OAN NGHIỆT
-Trương Quang Hưng-
Phần 1: ĐỨA TRẺ
Thời tiết về cuối thu, trời vừa tối đã có sương, lạnh lạnh. Dần cũng định về từ chiều rồi, nhưng nhìn chiều xuống, ánh nắng cuối ngày nhạt dần, mặt hồ lăn tăn, vài cánh bèo dạt về góc cuối…lòng anh chợt trùng xuống. Dần bần thần. Anh đưa mắt sang nhìn hồ bên kia đường, chỉ một khoảng rộng lấp loáng ánh trăng nhờ nhạt.
Hồ Dần đang câu vốn trước ăn liền với hồ bên kia đường, nhưng khi người ta mở con đường dân sinh vào làng thì chia cắt, hồ lớn thành hồ điều hòa, cho thầu thả cá. Hồ nhỏ bên này, thực ra chỉ là dải ven gần bờ thừa ra, chủ hồ cơi nới thêm phần ruộng trũng liền kề, thành hồ thả cá cho câu. Con đường đất, gồ ghề, lại trơ trọi giữa cánh đồng nên tối đến rất ít người qua lại. Câu một mình, Dần cũng ớn ớn nhưng phần tâm trạng chưa muốn về, phần nán lại mong bắt thêm một hai con nữa, ổ thính vừa bồi lúc chiều, giờ soi đèn vẫn thấy xốp nổi. Đang thừ người ra thì đầu phao đèn lắc lắc, mím nhẹ, Dần búng nhẹ đầu cần. Con cá đau đớn kéo cước, chạy được dăm mét thì bềnh, là một con chép, cũng được hơn kg. Dần vừa buông tay thả con cá vào túi thì bất chợt có luồng gió lạnh phía sau thổi tới, anh rùng mình, sởn gai ốc, ngẩng đầu quay mặt ra sau. Anh giật mình. Một đứa trẻ đang đứng cách anh mấy mét, trân trân nhìn anh. Đứa bé gái ấy khoảng 3-4 tuổi, đầu tóc rũ rượi, mặc một chiếc váy màu trắng. Ngần ngừ chút, Dần bước lại gần. Anh sững người, mặt đứa trẻ trắng nhợt, đôi mắt và môi thâm lại, cặp mắt mở trừng trừng nhìn anh, đôi chân trần run rẩy. Cả người đứa bé ướt nước, nước còn đang giọt từ tóc xuống, chảy từ đầu xuống mặt, cứ như vừa bị ngã xuống nước vậy. Dần vội cởi ngay chiếc áo chống nắng, khoác lên người cô bé.
-
Cháu tên gì? Cháu ở đâu?
Đứa bé im lặng, đôi mắt mở to nhìn Dần sợ sệt. Anh trấn an cô bé:
-
Cháu bị ngã nước à? Không sao đâu, ổn cả rồi. Thế cháu cho chú biết, nhà cháu ở đâu để chú đưa về?
Đứa bé vẫn im lặng, môi mím chặt, đôi mắt rưng rưng mở to. Dần lại nhẹ giọng:
-
Thế bố mẹ cháu đâu? Cháu đi cùng ai ra đây?
Dần đặt hai tay lên vai đứa bé, ướt nước, lạnh lạnh. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, mỉm cười:
-
Thế mẹ cháu đâu? Cháu có đi cùng mẹ ra đây không? Cháu đừng lo, chú sẽ đưa cháu về với mẹ nhé!
Đứa bé chợt rùng mình, mặt tái lại, rồi nó quay người, chỉ tay ra phía hồ nước lớn, bàn tay trắng nhợt run run. Dần nhíu mày, lạ thật, chắc nó hoảng sợ quá mà quên mất, làm thế nào bây giờ đây, hay cứ đưa nó vào làng hỏi thăm xem thế nào. Nghĩ đoạn Dần cầm lấy bàn tay bé nhỏ, lạnh thật, chắc nó đang rét lắm, khổ thân. Chợt anh thấy thương đứa nhỏ quá, anh kéo nó vào lòng. Nó khựng lại, nhìn anh chằm chằm, rồi bất chợt nhào vào anh, ôm ghì lấy. Dần cảm thấy nước lạnh lạnh đang thấm dần qua anh. Anh xoa đầu nó:
-
Đừng lo, chú đưa cháu về nhà nhé!
