rồi,
Vũ mới sực nhớ mở điện thoại, anh khẽ thở phào vì không có cuộc gọi nhỡ nào của
vợ anh, ngần ngừ anh vào zalo, vẫn chỉ có tin nhắn cũ của anh gửi Thanh, vẫn ở
trạng thái đã gửi. Anh chau mày rồi vội xóa đi. Đôi mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa
sổ, trời đang mưa, những hạt nước đập vào mặt kính, vỡ nát, chảy dài xuống, Vũ
đỡ tay lên trán, đổ người về phía thành xe, nén một tiếng thở dài.
PHẦN
6: CON GÁI
Vũ bàng hoàng bật
dậy, ngơ ngác đảo mắt quanh, căn phòng im ắng, lờ mờ ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt
lên mảng tường trắng. Anh đưa tay gạt mồ hôi lấm tấm trên trán, lại giấc mơ âm
u như mọi lần. Khi anh còn đang dò dẫm từng bước trong màn sương, phảng phất
mùi nhang khói, thì bất chợt nghe có giọng nói thì thào ngay bên tai, giọng nói
trầm lặng, lẩn vào cơn gió lạnh sởn gáy:
- Anh ơi…Về với mẹ con em
Vũ run người, căng mắt
nhìn về phía trước, trong màn sương âm u thấp thoáng bóng dáng một người phụ nữ
xõa tóc, chiếc váy áo ngủ màu trắng như lẩn vào làn khói, tay người đó đang ôm
cái bụng bầu, dần tiến về phía anh. Vũ đơ cứng người, đôi mắt anh mở to, nhìn
dán vào hai chân trần buông thõng, là là sát mặt đất của người phụ nữ. Thoáng một
cái, người phụ nữ đã áp sát người anh, phả một hơi lạnh lên mặt Vũ, anh ú ớ, cố
vung mạnh tay.
Vốc từng vốc nước lạnh
lên mặt, Vũ nhìn vào trong gương, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, từng giọt nước
nhỏ tong tong xuống chậu rửa. Người phụ nữ đó là ai? – Trong giấc mơ, khi đó trời
tối, người đó lại xõa tóc, mặt tối đen nên anh không nhìn rõ, chỉ nhớ đôi mắt
đen sâu, ẩn một nỗi u sầu lạnh lẽo. Là người hay là ma? Chẳng lẽ anh đang bị ma
ám? Mà gần đây, sao anh cứ mơ mãi vậy? Người phụ nữ mang bầu, cô bé gái gọi anh
là bố…Là sao? Chẳng lẽ…Nghĩ đến đây, Vũ chống hai tay lên bồn rửa mặt, lắc lắc
cái đầu đang nặng trịch, ngổn ngang.
Dừng xe ôm ở đầu đường,
Vũ ngập ngừng bước lên con dốc nhỏ, anh vừa từ công trình ở chung cư Hoa phượng
đỏ về đây. Từ cái đêm gặp Thanh, anh và cô không gọi hay nhắn gửi gì cho nhau nữa
cả, nhẩm tính đến hôm nay cũng được gần hai tháng rồi. Nhưng dạo gần đây anh ngủ
hay mơ đi mơ lại giấc mơ kỳ quái đó, phải chăng do anh day dứt trong lòng, hay
là điềm báo nhắc nhở anh điều gì đó. Hôm nay nhân chuyến xuống kiểm tra tiến độ
công trình, anh tính sẽ tạt vào nhà mẹ Thanh hỏi thăm xem. Vũ cũng băn khoăn,
suy tính nhiều lắm, nếu không có gì thì tốt, anh sẽ lờ mà giấu kín, quên đi,
nhưng lỡ sau đêm đó, Thanh lại có bầu…Nhưng anh không muốn lòng anh cứ áy náy,
nơm nớp mãi, anh muốn biết thực sự như nào. Hôm nay anh xuống đây, âm thầm
không nhắn gửi gì cho Thanh cả, anh sẽ chỉ tạt qua nhà mẹ Thanh hỏi thăm chút
thôi.
Căn nhà mẹ Thanh kia rồi,
nhà có việc gì mà dựng rạp, có nhiều tiếng người ồn ào. Nếu nhà có việc, lỡ
Thanh cũng ở đây – Vũ ngập ngừng, toan quay đầu, rồi anh khựng lại, hít một hơi
thật sâu, bước tới. Anh giật mình, dường như là nhà đã có đám tang, đang ngơ
ngác thì một bác gái từ trong nhà bước vội ra:
- Cháu, cháu có phải là Vũ đấy không?
- Dạ…bác là – Vũ sực nhớ, đây là mẹ ruột của
Thanh - Sao cháu biết mà xuống đây?! – mẹ Thanh
nhìn Vũ, khuôn mặt bà hốc hác, lộ rõ vẻ buồn đau. - Dạ…cháu – Vũ ngơ người, bối rối không biết
đã xảy ra chuyện gì.
Vừa bước vào cửa nhà,
Vũ nhìn lên bàn thờ, anh lạnh người, khụy gối, toàn thân anh như nhũn ra, lạnh
toát. Trên bàn thờ phảng phất khói nhang, bức ảnh chân dung Thanh dựng đó, đôi
mắt cô như đang trân trân nhìn anh. Mẹ Thanh đỡ Vũ ngồi dựa xuống ghế, bà rưng
rưng:
- Em nó mất rồi anh ạ. Khổ thân con bé –
bà rưng rưng - Chị Thanh mất, hôm nay là 49 ngày của chị
anh ạ – Em gái Thanh ngập ngừng lên tiếng.
