NGƯỜI VỢ TRẺ
Tác giả: Trương Quang Hưng
KỲ 1: NGOẠI TÌNH
Cổng làng kia rồi – Dũng khẽ reo lên, bước chân anh tự nhiên quýnh quáng như díu vào nhau. Anh dừng lại, thấy lòng dâng lên bồi hồi, vậy là đã 1 năm 10 tháng 27 ngày anh rời xa quê nhà, xa bố mẹ, xa người vợ trẻ mới cưới. Nhập ngũ được hơn 8 tháng, đang đóng quân trong Quảng Bình thì anh nhận được thư báo, bố vợ anh mất. Khổ thân cho Xoan, nhà có mỗi một mình, nhà bên này bố mẹ anh cũng đã cao tuổi rồi, cũng được mình anh, nghĩ mà thương, mà xót cho vợ anh quá – Xoan ơi! Anh về với em đây! Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao mà khóe mắt anh cay cay, chân anh bước vội vàng, phăng phăng trên con đường đất gồ gề. Trời về đêm, xung quanh chỉ một màu đen, cuối đông rồi, ánh trăng muộn le lói, càng lạnh lẽo hơn khi anh đến gần cuối làng, nơi có con sông Hồng chảy qua, nhà vợ anh ở đó, Xoan chắc cũng đang ở đó. Sau ngày bố vợ anh mất, thương mẹ già một mình hiu quạnh nơi vắng, Xoan xin phép bố mẹ anh cho ra ở cùng mẹ, tiện chăm nom bà. Từ khi Xoan đồng ý lấy Dũng, anh dự định sau đám cưới, thu xếp dựng một căn nhà nhỏ trên miếng đất trong này, gần nhà anh, mời ông bà về ở cho tiện bề chăm nom, nhưng anh nhập ngũ gấp quá, chưa kịp làm gì. Lần này về nghỉ phép được 3 ngày, có lẽ anh sẽ thưa chuyện với bố mẹ, rồi nhờ hàng xóm láng giềng giúp đỡ, chứ để hai mẹ con Xoan ở nơi vắng vẻ ấy, anh cũng không yên tâm.
Kia rồi- Là căn nhà lá nhỏ, sau bụi tre, chỗ con dốc xuống triền sông. Bố mẹ vợ anh vốn gắn bó với nghề chài lưới từ xưa, nên chọn chỗ gần sông cho tiện, anh còn nhớ sau bụi tre là con thuyền nhỏ buộc đó, mỗi lần sang chơi với Xoan, hai đứa lại ra đó ngồi. Nhớ những trưa hè, anh và Xoan ngồi đó, anh nhìn Xoan, nhìn mái tóc dài buông xuống, đôi mắt nhìn xa xăm. Dũng hiểu, biết vì sao, anh tự dặn lòng mình, cưới Xoan về, sẽ làm tất cả cho Xoan được hạnh phúc.
Hình như vẫn còn ánh đèn, sao Xoan giờ này vẫn chưa ngủ nhỉ? Giờ chắc cũng phải hai giờ sáng rồi, thỉnh thoảng đã nghe có tiếng gà gáy, Dũng chậm chậm bước chân, lòng anh muốn lao ngay vào nhà, ôm chầm lấy Xoan, nhưng anh muốn làm vợ bất ngờ, anh thấy hừng hực trong lồng ngực, tim đập dồn. Nhẹ nhàng tiến gần cửa sổ, cánh cửa lá vẫn đẩy hé, Dũng ghé mắt vào. Là…Xoan! Trời ơi! Dũng vùng người dậy, toan lao đến cửa, bỗng anh khựng lại. Là Dương! Là thằng Dương! Nó chưa chết sao?! Trước mắt anh, trên chiếc giường tre, là Dương và Xoan, hai người đang quấn lấy nhau, chiếc giường cót két, xen lẫn hơi thở hổn hển, tiếng rên khe khẽ của vợ anh. Thằng khốn nạn! Con đĩ! Trời ơi! Dũng đổ khụy xuống, hai tay ôm đầu, vò tóc. Anh đâu ngờ, vợ anh, bạn anh – Lũ phản bội!