Dần toan bế đứa bé lên thì anh giật mình, có tiếng người đàn bà từ xa rít đến:
-
Hoa, đi về ! Mau!
Dần vội ngoảnh về phía giọng nói. Trời tối quá, lại xa xa nên anh chỉ nhìn thấy thoáng thoáng một người đàn bà tóc dài, mặc một chiếc áo màu trắng. Đứa trẻ run lên, rồi ôm ghì lấy Dần. Anh đang thấy lạ thì đứa trẻ lại buông tay, đẩy anh ra, đoạn nó nhìn anh trân trân, đôi mắt mở to, chỉ một màu đen. Rồi nó vung tay, chạy vội vàng về phía người đàn bà kia. Dần ngẩn người nhìn theo, hai bóng trắng khuất dần, chìm hẳn vào cuối đường hun hút.
Dần ngồi thừ ra. Sao có gì lạ lạ… Dường như con bé sợ mẹ nó lắm thì phải, anh chợt thấy thương thương. Anh thở dài, ngước nhìn lên trời. Trăng đêm nay tối màu, loáng loáng ánh nhờ nhờ đỏ đỏ xuống mặt hồ. Chợt Dần thấy lành lạnh, anh bỗng sởn gai ốc, cứ như có ai đó phía sau đang nhìn anh. Dần quay người lại, chỉ là mặt nước rộng, xa xa tối đen. Ngó chiếc điện thoại, đã hơn 22h rồi, anh vội thu đồ. Ra đường lớn rồi, anh nhìn lại, vẫn có cảm giác ai đó đang nhìn, Dần vê ga.
Đặt mình xuống, mệt mỏi, Dần thấy người lạnh lạnh. Trong giấc ngủ, đôi mắt đen sâu của đứa trẻ cứ chập chờn.
Phần 2: NGƯỜI MẸ
Chiều làm về, đoạn qua hồ, Dần nhìn vào, lác đác mấy bác đang câu. Hồ này ít cá, cá nhỏ, nên có 50 nghìn cả ngày, được cái cá sạch, thả tự nhiên. Thỉnh thoảng Dần vớ được con cá cũ 2-3 cân, hôm đó cả nhà được món cá luộc ngon lành. Dần năm nay cũng 25 tuổi rồi, học xong cấp 3, thi vào đại học không đỗ, đi làm mấy chỗ, rồi anh xin vào khu công nghiệp Bắc Thăng Long, cũng được hơn 5 năm rồi. Từ ngày cô bạn Dần thích đỗ đại học, ra trường đi làm ngân hàng bên Hà Nội, khoảng cách hai đứa xa dần, có lẽ môi trường đã làm con người ta thay đổi, hay có lẽ do chính anh vẫn bảo thủ, cù lần, vẫn đậm chất nhà quê chăng. Rồi một ngày cô bạn hẹn Dần đi uống nước, cô giới thiệu bạn trai, Dần đau nhói. Cuộc gọi ít dần, tin nhắn thưa dần, và rồi chẳng ai liên lạc với ai nữa. Nhiều lúc ngồi câu một mình, Dần vẫn nghĩ vẩn vơ, nhiều lần cá tỳ mà quên cả giật. Nhìn lại chỗ tối qua ngồi, nhớ lúc gặp đứa bé, rồi cả người mẹ kia nữa, Dần chợt có cảm giác như tối nay có thể gặp lại đứa bé ấy. Về gần nhà, anh rẽ vào cửa hàng tạp hóa, mua ít bánh, vài chiếc kẹo và một con búp bê nhỏ. Ăn cơm xong, Dần xin phép bố mẹ, nói qua nhà thằng bạn rồi phi xe thẳng ra hồ. Gần đến nơi, đoạn rẽ vào con đường đất, Dần chợt đi chậm lại, một cảm giác lạnh lạnh khó tả. Anh dừng xe đúng chỗ tối qua. Đêm nay trăng còn mờ hơn, thỉnh thoảng con gió nhẹ, lành lạnh. Dần nhìn ra mặt hồ, lăn tăn, loang loáng, vài cụm bèo dật dờ. Anh quay về phía làng, xa xa thấp thoáng ánh đèn, chắc đứa bé ở trong đó. Dần đang vẩn vơ thì anh giật mình quay đầu lại, đứa bé đã đứng sau lưng anh từ bao giờ. Nó mặc một chiếc váy hồng nhạt, chân đi đôi giầy trắng, đầu tóc gọn gàng hơn, đôi mắt vẫn mở to, nhìn anh trân trân. Dần ngồi dậy, tiến về phía đứa bé. Anh mỉm cười, xòe tay, nhìn thấy bánh kẹo, đứa bé mím môi, ngước lên nhìn Dần, rồi đưa cả hai tay vơ lấy. Dần trải cái túi nilon rồi kéo nó ngồi xuống. Đứa bé bóc bánh kẹo ăn ngấu nghiến. Anh nhìn mỉm cười, thấy lòng vui vui. Tối nay mặt đứa trẻ bớt nhợt nhạt hơn, nhưng có nhiều vết bầm tím nơi mắt, má, cả ở cánh tay nữa.
