TÌNH YÊU ĐÔI TRẺ
– Trương Quang Hưng-
Kỳ 1: NGÃ XE
Vừa dắt xe ra cổng, Thành đã nghe tiếng mẹ nói vọng ra:
-
Đi câu thì nhớ về sớm sớm, đừng để tối mò mới về, trời lạnh rồi.
-
Vâng, nếu được cá con sẽ về ngay.
Dừng xe, Thành ngó nghiêng một lượt. Hôm nay nước hồ xuống quá, chắc lão chủ hồ lại vừa tháo nước đây, ngán ngẩm thật. Hồ này không rộng lắm, nước nông, có mấy hố sâu, mỗi lần nước xuống là cá dồn hết về mấy hố giữa hồ, đánh chỉ chạm cá nhỏ. Thôi kệ, đằng nào cũng ra rồi, câu thôi, nghĩ đoạn Thành vác đồ nghề đi lại chỗ vệ cỏ quen thuộc. Ném thính được gần tiếng rồi mà chỉ chạm mấy con rô phi ba ngón tay, chẳng thấy cái tăm nào khả quan ngoài mấy tăm li ti, chắc bọn diếc hay thiểu vào phá ổ. Gác cần, Thành đứng dậy vươn vai, đi lại cho đỡ tê chân. Mấy ruộng lúa quanh đây giờ chỉ còn trơ lại gốc rạ, đất khô trắng, nứt nẻ. Thành nhớ mấy tháng trước khi còn lúa, nước hồ săm sắp mặt ruộng, ném ngay đầu cần mà vẫn giật ầm ầm. Hồ có 50 nghìn một ngày mà có hôm Thành câu gần yến trôi, mè, rô phi đủ cả. Từ dạo người ta cắt hết lúa, lão chủ hồ tháo nước, câu khoai hơn hẳn, hôm nào nhiều cũng chỉ được ba bốn cân mà toàn trôi dòi, rô phi với chép tai trâu. Hồ khá gần nhà, giá rẻ, với lại quen hồ, quen thính nên câu cũng tự tin. Người khác đến đây có thể móm chứ mồi ủ của Thành thì chưa hôm nào về tay không. Cái tiết trời cuối thu bắt đầu heo heo, nắng khô khô hanh hanh rồi. Bỗng tiếng máy rẹt rẹt, Thành vội chạy lại cầm cần. Ha ha, một thằng trôi vào mò ốc, cướp lục, thằng này cũng được hơn kéo, thế là chống móm rồi. Thành thấy phấn chấn hẳn lên, lại ôm cần đợi.
Hôm nay trời đổi gió luôn, thỉnh thoảng cá vẫn quẫy, vẫn ngoi lên thở mà chẳng thấy vào ăn. Gần 5 giờ chiều rồi mà cục thính ném từ sáng vẫn nổi xốp. Mùa này trời nhanh tối thật, 6 giờ là phải thay phao đèn rồi. Vừa căn được phao xong thì cái đèn xanh mím nhẹ, Thành vẩy mạnh đầu cần, dính rồi. Con cá kéo cước lao đi, được khoảng đôi chục mét thì bềnh, chắc mè rồi. Con mè tàu hơn 2 kéo, thôi, thế cũng được, hai con là hòa vốn rồi. Thành cố ngồi thêm tý nữa mà im phăng phắc, cũng chẳng nghe thấy tiếng cá quẫy nữa, nhìn điện thoại, hơn 7 giờ rồi, thôi về. Sương bắt đầu xuống, lạnh lạnh.