Dũng lê tường bước, tim anh đau nhói, nước mắt , giàn dụa, đã xa căn nhà, ánh đèn dầu chỉ còn le lói, mà tai anh vẫn văng vẳng tiếng giường tre cót két, tiếng rên khe khẽ của vợ anh, đầu anh vẫn quay cuồng hình ảnh hai kẻ không mảnh vải. Bỗng anh vùng chạy, chạy, cố chạy thật nhanh, thật xa. Anh dừng lại, cái ao giữa làng đây rồi, đôi mắt thẫn thờ nhìn trân trân ra mặt ao loang loáng, chân anh từ từ bước xuống, từng bậc, thờ thẫn, chân anh chạm nước, hơi rùng mình, Dũng nhếch mép, từ từ đi về phía trước, nước ngập dần. Bỗng anh lao ào lên! Không! Mình phải sống! Mình phải về nhà! Nghĩ vậy anh đạp nước. Lạnh! Lạnh quá! Toàn thân anh ướt sũng, run rẩy bước từng bước chơi vơi, nước vẫn nhỏ xuống, môi anh run lên, muốn òa khóc mà không thể, mếu máo.
Ai!? – Ai ngoài kia đấy?! – Giọng ông Hùng từ trong nhà quát ra. Nghe giọng bố mình, Dũng muốn gào lên, bố ơi, con đây! Nhưng miệng anh như tê cứng, anh đổ gục xuống cánh cổng tre.
Trời ơi! Dũng! Con ơi! Là con phải không?! Con sao thế này? Con ơi! – Bà Thìn thất thanh, hoảng hốt. Lờ mờ mở mắt, phút ngơ ngác, giật mình, mẹ anh đang ngồi đầu giường, một tay nắm chặt tay anh, một tay đặt lên trán anh. Mình về rồi, về nhà rồi – Dũng thở nhẹ, nhắm nghiền mắt lại. Ông Hùng rít một hơi điếu dài, nhả làn khói đục, nhấp ngụm nước chè nguội lạnh, nhìn ra cửa.
– Mày đảo ngũ à!? Mày trốn về à! Mày…Nhà tao không có loại phản quốc! Đảo ngũ! – Giọng ông đanh lại.
– Kìa ông nó…Đã biết thế nào đâu, ông xem con nó thế này, từ từ để nó nói. Ông thì… – Bà Thìn vội chặn lời.
Ông Hùng đứng phắt dậy, đi ra ngoài sân. Trời mùa đông nên lâu sáng, vài hạt mưa, hay hạt sương lất phất. Ông ngước nhìn trời, thở dài. Cả thời trai trẻ ông đã cống hiến cho Tổ quốc, anh dũng chiến đấu chống Pháp, được phong tặng anh hùng, được huân chương kháng chiến. Ông vào sinh ra tử bao trận đánh, bị thương nhiều lần, nhiều lần cấp trên cho ông trở về nhưng ông đều xin ở lại. Mãi đến trận đánh biên giới thu đông 1950, ông bị thương nặng, phải cưa mất một chân đến đầu gối, khi đó ông mới chịu xuất ngũ. Về quê ông gặp được bà Thìn, lúc đó đang là giáo viên cấp 1, bà khâm phục ông, thương ông nên đồng ý về cùng một nhà, lúc đó ông đã 44 tuổi, bà 36 tuổi, năm sau sinh hạ được Dũng – đứa con đầu lòng, cũng là duy nhất. Vì là người nặng lòng với Tổ quốc, nên khi Dũng xin ông đi nhập ngũ, dù thực lòng ông không muốn, ông sợ con đi sẽ không về nữa, nhưng vẫn gật đầu. Bà Thìn khi đó khóc nhiều lắm. Còn Xoan, cô chỉ cầm tay Dũng, nói một câu: Hãy trở về. Thế là cưới nhau vừa được một tuần thì đôi vợ chồng trẻ xa nhau, ngày ngày Dũng ngóng mong được trở về bên Xoan, cứ sau mỗi lần chuyển quân, mỗi trận đánh, biết mình còn sống, anh mừng, anh vui vì mình sẽ có thể trở về. Vậy mà giờ đây…
– Thưa bố, thưa mẹ! Con được về nghỉ phép, chứ không phải con đảo ngũ. Con có giấy của đơn vị, hiện con đang đóng quân ở Lạng Sơn ạ.. – Bưng bát cháo nóng, tay Dũng vẫn còn hơi run run.