-
Cháu ăn ngon không? – Dần đưa tay xoa đầu nó, tóc ẩm ẩm – Chắc nó vừa gội đầu.
-
Chú tặng cháu này! – Anh chìa con búp bê ra, đứa trẻ ngừng ăn, ngước lên nhìn trân trân. Dần giật mình. Đôi mắt nó đen láy, dường như không có đồng tử, chỉ có một chấm sáng nhỏ. Anh bỗng thấy lạnh gáy. Bất chợt, một giọng nói vang lên, vẫn là giọng người đàn bà tối qua:
-
Hoa! Đi về! Mau!
Dần vội nhìn lên, xa xa phía sau, một người đàn bà đang từ từ tiến lại. Bỗng giật một cái, đứa trẻ giật mạnh con búp bê khỏi tay Dần, vùng dậy chạy về phía người đàn bà kia. Dần ngơ người nhìn theo hai mẹ con chìm dần vào bóng tối. Sao có gì lạ lạ, anh nhíu mày. Dần nhìn xuống đôi tay mình, nhìn lại chỗ đứa trẻ ngồi, chiếc túi nilon xẹp lép, tỳ xuống bờ cỏ, anh sờ tay, ẩm ẩm, lạnh lạnh. Lạ! Mới đây đã có sương xuống rồi à?.
Dần quay nhìn về phía nơi hai mẹ con vừa đi, chỉ một khoảng đen hun hút. Bỗng đầu đường có tiếng xe máy đang đi vào, được một đoạn, đèn từ từ tắt, chiếc xe dừng lại. Tiếng đôi trai gái thỏ thẻ. Dần ngần ngừ rồi đứng dậy, nổ máy.
Ra đến đường lớn, Dần lại nhìn về phía hồ, hôm nay không có cảm giác như hôm qua nữa. Chiếc xe chậm chậm, lấp loáng qua những bóng cây, ánh đèn vàng vàng, nhờ nhạt, đầu Dần mông lung.
Ăn cơm tối xong, Dần chợt thấy nóng ruột. Cả ngày hôm nay anh cứ vẩn vơ nghĩ về hai mẹ con lạ lạ kia, nhất là con bé, anh cứ thấy tội tội, anh đọc khá nhiều bài báo nói về bạo hành gia đình, ngược đãi trẻ em, lẽ nào…
Dần lại dắt con xe drem cũ ra. Trên đường ra hồ, anh tạt vào mua một chai nước dâu, mấy chiếc bánh, một túi kẹo. Dừng xe đúng chỗ cũ, Dần ngần ngừ ngồi xuống vệ cỏ. Anh mong tối nay có thể gặp được người mẹ kia, được ngồi nói chuyện. Không thấy chiếc xe nào qua đây nữa, chắc cũng muộn muộn, Dần ngó điện thoại, gần 22h rồi, sao chưa thấy ra nhỉ. Anh nhìn ra mặt hồ, chỉ có ánh trăng mờ lấp loáng, hơi nước lạnh lạnh, Dần thở dài. Bỗng anh giật mình, một giọng khàn khàn phía sau lưng:
-
Chú em, cho bọn anh xin ít xiền! Vật quá!
Dần quay phắt lại, hai gã thanh niên cao gầy, đầu tóc rối bù, bộ mặt băm trợn, nhìn anh cười khẩy. Bọn chúng đang ngồi trên xe máy của Dần.
-
Dạ…em…em không có ạ! – Dần run run
-
Mày đùa với bố à! – Nói đoạn một tên rút con dao nhỏ nhọn ra, huơ huơ tay. Một tên tiến lại túm lấy cổ áo anh, mắt trợn lên:
-
Vậy mày đưa chìa khóa xe đây! Nhanh!
