THƯƠNG LẮM! THƠ ƠI!

Thơ ơi

Người ta không còn yêu Thơ nữa rồi

Kể từ khi cuộc sống

Sinh sôi

          Chật chội

                   Bon
chen

Người ta chỉ quen

Tìm

Tìm đến tiền là tất cả

Chân – Thiện – Mỹ ư

Cũng chẳng để làm gì

Khi ngay trong lòng tượng phật

Là những đồng tiền

Cầu danh, cầu lợi

Thay lời nam mô

Còn đâu chỗ nữa

Khi bài Thánh ca vừa dứt

Bước khỏi nhà thờ

Họ tôn sùng

Đồng đô la là Chúa !

Còn đâu nữa

Sau tiếng cười:

Nhà thơ – ngu ngơ

Kẻ dở kẻ điên

Thì Thơ ơi!

Phút ngỡ ngàng

                   Đau
đớn

Cũng đành thôi

Xa lạ

          Giữa đời thường.

TRƯƠNG QUANG HƯNG