– Dạ, con về đêm qua trời tối quá…Chạy vội nên vấp ngã xuống ao làng…
– Chết thật! May mà không bị cảm! Khổ thân con! Đấy ông thấy chưa?! Chưa gì đã oang oang kết tội con nó! – Bà Thìn phấn khởi.
– Ừ thì… Đêm hôm mò về như thế!…Tôi sao biết được!? – Ông Hùng ngập ngừng, nở nụ cười.
– Mà con…Bố mẹ nghe tin con…Sao con? – Bà Thìn ngập ngừng
– Dạ, sao mẹ? Tin gì vậy mẹ? – Dũng nhìn mẹ trân trân, rồi lại quay sang nhìn ông Hùng.
– Cách đây hơn tháng, thằng Dương nó về, báo tin là…con hy sinh rồi… – Ông Hùng nhấp ngụm nước chè, nhưng nghe nói chưa tìm thấy xác nên chưa xác nhận, chưa có giấy gửi về…
– À…thằng Dương! Nó… – Dũng thấy nghẹn ắng. Vừa rồi khi chúng con đóng quân trên Tuyên Quang, tiểu đội con bị tập kích, anh em hy sinh gần hết, một số người mất tích, con may chỉ bị thương. Con nằm điều trị trên Lạng Sơn hơn 3 tháng, nay xuất viện được về thăm nhà. Thằng Dương cũng mất tích, tưởng nó chết rồi chứ? Vậy mà giờ mò về…
– Ấy con, sao con lại nói thế, tội chết! Bố mẹ cũng nghe loáng thoáng chuyện con với nó…- Bà Thìn ngập ngừng.
– Cái bà này! Nhiều chuyện! Thôi đi gọi chú hai trưa nay sang ăn cơm! – Ông Hùng vội ngắt lời.
– Dạ thôi bố mẹ! Tý con phải lên xã, đơn vị con giao con về xác nhận mấy thông tin, con về cũng gấp gáp chỉ được 3 ngày, mà hôm nay là ngày thứ 2 rồi, mai con lại phải đi ngay. Tý con sang thăm bà bên kia thôi ạ! Bố mẹ đừng nói với ai đợt này con về, cũng là có nhiệm vụ của đơn vị, nên thôi ạ.
– À, cái Xoan hả! Bố mẹ chưa nói với con. Cách đây gần 2 tháng, bà bên đó mất rồi…Khổ cũng tội cho con Xoan. Bố mẹ bảo nó dọn về đây ở cùng, nhưng nó cứ lần lứa, cũng biết ngoài đó còn việc này việc kia, nhưng không an tâm, mình nó ở nơi vắng vẻ ấy. Tý con sang khuyên nó một câu.
– Dạ…Vâng!
Vợ ư? Khốn nạn! Dũng nghĩ thầm, nghiến chặt răng, nhếc mép. Thực ra không có nhiệm vụ nào cả, mà anh càng không muốn nhìn thấy mặt hai kẻ phản bội kia nữa, anh cũng không muốn ai biết mình về. Anh về, thấy bố mẹ mạnh khỏe như này, anh mừng rồi, từ nay anh một lòng chiến đấu cho Tổ quốc, không còn mong ngóng về với người vợ phụ bạc này nữa. Anh không dám ở nhà, sợ bố mẹ hỏi han, nên lấy cớ lên xã. Còn thằng Dương – thằng bạn đểu cáng, quay lại đơn vị, anh sẽ tính sổ với nó.