Dần luống cuống, chưa biết làm gì thì bỗng tên này buông tay, mắt mở to, miệng há hốc. Rồi bất chợt hai gã cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng ra hướng đường lớn. Dần hoảng hồn, đang ngẩn người ra thì phía sau có người con gái đang đi tới. Người con gái đó tiến lại phía anh, là một cô gái trẻ. Cô mỉm cười nhìn anh:
-
Anh không sao chứ ạ?!
Thấy Dần vẫn ngơ ra, cô gái tiếp lời:
-
Em tên Thơm, mẹ của cháu Hoa. Chắc bọn nó thấy có người nên vội bỏ chạy.
Dần thổi phù một cái, anh thấy nhẹ người. May quá, không sao rồi. À, thì ra đây là người đàn bà lạ đó, mà…sao trẻ thế! Chắc chỉ hơn 20 thôi! Thiếu phụ mặc một chiếc áo thun trắng dài tay, chiếc quần dài đen, đôi giầy trắng. Mái tóc đen dài chấm eo. Thìn ngẩn người:
-
À…vâng, chào chị…
-
Em ít tuổi mà, tại lấy chồng sớm thôi! – Thiếu phụ mỉm cười.
Thiếu phụ lặng lẽ ngồi xuống vệ cỏ, cách Dần một khoảng. Dần quay sang nhìn cô. Khuôn mặt lộ rõ vẻ nhợt nhạt mệt mỏi, đôi mắt sâu thẳm đượm buồn. Trông cô thật hiền lành, phúc hậu nhưng sao anh cảm thấy sự u uất, bức bí, lạnh lẽo bao trùm.
-
Cảm ơn anh…Em gửi lại anh chiếc áo… – Thiếu phụ quay sang nhìn anh, là chiếc áo chống nắng hôm trước anh khoác cho đứa nhỏ.
-
À, ừ… mình xin. – Dần đón lấy, chạm tay, ẩm ẩm, lạnh lạnh.
-
À, còn đây là… Mình mua cho bé chai nước với mấy cái kẹo… Hôm nay không thấy bé ra chơi.
-
Dạ, vâng! Cháu nó mệt nên ngủ sớm, mai phải đi rồi nên hôm nay không ra được ạ! Từ hôm gặp anh, cháu vui lắm! Cháu rất thích con búp bê anh tặng, lúc nào cũng ôm khư khư. Cảm ơn anh.
-
Vâng, tính mình cũng yêu trẻ con. Mà… sao mình thấy cháu…
-
Dạ…Cháu nó vừa trải qua vài chuyện nên biểu hiện lạ vậy… – Thiếu phụ nghẹn lại. Đôi mắt nhìn trân trân ra hồ, rưng rưng, hai dòng nước mắt ứa ra.
Dần bối rối. Chẳng biết phải nói gì, anh nhìn cô. Cô vòng tay ôm lấy hai vai, gục đầu xuống, giọng nức nở:
-
Chắc ai cũng nghĩ em ác, em nhẫn tâm…
Dần lấy chiếc áo chống nắng, khoác lên người cô, tay anh run run, lòng anh chợt lặng xuống.
-
…Cảm ơn anh…- Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra mặt hồ.
-
Em cũng khổ tâm lắm! Nhưng cũng không biết phải làm sao…
-
Có chuyện gì… cậu cứ nói ra cho nhẹ lòng, đừng kìm nén cho khổ tâm.
