NHỚ TUỔI THƠ TÔI

Châm điếu

Rít một hơi dài

Nhả khói

Khói lan trên tóc bạc bạc

Khói bay qua khóe mắt

Cay cay

Đăng đắng trong miệng

Chén nước chè

Nguội từ lúc nào

Nhớ năm ấy

Cây mít vừa bói quả

Con trâu xanh

Làm bằng lá mít

Kéo sợi rơm vàng

Nghé ọ

Gật gật cái đầu

Những trưa hè trốn mẹ

Lấy đất sét

Chơi pháo nổ pháo nang

Tiếng nổ giòn tan

Cả làng đền đất

Những ngày thóc còn chưa ráo vỏ

Cả lũ gọi nhau

Đi mót khoai mót lạc

Giọt mồ hôi giỏ xuống đất trắng

Lấy lá khoai lót mũ đội đầu

Con sông rút nước

Ùa nhau mò trai bắt hến

Lúc lên bờ

Nhìn túi mà cho nhau

Da đừa nào

Cũng nhuốm màu sông nước

Cũng có ngày

Hai đứa giận nhau

Cả lũ lặng im

Trưa chẳng cần mẹ nhắc

Nắm đất sét sau nhà

Cũng khô trắng lặng im

Tuổi thơ cứ hồn nhiên

Trôi như dòng sông

Qua bao mùa mưa nắng

Chẳng đứa nào

Buồn một ngày mai

Để hôm nay

Mới ngỡ ngàng nhìn lại

Cây mít đã vàng lá

Rụng đầy góc sân

Bần thần

Nghé ọ

Gọi ai…

TRƯƠNG QUANG HƯNG