Ăn cơm tối xong, ngồi một lúc trò chuyện với bố mẹ, Dũng xin phép lên đường ngay. Anh lấy lý do Xoan đang mệt, không về ăn cơm cùng gia đình được, giờ anh qua đó, ngủ lại đêm nay, sáng mai lên đường sớm. Bà Thìn lại khóc, ôm trầm lấy con trai. Ông Hùng rít hơi điếu dài, nhấp ngụm nước chè, sao lúc này ông thấy khói thuốc lào cay thế, chè chát thế. Đêm qua thấy Dũng về, ông mừng rớt nước mắt vì con còn sống, lành lặn trở về, tối nay ông thấy đôi mắt cay xè, con ông lại ra đi, lại vào khói lửa, đạn bom. Thời chiến mà, oán trách ai đây?! Mọi thứ vội vàng, mọi thứ vui mừng khôn tả, rồi lại hụt hẫng, đau đớn…
KỲ 2: DUYÊN
Dũng không dám quay đầu, anh bước nhanh ra màn đêm lạnh lạnh. Chiếc ba lô sau lưng nặng chĩu, một phần anh muốn ở lại quê hương, ở lại với bố mẹ anh, phần nhiều anh muốn chạy, muốn đi thật xa khỏi nơi này. Những ngày trước, mỗi lần chuyển quân, chuẩn bị vào trận đánh mới, anh sợ, anh sợ mình bị thương, sợ mình chết, sợ mình không thể trở về bên Xoan, bên người con gái mà anh yêu thương, anh hứa sẽ làm tất cả cho nàng được hạnh phúc. Nhưng đêm nay, nỗi sợ đó dường như không còn nữa, anh muốn đi nhanh đến đơn vị, muốn lao nhanh vào cuộc chiến. Có lẽ, anh còn gì nữa để đợi, để chờ, để hy vọng nữa đâu?!
– Anh Dũng! Có phải anh Dũng đó không? – Giọng một cô gái thất thanh vừa đi qua anh, gọi vội.
Dũng dừng chân, xoay người lại, giọng này nghe quen lắm! Nhưng trời tối quá, một cô gái đang quẩy đôi quang gánh, tiến lại gần phía anh. Dáng người quen quen, mà là ai nhỉ?
– Anh Dũng! Trời! Đúng là anh rồi! Em! Em Duyên đây mà! Anh có nhận ra em không? Anh còn nhớ em không? Trời ơi! Anh Dũng!
– Duyên?…Duyên! Là em?
Bất ngờ, cô gái vứt đôi quang gánh, lao đến ôm chầm lấy Dũng. Phút ngỡ ngàng, đôi tay anh cũng chợt run run, đưa lên, ôm nhẹ. Rồi hai người ôm ghì lấy nhau, Dũng cảm thấy rõ tiếng tim mình và tim Duyên đập thình thịch, bầu ngực căng đầy, ép sát vào ngực anh, mùi hương bưởi thoang thoảng trên mái tóc đen dài. Đang ngơ ngẩn, chợt Duyên đẩy nhẹ, cúi mặt xuống ngượng ngùng.