-
Vâng…Mấy ngày này em cũng chẳng biết nói cùng ai. Hàng ngày hai mẹ con chỉ biết ôm nhau ngồi khóc…Giọng cô nghẹn ắng. Cô bắt đầu kể…
Phần 3: OAN NGHIỆT
Thơm quê ở Tuyên Quang. Gia đình cô nghèo lắm, bố mẹ chỉ quanh năm làm nương rẫy. Nhà chỉ có mỗi mình cô nên bố mẹ thương lắm, cố gắng lo cho cô ăn học. Học xong cao đẳng sư phạm, Thơm xin đi dạy hợp đồng ở một trường mầm non dưới Hà Nội. Cũng trong thời gian này, cô quen Khánh qua một người bạn giới thiệu. Yêu nhau được gần một năm, gia đình Khánh xin làm lễ cưới. Thời gian đầu, đôi vợ chồng son hạnh phúc lắm. Nhất là khi Thơm có tin vui. Nhưng khi biết thai nhi trong bụng là con gái, Khánh dần dần lạnh nhạt. Không chỉ riêng Khánh mà bố mẹ chồng cũng thờ ơ với con dâu. Nhiều lần Thơm nghe bạn bè, người quen nói Khánh có bồ, cô cũng nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn im lặng. Bé Hoa chào đời, lớn dần trong vòng tay của mẹ. Nhiều đêm nghe con hỏi ba đâu, sao mấy hôm rồi không thấy ba về… Thơm chỉ biết nín lặng, ôm ghì con vào lòng. Thời gian lặng lẽ trôi, bé Hoa cũng được gần bốn tuổi rồi. Cũng đôi lần giữ trong lòng mãi khó chịu, Thơm hỏi chuyện chồng, anh chồng liền lớn tiếng quát mắng, chửi bới. Không những thế, gã còn trút bực bội lên bé Hoa. Nhiều lần về đến nhà, thấy con nhếch nhác, mặt mày, tay chân bầm tím, cô lại không cầm được nước mắt. Thương con, Thơm đành câm lặng. Nhiều lần nhận điện của bố mẹ trên quê, thương bố mẹ, Thơm vẫn nói dối rằng mình sống đầy đủ, hạnh phúc lắm. Có lần cô nghe loáng thoáng, bố mẹ chồng nói với chồng cô rằng: Bỏ luôn cái con này đi, nó không biết đẻ, lấy con khác về mà kiếm thằng con trai, chứ không có con trai thì không được…Thơm nghe mà điếng lòng. Nhiều đêm nhìn con ngủ, hai hàng nước mắt của Thơm cứ chảy ra. Thương con, dù thế nào, cô vẫn câm lặng.
Cho đến vừa rồi, cách đây hai ngày…Đang trên lớp thì Thơm nhận điện của cô giáo, báo con mệt, vì có đoàn thanh tra nên Thơm không xin về được, gọi điện thì chồng không nghe máy, đành nhờ cô giáo đưa Hoa về nhà giúp. Nghỉ trưa, Thơm vội vàng tạt qua nhà. Vừa bước vào nhà, thấy con ngồi trong góc phòng khách, đầu tóc rũ rượi, mắt khóc sưng đỏ. Vừa nhìn thấy mẹ, con bé lao vội đến, ôm ghì lấy mẹ nức nở. Thơm hoảng hốt, mắt, hai má, chân tay Hoa có nhiều vết bầm đỏ, gượng hỏi mãi, Hoa mới nói bị ba và cô gì đó đánh, hai người vẫn ở trên phòng. Giận dữ, Thơm bế sốc con lên, chạy vội lên phòng ngủ của hai vợ chồng, đẩy mạnh cửa xông vào, Thơm sững người, trên giường chồng cô và người đàn bà lạ không mảnh vải, đang quấn lấy nhau. Chưa biết phải làm sao thì chồng cô đã vùng dậy, nắm tóc cô tát tới tấp vào mặt, rồi chửi bới, người đàn bà kia cũng dữ dằn xông đến, nhục mạ cô. Xong hai kẻ ung dung dắt tay nhau ra khỏi nhà, để mặc hai mẹ con Thơm ôm lấy nhau, nức nở.
-
Em tủi nhục lắm!… Cực thân, tối đó hai mẹ con em bỏ nhà đi..- Thơm nghẹn ắng.
-
Thế… giờ hai mẹ con em ở đâu?
-
Dạ, em xin ở nhờ nhà người quen gần đây.
Dần nhìn Thơm, tội quá, cô còn quá trẻ, mới 23 tuổi xuân mà đã gặp phải những đắng cay, tủi nhục. Anh cố nén tiếng thở dài.
-
Hai hôm nay… Cả ngày hai mẹ con cứ ngồi ôm nhau. Nhìn con bé em đau lòng lắm! Em không muốn để con bé cứ mãi như này…Em chỉ mong kiếp sau mẹ con em lại được ở bên nhau, được có cuộc sống của một người bình thường…
-
Em đừng nói vậy! Thôi cũng đành số mình khổ, gặp phải những người chẳng ra gì… Em nên đưa cháu về Tuyên Quang với ông bà. Bố mẹ em cũng chỉ có mình em và cháu, chắc ông bà sẽ thương yêu hai mẹ con lắm. Em còn trẻ, rất trẻ, còn tương lai sau này. Bây giờ chưa nghĩ cho mình thì nghĩ cho bé Hoa, đừng để bé tội nghiệp như này, em ạ.
