NHÀ THƠ! ĐÚNG LÀ “ĐỒ ĐIÊN”

Tác giả: Trần Văn Lý

 

Ai tin thì tin mà không tin thì thôi! Chứ tôi thực sự có một anh bạn, anh ấy có tài xem số tử vi. Tài tới mức: Số điện thoại của nhà anh được nhiều người mách nhau truyền nhau, nhiều người tự động tìm đến. Mà đến muốn được anh gặp, được anh tiếp phải hẹn trước. Bởi anh rất bận, bận cái công việc hàng ngày đã đành, anh còn có một việc bận khác, thậm chí bận hơn tất cả các công việc kia. Đó là ngồi nói chuyện thơ với tôi.
Một hôm, ngồi đối diện với anh bạn tôi và tôi là một người con gái tầm ba mươi, ba mốt tuổi; nước da trắng mịn, thân hình cân đối, bộ ngực căng tròn… khêu gợi, đôi mắt đen sắc, vẻ mặt quyết đoán. Cô đang say sưa tâm sự với anh bạn tôi:
Em lấy chồng người nước ngoài, là Giáo sư một trường Đại học danh tiếng trên thế giới. Người ấy đã từng giúp đỡ Việt Nam nhiều trong lĩnh vực Giáo dục và Khoa học. Đám cưới của em nhất định sẽ có nhiều quan chức Chính phủ tới dự, để qua đó họ biết em có chồng là… Công việc làm ăn của em nhất định sẽ dễ dàng hơn vì “nhất thân nhì quen” mà lại. Anh bạn tôi tủm tỉm cười hỏi:
– Thế em đã có vài cái nhà, vài miếng đất ở Hà Nội rồi, lại có xe riêng. Mà xe Maxđét chứ có ít gì đâu? Tiền của em tính bằng triệu đôla rồi tiêu sao cho hết.
Người con gái ngước mắt lên nhìn anh bạn tôi với ánh mắt ngạc nhiên rồi nói:
– Đúng anh là nhà thơ có khác, anh chả hiểu gì về cuộc sống cả! Vài triệu đôla thì ăn nhằm gì?
Anh bạn tôi nói tiếp:
– Thế chồng em là người nước ngoài lại là Giáo sư nữa thiếu gì tiền?
– Ôi! Hắn cũng như anh thôi, làm gì có tiền, chỉ có cái danh hão thôi! Em lấy hắn là vì công việc làm ăn, vì có lợi cho công việc! Có thế thôi mà anh cũng không hiểu. Đúng là nhà thơ có khác, lúc nào cũng như ở trên mây ý – Tôi vội nói chen ngang:
– Đúng các em là người thực tế thật, có thế mới làm ăn được, chứ những người như các anh chả làm được việc gì – Người con gái quay sang tôi với cái nhìn thiện cảm và pha chút thương hại:
– Em phục các anh đấy! Không có tiền mà cứ suốt ngày nói chuyện thơ với phú được, thế chả trách vợ nó bỏ là phải, thật khổ!
Tôi cười, nụ cười nịnh bợ:
– Đúng thế, đúng thế!
Bỗng có tiếng điện thoại di động reo trong sắc tay của người con gái, cô vội lấy ra:
– A lô ai đấy ạ! A, chú Cương đấy hả! Chú ký cho cháu rồi…? Vâng! Vâng! Cám ơn chú nhiều, xong công việc về cháu sẽ đến thăm cô chú ạ! – Cất chiếc điện thoại, người con gái quay sang nói với tôi:
– Anh biết không! Ông Cương đấy, ông ấy là Thứ trưởng Bộ đầu tư! Ôi em thắng rồi!!!
Người con gái sung sướng chào anh bạn tôi và tôi rồi ra về. Nhìn theo, một ý nghĩ chợt hiện trong tôi: Nếu bây giờ mình nói với người con gái này những câu:
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều, xong nhận chẳng bao nhiêu
Yêu là chết ở trong lòng một ít…
Chắc sẽ được nghe câu: “Nhà thơ đúng là đồ điên” ý chứ chẳng đùa đâu.

 

Xuân Giáp Thân