Nhà Duyên chỉ cách nhà Dũng có mấy chục mét, hai đứa quấn quýt với nhau từ nhỏ. Duyên kém anh 3 tuổi, vậy là năm nay Duyên 18 tuổi rồi, ngày anh đi nhập ngũ, Duyên đến đưa tiễn anh lên tận xe, dúi vào tay anh chiếc khăn tay màu trắng, có thêu hai chữ D lồng nhau, gói chùm hoa bưởi thơm. Chiếc khăn ấy giờ vẫn còn trong ba lô anh. Thực lòng anh chỉ coi Duyên là cô em gái, cũng có lúc anh từng xao xuyến trước vẻ thanh tú, dịu dàng của cô gái Hà Nội tuổi 15, 16- Nhưng anh yêu Xoan, và chỉ một lòng muốn lấy Xoan làm vợ. Biết Duyên có tình cảm với mình, anh luôn tìm cách tránh né, giữ khoảng cách, đến cái chạm tay cũng không. Mãi đến cái ngày anh sắp cưới Xoan, cái đêm đó, cũng tại bờ đê này, Duyên một mực đòi hẹn gặp anh. Gặp nhau, Dũng luôn ngồi cách Duyên một khoảng, Duyên thổ lộ hết tình cảm dành cho anh, anh biết, anh nghe nhưng chỉ chối từ. Lúc anh đứng dậy định ra về, Duyên vội cởi cúc áo, chiếc áo bà ba rơi xuống, để lộ bờ vai trắng ngần, chiếc áo lót trắng trinh nguyên dưới ánh trăng, Dũng đứng ngây người, đôi mắt trân trân, toàn thân anh run lên, mặt nóng bừng. Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy cơ thể của một người con gái, đẹp đến lạ thường. Khi Duyên vừa tiến đến, bỗng như sực tỉnh, Dũng lùi lại, miệng run run: Anh xin lỗi! – Rồi quay đầu vùng chạy. Anh chạy, chạy thật nhanh. Đến khi hụt hơi, dừng lại, Dũng thở hổn hển. Đêm đó anh không sao ngủ được, hình ảnh trắng ngần cứ hiện rõ trong đầu, anh thấy chút luyến tiếc, nhưng tâm trí anh biết mình đã làm đúng. Từ sau đêm đó, anh không nhìn thấy Duyên nữa.
Vậy mà đêm nay, cũng ngay tại bờ đê này, anh lại gặp Duyên. Giờ cô đã là cô thiếu nữ 18, dáng người thon gọn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt buồn buồn, nhìn vào mà không muốn dời đi, càng lớn, Duyên càng xinh đẹp, dịu dàng. Đang ngây người ngắm Duyên, chợt Dũng giật mình
– Anh Dũng nhìn em lạ thế?! Vẫn là em đây mà! – Duyên tủm tỉm
– À…Anh. Ừ, tại không nghĩ lại gặp em ở đây! Mà…em đi đâu mà muộn thế?!
– Vâng, em cố cấy nốt mấy bó mạ cho xong, chiều nay mẹ em đi ăn cỗ nên có mình em cấy hơi lâu. Mà anh đi…?
– Ừ, anh về đêm qua. Giờ anh lại lên đơn vị…
– Sao vội vàng vậy anh? Sao không ở lại…Mà về sao không qua thăm em?…
– À, anh…Anh về có cả việc của đơn vị nên…mà cũng không biết em…
– Thôi, đằng nào cũng gặp nhau đây rồi, mình ngồi xuống đây chút, gần 2 năm rồi em chưa gặp lại anh, muốn nói với anh nhiều. – Vừa dứt lời, Duyên kéo tay Dũng ngồi xuống.
Đêm nay Duyên cũng ngồi sát anh như đêm đó, nhưng đêm nay Dũng không ngồi dịch ra, để im cho Duyên khẽ dựa vào. Mùi hương bưởi thoang thoảng, Dũng thấy lòng xốn xang, rạo rực đến lạ. Hai người trầm ngâm, hình như sương đang xuống, lạnh lạnh, tự dưng lòng Dũng như trùng xuống, một cảm giác cô đơn đến lạ thường. Bỗng Duyên quay sang anh, nhìn thẳng vào mắt anh, thì thầm:
– Anh còn nhớ em không? Anh còn giữ chiếc khăn tay của em không?
– Anh… Anh còn…Anh…
Dũng nhìn trân trân, khuôn mặt Duyên ghé sát anh, hơi thở từ đôi môi nhỏ xinh khẽ chạm vào mặt anh, lạnh lạnh. Đôi mắt Duyên từ từ nhắm lại, Dũng ngẩn ra rồi bất chợt cánh tay đưa lên, ôm lấy mái tóc Duyên, nghiêng đầu. Đôi môi chạm nhau, khẽ lạnh, rồi chợt bùng lên, cắt chặt, anh ôm ghì lấy tấm thân nhỏ nhắn, từ từ ngả xuống. Tay Dũng run run nới từng chiếc cúc áo, hai cánh áo bung ra, để lộ khuôn ngực thiếu nữ căng tròn, hai cơ thể thanh xuân quấn lấy nhau. Đêm cuối đông, làn gió khẽ lạnh, mơn man da thịt, tiếng rên khe khẽ, hơi thở gấp gáp, hừng hực, xen lẫn vài tiếng dế tích tíc.