-
…Vâng… – Thơm nín lặng.
-
Sáng mai mẹ con em sẽ về. Thực lòng dù thế nào, mẹ con em cũng không muốn ở lại đây một ngày nào nữa…Mẹ con em muốn về Tuyên Quang, muốn về ở bên ông bà trên ấy…
-
Ừ, em nghĩ vậy là đúng. Về đó chắc chắn sẽ tốt hơn cho hai mẹ con. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng khổ tâm nhiều, kẻo cháu Hoa lại lo sợ.
-
Vâng… Em hiểu rồi! Cảm ơn anh! Thực lòng em xin cảm ơn anh. Nói được với anh, em cũng nhẹ lòng rồi!… Mà thôi chết! Muộn quá rồi! Anh về đi, em cũng phải về đây. – Nói đoạn Thơm đứng dậy.
Dần vội nắm lấy tay cô, kéo lại. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, lạnh lạnh, mềm mại. Thơm ngượng ngùng khẽ cúi mặt xuống. Dần dúi vào tay cô chiếc túi bánh kẹo và chai nước dâu.
-
Còn đây là…- Dần móc hết tiền trong ví, tiền chẵn, tiền lẻ chắc cũng được hơn 200 nghìn – Em cầm lấy làm tiền xe. Sáng mai anh sẽ ra đây sớm, đưa hai mẹ con ra bến xe nhé!
-
Ấy, dạ thôi ạ! Em có đủ rồi! Em không nhận đâu! Mai anh cứ đi làm, đừng ra đây. Em đã nhờ bác chủ nhà rồi ạ! Mẹ con em về, có gì sẽ liên lạc lại với anh sau. Thôi, em đi đây! Tạm biệt anh nhé! Mẹ con em cảm ơn anh nhiều nhiều ạ!
Dứt lời Thơm giật tay, quay lưng chạy đi. Dần ngẩn người nhìn theo. Anh ngồi phịch xuống bờ cỏ. Chợt Dần thấy lòng trùng xuống, một cảm giác lạnh lạnh ôm lấy anh. Dần thở dài. Anh ngó điện thoại, chết! Đã hơn 1h đêm rồi! Dần vội nổ máy, nhìn lại cuối đường Thơm vừa đi, Dần tần ngần rồi vê ga phóng ra đường lớn. Không hiểu sao anh lại có cảm giác như ai đó đang đứng ở hồ nhìn anh, lạnh lạnh gáy.
Phần 4: NHÂN – QUẢ
Riing….Ring…Dần giật mình mở mắt. Anh vớ chiếc điện thoại, tắt chuông báo thức. Hôm nay là chủ nhật nên anh định ra hồ câu từ sớm, với lại anh vẫn mong gặp lại hai mẹ con Thơm. Anh luôn có cảm giác có gì đó mà anh chưa thể hiểu được. Trộn mồi xong, cũng hơn 7h rồi, Dần vội xách đồ đi luôn. Ánh nắng sớm cuối thu ấm ấm, xua dần cái giá giá của sương đêm qua. Dần tần ngần nhìn vệ cỏ chỗ tối qua anh ngồi cùng Thơm, chợt anh thấy tiếc nuối điều gì đó, có lẽ giờ này hai mẹ con lên xe rồi, mong rằng mọi chuyện sẽ dần tốt lên.
