ÔNG THỊNH

Tác giả: Trần Văn Lý

 

Ông Thịnh quay lại nhìn ngôi nhà thân yêu, nơi ông đã ra đời và lớn lên rồi lấy vợ, sinh ra các con ông bây giờ. Nơi mà ông đã từng sống hạnh phúc, hạnh phúc tới mức nhiều bạn bè cùng trang lứa phải thầm ghen lên với ông.
Thế mà nay ngôi nhà đó bị ngân hàng niêm phong  chờ phát mại (bán đấu giá). Đành rằng ông đã thầm cảm thấy việc này sẽ xảy ra, từ cái ngày ông đặt bút ký vào giấy bảo lãnh cho thằng thứ hai con ông vay ngân hàng hai tỷ đồng Việt Nam để thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn mà chính nó làm giám đốc. Biết thế, song lúc nó đến ông vẫn bị bất ngờ, vẫn bị choáng váng.
Xách chiếc túi trong đó có hai ba bộ quần áo và vài đồ dùng lặt vặt, đầu gối ông run run như muốn khuỵu xuống. Ông Thịnh thầm hỏi mình: sáu mươi nhăm tuổi rồi, biết đi về đâu?
Ông Thịnh ra đời được ông nội ông xem sách và nói rằng: ông sau này có số thịnh vượng con cái sẽ đỗ đạt cả. Nên ông của ông mới đặt tên cho ông là Trịnh Đăng Thịnh.
Ông Thịnh học giỏi, đặc biệt có năng khiếu về văn chương. Ông đã có vài ba đầu sách được bạn cùng giới và bạn đọc đánh giá cao. Vợ ông cố thu xếp việc nhà để ông được toàn tâm, toàn ý vào việc văn chương. Cả đời, vợ ông chỉ có một lần duy nhất gắt ông.
Chả là vợ chồng ông sinh được hai trai, một gái. Cả ông và bà đều quý chúng như vàng:
Bố làm chú ngựa
Con trèo lên phi
Ngựa phi ngựa phi
Con tôi thích trí
Miệng cười giòn tan
Các con ông đều xinh xắn, ngoan ngoãn và học giỏi. Nhìn chúng lớn lên hàng ngày, lòng ông tràn trề hy vọng.
        Hai tay tung bổng con lên
Thấy con, thấy cả một nền trời xanh.
Rồi thằng cả con ông tốt nghiệp khoa Tin học của trường Đại học Bách Khoa vào loại giỏi, sau đó được sang Anh học nâng cao để thi lấy bằng Tiến sĩ.
Thằng thứ hai cũng tốt nghiệp trường Kinh tế quốc dân vào loại xuất sắc. Cách đấy hai tháng nó còn là Giám đốc của Công ty “Trách nhiệm hữu hạn Quảng cáo hiệu quả thế kỷ”.
Cô con gái của ông vừa tốt nghiệp một trường Mỹ thuật danh tiếng, lấy chồng và sắp có con.
Chiều nay! Cái buổi chiều đau đớn hôm nay, nó đã có nguyên nhân từ cách đây năm năm. Khi cậu con trai thứ hai vừa tốt nghiệp khoa Marketing của trường Đại học Kinh tế quốc dân được sáu tháng trình bày với ông rằng:
– Thưa bố, thưa mẹ, sau sáu tháng đi làm để học tập kinh nghiệm kinh doanh trong thực tế nay con tin là con đã có đủ khả năng để thành lập một Công ty trách nhiệm hữu hạn và sẽ đưa nó trở thành một Công ty lớn trong một thời gian không xa. Nghe xong ông đã ôn tồn nói với con rằng:
– Con ạ! Thương trường là chiến trường ở đấy có rất nhiều người tài giỏi. Con nên đi làm ở một công ty nào đó vài ba năm để học tập được nhiều kinh nghiệm kinh doanh trong thực tế rồi hãy về mở công ty riêng cũng chưa muộn con ạ.
Nó nói với ông:
– Thưa bố! Bố là nhà văn chắc bố biết BILGET (Bill Gate) người sáng lập ra Công ty máy tính MAICLXOP (Microsoft) nổi tiếng thế giới chứ ạ! Ông ta chưa học hết đại học đâu bố ạ? Huống hồ nay con đã tốt nghiệp đại học vào loại xuất sắc và có nửa năm học hỏi kinh nghiệm thực tế nữa. Thưa bố mẹ, bố mẹ cứ bảo lãnh cho con vay tiền đi, không mất nhà, mất cửa đâu mà bố mẹ sợ?