Dũng nhìn theo bóng Duyên khuất hẳn vào căn nhà nhỏ cuối ngõ, anh lặng lẽ quay lưng, một cảm giác chống chếnh khó tả. Sương xuống lạnh lạnh, thi thoảng có tiếng gà gáy lẩn khuất trong màn đêm, đôi chân anh bước vội, anh sợ ai đó bắt gặp thấy anh lúc này. Lòng anh trùng xuống, anh đã sai? Nhưng anh sai với ai? Anh có lỗi? Lỗi với Duyên rồi. Anh đâu có yêu người ta, giờ anh ra đi, liệu còn có ngày trở lại? Anh lấy mất thanh xuân của một người con gái trong trắng rồi…Còn với Xoan ư? Cô ấy đã không còn là người vợ mà anh mong chờ nữa, không còn là cô gái mà anh đã yêu thương, chờ đợi suốt 5 năm trời để rồi…
KỲ 3: XOAN
Dũng, Dương và Xoan là ba người bạn học cùng lớp. Dũng xao xuyến với Xoan từ khi cô còn là cô gái 14 tuổi, sự e ấp, ngại ngùng, dịu dàng của Xoan đã khiến anh nén lòng, thầm mong, thầm đợi. Nhà Xoan nghèo lắm, sinh thời bố Xoan và bố anh là bạn thân, gia đình anh dù sao cũng có chút điều kiện hơn, nên cũng thường giúp đỡ được bữa gạo, bữa khoai. Đến năm Xoan 18 tuổi, trở thành cô thiếu nữ duyên dáng, trong làng biết bao anh nhòm ngó, nhưng Xoan chỉ để ý đến một người, là Dương. Nhà Dương nghèo, neo người, chỉ có hai mẹ con, sống ở căn nhà tranh cuối làng. Một lần Dũng qua thăm nhà Xoan, chỉ có hai bác ở nhà, anh nhẩn nha ra bụi tre dốc bến sông. Trên chiếc thuyền đánh cá của bố Xoan, Xoan đang ngồi nép vào lòng Dương, lòng Dũng hụt hẫng vô cùng, vậy là từ trước đến nay, Xoan vẫn chỉ coi anh là bạn. Đêm đó Dũng thức trắng, anh không muốn mất Xoan, anh tin tình yêu chân thành của anh sẽ đem đến hạnh phúc cho Xoan. Sáng hôm sau, anh thưa chuyện với bố mẹ, xin bố mẹ sang nhà hỏi cưới Xoan. Vốn thân thiết bấy lâu, ông bà bên đó vui mừng đồng ý, chỉ có Xoan, lặng lẽ cúi đầu. Đám cưới được tổ chức ngay sau vài ngày. Dũng mừng lắm, anh nghĩ vậy là mình đã có được Xoan, vậy là từ nay anh không phải thấp thỏm nữa. Đêm đó, Dũng ôm ghì lấy Xoan, bao háo hức, bao mong chờ, xen lẫn cả chút ghen tuông khiến anh cuống quýt, vồn vã, như muốn nuốt chửng lấy tâm thân trắng mịn, mơn mởn, căng đầy của thiếu nữ 18. Xoan nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, mặc cho Dũng muốn làm gì thì làm. Phòng bên, nghe tiếng giường tre kẽo kẹt, ông bà Thìn tủm tỉm: Mình sắp có cháu bế rồi.