Hôm nay có vẻ cá đi ăn, mới thả thính được khoảng 10 phút, đang dựng ô thì tăm cá đã vào. Chiếc phao lắc nhẹ, chắc cá nhỏ, phao lại lắc nhẹ rồi mím nhẹ, Dần búng mạnh đầu cần, dính rồi. Con cá lao đi, kéo cước, nghe tiếng máy rít lên, sướng cả tai. Được khoảng hơn hai chục mét thì bềnh, một em mè ta, cũng được khoảng 2 kéo, thế là chống móm rồi. Vừa bỏ vào túi xong, quay lại, phao đang xuống, Dần vội vớ lấy cần, lại dính rồi, lần này là một tên trôi cổ tay, bé mà chạy khỏe phết. Dần sướng rơn, quên cả dựng ô, chăm chăm nhìn phao. Bỗng bên kia bờ, nhao nhao tiếng nói, Dần nhìn sang, có khoảng chục người xôn xao, nháo nhác, tất cả đều hướng ra hồ lớn. Dần buông cần, đứng dậy. Bỗng một người đàn ông hớt hải nhảy ùm xuống hồ, bơi vội vã ra ngoài. Khoảng mấy phút sau, hai thanh niên cũng vội vã nhảy xuống theo, tiếng người trên bờ kêu thét. Thấy sự lạ, Dần vội chạy sang. Xa xa, người đàn ông đang cuống cuồng, vùng vẫy, rồi như bị cái gì đó kéo xuống. Hai thanh niên lao tới, túm được, rồi cả hai vội kéo người đàn ông vào bờ. Người đàn ông hình như đã ngất đi, hai thanh niên như đang cố hết sức kéo, có cái gì đen đen, nổi mập mờ, đang trôi theo sau vào bờ. Mấy người trên bờ cũng vội nhao xuống giúp. Tất cả bàng hoàng, có người hét lên sợ hãi. Chân người đàn ông bị mái tóc dài quấn chặt, mái tóc ấy của một người phụ nữ đang bế một đứa bé gái. Dần thất kinh, người phụ nữ đó là Thơm, đứa bé là Hoa.
Hai xác trắng bợt, trương lên. Đôi mắt hai mẹ con mở to, trắng đục. Đứa bé mồm há hốc, hai mắt thâm sâu, đôi chân co quắp, ghì lấy mẹ, hai cánh tay vẫn ôm chặt cổ mẹ, tay phải nắm chặt một con búp bê. Người mẹ ngửa cổ nhìn lên, hai cánh tay vẫn ôm ghì con vào lòng. Trên người Thơm vẫn khoác chiếc áo chống nắng của Dần. Dần kinh hãi, bủn rủn chân tay. Anh ngồi phịch xuống…
Ngay tối hôm Thơm bắt gặp chồng với nhân tình, quá tủi nhục, tối đó cô đã ôm con ra hồ, nhấn chìm cả mình cả con xuống đáy hồ nước lạnh, kết thúc những tháng ngày đau khổ, tủi hận sống bên chồng và gia đình nhà chồng. Cô để lại một bức thư tuyệt mệnh đẫm nước mắt.
Ngay chiều hôm đó, bố mẹ Thơm đã xuống, đưa hai mẹ con Thơm về Tuyên Quang, nhìn cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh, mất cả con cả cháu… ai cũng tiếc thương, xót xa. Sau khi chứng kiến tất cả, Dần ngẩn ngơ như người mất hồn, anh ốm liền mấy ngày. Nằm nhà nghĩ lại mọi chuyện, anh không còn sợ như lúc đầu nữa, chỉ thấy thương, thấy tội cho hai mẹ con Thơm. Có lẽ vì thương con, sợ con không chịu đựng được khi mình ra đi, sợ con ở lại với người chồng phụ bạc, nhẫn tâm kia…mà Thơm đã làm vậy. Chiều nay Dần mua mấy chiếc bánh, gói kẹo, chút tiền vàng và thẻ hương, anh đến vệ cỏ bờ hồ, thắp nén hương cho Thơm và bé Hoa.
Đang trầm ngâm nghĩ lại những lần gặp mặt hai mẹ con Thơm, anh giật mình, có tiếng cười hềnh hệc sau lưng, quay lại. Một người đàn ông nhơ nhác, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đang nhìn anh nhe răng cười. Dần thấy quen quen, đúng rồi, chính là người đàn ông đã nhảy xuống hồ, bị tóc Thơm quấn vào chân, là Khánh – Chồng của Thơm đây mà, sao giờ lại ra nông nỗi này. Người đàn ông chợt cười phá lên, miệng lầm bẩm, bước thấp cao bỏ đi. Dần nhìn theo thở dài. Mấy tháng sau, Dần nghe tin, sau một đêm mưa gió, người ta thấy xác Khánh trôi dạt vào bờ hồ, chân tay co quắp, mắt trợn ngược, hai hốc mắt thâm đen, hõm sâu, mồm há hốc. Còn về người đàn bà bồ bịch của Khánh, nghe đâu cũng nhảy xuống sông Hồng. Người đi đường chứng kiến nhưng không kịp ngăn cản, nước cuốn trôi, không tìm thấy xác.
Phải chăng, tất cả đó là luật Nhân – Quả !?
Hết
Phản hồi gần đây