– Con ạ – ông nói: BILGET là người kỳ tài hiếm thấy con không nên so sánh mình với ông ta con ạ.
– Kìa bố – Con ông đáp lại! Họ cũng là người có gì mà khác. Mà bố cũng chẳng thường dạy chúng con: Nếu quyết tâm và kiên trì thì việc gì người khác làm được, ta cũng làm được là gì. Và là người Việt Nam ai chả biết câu nói nổi tiếng “Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển quyết chí cũng làm nên”.
Ông Thịnh còn chưa biết trả lời ra sao thì vợ ông đã nói:
– Kìa ông, ông đồng ý đi cho con nó mừng. Con mình là những đứa con ngoan. Ông thấy đấy từ bé đến giờ nó có nói dối câu nào đâu ông? Mà thôi con không phải trình bày nữa, bố và mẹ sẽ đồng ý với con.
Hôm đến phòng công chứng làm giấy tờ ông run run cầm bút và nói với vợ ông.
– Bà ạ! Đây là toàn bộ tài sản của gia đình và nơi thờ cúng tổ tiên đấy, tôi sợ…
Vợ ông gắt:
– Sợ gì? Ông chỉ biết cặm cụi viết văn thôi chứ có biết gì về việc khác đâu mà sợ, mất nhà tôi chịu, cả đời chả làm nên được việc gì ra hồn, đã ra đến đây rồi còn bàn lùi.
ở với nhau mấy chục năm trời có với nhau mấy mặt con chưa bao giờ ông thấy vợ ông gay gắt đến thế, coi thường ông đến thế! Ông rơm rớm nước mắt run run ký vào những giấy tờ mà người ta chỉ cho ông ký.
Sau buổi ở phòng công chứng về người ta thấy ông Thịnh ít nói hẳn đi, ra vào cô độc như cái bóng cho tới tận ngày ngân hàng tới nhà ông cho ông biết:
Công ty của con ông không có khả năng thanh toán cho ngân hàng số tiền hai tỷ ông đã ký bảo lãnh vay bằng ngôi nhà và đất cát nơi ông ở.
Choáng váng ông đã cầu cứu khắp nơi, song ai cũng lắc đầu.
– Hai tỷ chứ có ít đâu ai mà giúp được – có người còn ném theo câu:
– Muốn ăn to cơ, ai bảo!
– Ông cũng đã cầu cứu cậu con cả bên Anh và nhận được thư của cậu ấy viết:
“Bố mẹ yêu quý!
Con rất thương bố mẹ cả đời tằn tiện nuôi ba anh em con ăn học bằng chúng bạn. Nay không may bố mẹ gặp phải hoàn cảnh khó khăn này, con đã nhiều đêm không ngủ mong tìm ra được một cách nào đấy để giúp bố mẹ vượt qua lúc khó khăn. Song con không sao tìm được cách nào bố mẹ ạ. Mong bố mẹ suy nghĩ và thông cảm cho con, con vẫn còn hết năm nay mới nhận được bằng tiến sĩ thì lấy đâu ra tiền để gửi về giúp bố mẹ được. Thôi thì bố mẹ cố gắng vậy.
Con trai của bố mẹ
Trịnh Đăng Hùng
TB: Con rất thương bố mẹ!”
Vợ ông Thịnh đã sang ở với con gái từ hôm qua với danh nghĩa là ở để chăm sóc con gái lúc sắp sinh nở. Còn ông, ông đi đâu về đâu bây giờ?
Trời tối dần gió cuối thu lành lạnh, ông Thịnh vẫn đứng như trời trồng trước cổng mà hôm qua còn là cổng nhà ông.
Mấy hôm sau ở mạn cuối sông cách đấy mấy làng người ta thấy một cái xác đàn ông dạt vào bờ. Mặt úp xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy lưng nên chẳng ai hiểu được già hay trẻ, người ta đã lên huyện báo công an mà mãi vẫn chưa thấy Công an về để khám tử thi…!