Vũ vẫn chưa hết bàng
hoàng, mắt anh vẫn trân trân nhìn lên bức ảnh của Thanh, giọng anh run run:
- Vậy…làm sao, bác ơi…
Nghe câu hỏi của Vũ,
bác gái không nói gì, đôi mắt nhăn nheo nhìn chăm chăm lên bàn thờ, ứa hàng nước
mắt. Em gái Thanh đỡ mẹ đứng dậy, gật đầu chào Vũ rồi dìu mẹ vào phòng trong.
Vũ vẫn chưa hết run, anh thấy toàn thân sởn lạnh, 49 ngày rồi…sao?
Em gái Thanh đi ra, lặng
lẽ ngồi xuống, chăm chăm nhìn Vũ, rồi cô quay mặt ra cửa, lau giọt nước mắt.
- Chị ấy bị thằng chồng giết chết, nó bóp
cổ chị…Thằng khốn nạn! Chỉ vì ghen tuông vớ vẩn…Khổ thân chị ấy! Nếu chị ấy lấy người khác, mọi chuyện sẽ
không như này.
Em gái Thanh quay ra
nhìn Vũ – ánh mắt cô đầy trách móc. Vũ cúi mặt, lồng ngực anh đau tức, nóng
ran, như bị bóp chặt, nén lại. Anh run rẩy đứng dậy, từ từ tiến lại bàn thờ,
tay run run châm nén hương. Nhìn làn khói phảng phất trên bức ảnh chân dung
Thanh, Vũ chợt thấy lạnh cứng người.
- Chị em mất vào đêm ngày mùng 4 tháng 11
rồi…hôm nay là 49 ngày. Từ hôm chị mất, em hay mơ về chị. Hôm qua em mơ chị ấy
có bầu…Có lẽ mong quá mà vậy…
Tai Vũ ù đi, anh không
còn nghe rõ em gái Thanh nói gì nữa. Anh cố đứng dậy, lần bước ra cửa. Em gái
Thanh vội đứng dậy, đỡ theo:
- Anh, anh ở lại một chút với chị ấy được
không? - Anh…anh xin lỗi…Anh phải về – giọng Vũ
như lạc đi.
Vũ muốn cố bước thật
nhanh mà chân anh như bị dính lại. Trong đầu anh hoảng loạn – Ngày mùng 4 tháng
11, là ngày sinh nhật con trai anh, chả phải là ngày mà Thanh nhắn tin cho anh,
đúng rồi, chiều hôm đó mà…Vậy cái đêm mấy hôm sau đó…Chân tay Vũ như rụng rời,
bức ảnh chân dung Thanh chợt hiện rõ trong đầu anh, trong ảnh cô mặc chiếc áo
màu xám. Trong làn khói hương, đôi mắt Thanh nhìn anh, như níu như kéo, đôi mắt
đen sâu như nhìn xuyên tâm can anh. Vũ giật thót mình, anh ngơ ngác nhìn quanh:
- Gì thế này!? – Vũ giật kêu lên
Anh đang đi đâu đây, là
trên núi hay sao, xung quanh cây cối đen mờ, thấp thoáng những ngôi mộ. Anh vội
quay đầu lại, dưới chân dốc lấp loáng những ánh đèn. Bị lạc đường mất rồi! Sao
lại thế này? Vũ luống cuống, toan quay lại, chợt từ phía trước một luồng gió lạnh
ùa tới, lướt vào mặt anh, sởn lạnh, xung quanh bỗng chốc tối sầm lại, còn đang
bàng hoàng chưa biết chuyện gì xảy ra thì bỗng một làn sương mờ lan tới, phảng
phất mùi nhang, Vũ khụy xuống, miệng ú ớ. Trong màn sương lờ mờ bóng một người
phụ nữ mặc chiếc váy áo ngủ màu trắng trắng, đang dần tiến lại về phía anh. Hai
chân Vũ đạp giãy giụa xuống đất, hai tay run rẩy cố lết người về phía sau, tay
anh va vào túi quần, sực tỉnh, vội móc chiếc điện thoại. Chưa kịp bật lên, tay
Vũ ớn lạnh, rã rời, chiếc điện thoại rơi xuống, một đứa bé gái lấm lem bùn đất,
đứng trước mặt anh, tay nó nắm chặt tay anh. Ánh mắt đứa bé gái nhìn anh lạ lẫm,
nó không nói gì, lừ lừ quay đầu, kéo tay anh. Vũ cố giằng mạnh, hai chân giãy
giụa nhưng đứa trẻ như ảo ảnh, rõ ràng nó đang nắm chặt tay anh, anh đang bị
kéo lê đi, mà chân tay anh không thể với chạm tới nó.
- Đi thôi bố! Về nhà thôi, mẹ đang đợi…
Mắt Vũ trợn tròn, mồm
anh há hốc, đông cứng, anh nhìn thấy đứa bé gái, nhìn thấy người phụ nữ đứng đợi
anh phía trước, cảm thấy hơi lạnh lẽo từ tay đứa bé, nhưng anh lại không cảm thấy
mình đang bị kéo lê trên mặt đất nữa. Vũ từ từ đứng dậy, anh thấy mình nhẹ bỗng,
ngó xuống dưới chân, một làn sương khói đen mờ, vởn quanh, một màu tối đen đang
nằm dưới chân anh. Đứa bé gái đâu rồi?! – Vũ ngơ ngác.
Anh chợt ngẩng đầu,
nhìn về phía trước, giọng người con gái gọi tên anh – Tiếng gọi nghe thân quen
quá. Là Thanh – Từ đằng xa, Thanh lao tới, ôm chầm lấy anh, Vũ cảm thấy một luồng
khí hòa vào anh, mơn man, mát dịu, Vũ từ từ nhắm mắt lại.
HẾT
Phản hồi gần đây