Dũng quờ tay sang bên cạnh, lờ mờ mở mắt, Xoan ngồi thu lu nơi góc giường, hai tay bó gối, mái tóc dài rối bời, xõa xuống, cô chỉ khoác tấm chăn mỏng, quần áo vẫn ném phía cuối giường. Hình như Xoan đang khóc, anh nghe có tiếng rên rĩ khe khẽ, tiếng nấc nghẹn lại, anh ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo Xoan vào lòng, tấm thân trắng ngần lạnh lạnh, run run. Dũng nén tiếng thở dài, anh thấy nghẹn ắng nơi cổ họng, định nói gì nhưng không sao cất lời. Xoan ơi! Anh yêu em, anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho em, để em được hạnh phúc- Dũng dụi dụi đầu vào làn tóc rối, hai tay vẫn ôm ghì lấy Xoan, một con gió lùa vào khe vách, lạnh lạnh.
Chiều hôm sau Dũng có việc sang làng bên, mải ngồi trò chuyện với mấy ông bạn, lúc đứng dậy trời đã nhá nhem tối. Chiếc xe đạp Thống Nhất lóc cóc trên con đường đê, chân anh cố đạp cho nhanh, chẳng hiểu sao từ lúc nhìn thấy Xoan khóc, lòng anh cứ bất an. Vụt qua bụi tre đầu làng, Dũng bỗng khựng lại, bóng người đó, dáng người đó hình như là Xoan, sao vợ anh lại ở đây giờ này, lại đang đứng cạnh một người đàn ông? Dũng vứt vội chiếc xe xuống sườn đê, men theo sườn đê, tiến lại gần.
– Anh Dương…Em xin lỗi! Em không còn xứng đáng với anh nữa rồi!… – Giọng Xoan nức nở.
– Xoan…Anh yêu em! Anh vẫn yêu em! – Nói đoạn Dương cầm tay, kéo Xoan vào lòng.
– Không…Anh! Đừng làm thế! – Xoan vội đẩy ra – Em đã là vợ của người ta rồi…Em xin lỗi!…Em yêu anh…Và em sẽ nhớ anh suốt đời…Xoan dật tay, ôm mặt vùng chạy.
– Xoan…Xoan ơi! – Dương gục xuống, hai tay đập thình thịch xuống mặt đê.
Trời ơi! Dũng nằm vật ra, anh thấy đau đớn tận tim can. Anh ngỡ anh đã cưới được Xoan, anh sẽ có Xoan, Xoan sẽ là của riêng mình anh thôi. “Em yêu anh” – Trời ơi! Chưa bao giờ Xoan nói với anh câu đó! Xoan ơi! Em tàn nhẫn quá! Lỗi là anh? Là ai? Em giết chết anh rồi…Xoan ơi!
Dũng lê từng bước, dắt theo cái xe đạp, ngả nghiêng, xiêu vẹo, chấp choáng trên con đường đê. Anh không về nhà mà tạt vào quán rượu đầu ngõ, uống, uống đi…Dũng ơi! Mày là cái gì đây?
Đêm đó, Xoan nằm quay vào anh, nhìn anh lặng lẽ. Anh Dũng – anh là người đàn ông tốt, em xin lỗi anh, tuy không yêu anh, nhưng em sẽ ở bên anh, giữ trọn nghĩa vợ chồng. Xoan nhắm nghiền mắt, hai dòng nước mắt lại chảy ra. Sáng hôm sau Dũng dậy sớm, tỉnh táo như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Con đi đâu đấy? – bà Thìn gọi với ra cổng
– Dạ, con lên xã có chút việc. Nhà mình cứ ăn sáng đi, đừng để phần con. – Dũng nhẩy lên yên xe, đạp nhanh.
Mãi tận cuối chiều mới thấy Dũng về. Ông bà Thìn có vẻ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì khi tối đó, Dũng đưa ra một tờ giấy, là giấy báo nhập ngũ!
– Cái gì thế này? Con làm gì thế này? Ôi! Dũng con! Sao con lại xin đi bộ đội lúc này?! – bà Thìn rơm rớm nước mắt.
Ông Hùng không nói gì, trầm ngâm, rít một hơi điếu dài, làn khói mờ đục lởn vởn trong căn nhà tranh, nhập nhoạng dưới ánh đèn dầu.
– Thôi bà nó…Con nó đã quyết định rồi! Tổ quốc cần nó hơn nhà mình cần nó…Thôi, đành…Thời chiến, trách gì… – ông Hùng đứng dậy, chậm chậm đi vào buồng.
Đêm xuân se se lạnh, Xoan đưa tay, run run định chạm vào tấm lưng chắc nịch của Dũng, cô rụt rè, ngập ngừng…lại thôi, quay mặt vào vách, nén tiếng thở dài. Vậy là ngày kia Dũng đi rồi, Dũng làm đơn đúng vào dịp tuyển quân, cuộc chiến chống Mỹ đang cam go, chiến trường bom đạn, anh đi…Nghĩ đến đây, Xoan lại ứa nước mắt. Khoảng sân của ủy ban xã đông người, tiếng loa vang lên bài ca tòng quân, hừng hực khí thế. Hôm nay tất cả thanh niên nhập ngũ trong xã tập chung tại đây, xã tổ chức lễ chia tay, sớm mai lên đường làm nhiệm vụ. Tiếng cười nói, tiếng khóc thút thít, xen lẫn những lời động viên, dặn dò, Dũng cầm chặt tay Xoan, hai người lặng lẽ nhìn nhau không nói gì.
– Dũng! Ông cũng đi đợt này à? Sao vừa cưới vợ mà đã đi? Không ở nhà mà tuần trăng mật à? – Dũng quay đầu lại, là Toàn, anh bạn xóm trên. Dũng ngập ngừng mỉm cười.
– Sướng nhất ông mà lại không biết hưởng! Mà thằng Dương nó cũng đi đợt này đấy! Biết đâu mấy anh em ta lại chung một tiểu đội nhỉ?
Nghe đến tên Dương, bất giác Xoan đảo mắt nhìn quanh. Cô chợt sượng sùng khi bắt gặp ánh mắt của Dũng. Cuộc chia tay chóng vánh, mọi người dần ra về, ngồi sau xe Dũng, Xoan mím chặt môi. Đêm nay là đêm cuối cùng…Ngày mai, Dương đi rồi, Dũng cũng đi rồi…Chiến tranh tàn khốc, biết có còn về được. Cô thấy lòng trống trải, lạnh lẽo vô cùng, lỗi là tại cô, tại cô tất cả…Bất chợt, Xoan thấy sợ, cô sợ sẽ mất tất cả, mất người đàn ông cô yêu, mất người chồng yêu cô thật lòng, mất hết…Cô muốn giữ, muốn níu..Xoan nới từng chiếc cúc áo, áp sát bầu ngực căng tròn vào tấm lưng chắc nịch của Dũng, vòng tay ôm ghì lấy anh. Dũng cố dằn lòng nhưng anh không thể cưỡng lại được. Hai cơ thể thanh xuân quấn chặt lấy nhau, hơi thở hòa quện, cánh tay rắn chắc của Dũng vuốt ve khắp cơ thể, Xoan lim dim mắt, mơ màng, khẽ khẽ nấc lên.
Dũng vừa bước lên cửa xe, bỗng nghe tiếng gọi giật lại. Anh vội quay đầu. Là Duyên, cô đang hớt hải chạy lại.
– Anh…Anh Dũng! Anh đi…nhớ trở về…Em…- Giọng Duyên nghẹn ngào. Cô dúi vào tay Dũng chùm hoa bưởi trong chiếc khăn tay. Tiếng còi xe vang lên, đoàn xe vội vàng lăn bánh, đôi tay nhỏ nhắn của Duyên vẫy vẫy, xa dần, mờ dần, rồi khuất hẳn vào khúc đê. Dũng ngồi phịch xuống ghế, bất chợt anh thấy trống trải, thấy nuối tiếc. Nếu anh không ra đi, có lẽ, Xoan sẽ yêu anh, rồi anh sẽ có một gia đình hạnh phúc với những đứa con nhỏ, và chắc anh sẽ an tâm khi thấy Duyên tìm được hạnh phúc thực sự. Nhưng…thôi, xa rồi, đã đi rồi…Xoan ơi! Đợi anh, anh sẽ trở về! Vợ yêu của anh!
Phản hồi gần đây