Rẽ vào đường Xưởng Phim, đi qua mấy cái quán ngay đầu là cả đoạn dài vắng tanh. Con đường này mới làm lại được mấy năm, đường Đào Duy Tùng, hàng cây lòa xòa trên vỉ hè che gần hết ánh đèn, chỉ lấp loáng. Hai bên là cánh đồng nên càng cảm thấy tăm tối. Tự dưng cảm thấy kinh kinh, Thành vê ga. Ui, có con muỗi bay vào mắt, cay xè, anh giảm ga, tấp vào lề đường. Thành đưa tay dụi dụi mắt, cay quá, nước mắt ứa ra. Anh cúi xuống lau vào vệt áo. Thôi về nhà rửa vậy, nghĩ đoạn anh nổ máy. Thành đi chậm chậm, bỗng anh giật mình, hình như phía trước có ai đang đi tới. Anh nheo nheo mắt. Không, là người đang đi bộ cùng chiều nhưng…Dáng người nghiêng nghiêng, bước đi khập khiễng, thỉnh thoảng giật lên một cái, đầu nghẹo sang một bên, hình như là một cậu thanh niên. Thành thấy lạnh gáy, anh vê ga định vượt nhanh qua. Bỗng người đó dừng lại, cái đầu lắc lắc rồi từ từ quay ngược lại phía sau, nhìn thẳng về phía Thành. Một khuôn mặt lấp loáng máu, đầu tóc bết lại, rủ lơ phơ xuống, cái thứ đó bỗng tiến nhanh về phía Thành. Bộ quần áo nhầu nhĩ, luôm nhuôm máu me, bàn chân lê lết trên mặt đường, kéo theo một vệt máu dài…Thành lạnh cứng người, loạng choạng, đổ xuống.
Thành chập chờn thấy mình đứng bên đường. Anh đang lơ ngơ thì phía trước có tiếng xe máy rú ga lao đến, tiếng reo, tiếng hét ầm ĩ. Một chiếc vượt hẳn lên, lao nhanh về phía Thành. Thành tròn mắt. Là hai cậu thanh niên trẻ, đang gập người rú ga. Anh chợt thoáng thấy cậu ngồi sau nhỏm dậy, cầm cái bình xịt vào mặt cậu cầm lái. Quá bất ngờ, cậu này đưa hai tay ôm mặt, cậu ngồi sau nhảy ngay ra, chiếc xe loạng choạng, lao thẳng vào bờ vỉ hè, ngay trước chỗ Thành đứng. Cậu cầm lái bị hất tung lên, rơi xuống, đập đầu xuống đường nhựa, ngay trước mắt Thành. Cái đầu nghẹo sang một bên, đôi mắt mở trừng trừng, máu tứa ra. Thành há hốc mồm, tròn mắt, đôi mắt cậu kia như đang nhìn thẳng vào mắt anh, môi cậu ta mấp máy, cậu ta giật giật mấy cái, rồi bất động.
-
Thành! Thành, em có sao không? Thành!
Thành giật mình. Anh trừng mắt, ngơ ngác. Là anh Tùng, hàng xóm, đang lay vai anh. Thành ngẩn người nhìn quanh, chỉ có anh Tùng cùng hai chiếc xe máy.
-
Em có sao không? Có đau chỗ nào không? Đi đứng thế nào mà lại ngã thế!?
-
Em…dạ, em không sao…
-
Ừ, không sao thì tốt! Anh vừa đi làm về, qua thấy chú nằm ngất bên xe… Thôi, không sao là tốt rồi, có đi về được không?
-
Dạ, em không sao… đi được anh ạ…
Về đến nhà, Thành uể oải rửa mặt mũi rồi lên phòng. Anh nằm vật xuống. Lạ thật! Chẳng lẽ mình đang mơ? Nhưng đúng là lúc đó mình thấy… Thành rùng mình. Anh vội kéo chăn, nhắm mắt lại.
Kỳ 2: NGƯỜI BẠN GÁI
Đang đánh răng, Thành nghe tiếng mẹ nói vọng vào:
-
Sao bảo hôm qua về sớm mà lại về muộn vậy?
-
Dạ…con…cố ngồi thêm xem có bắt được con cá to không mà mẹ.
-
Tối hôm kia, đoạn xưởng phim có thằng tai nạn chết đấy!
-
Ui! Thế hả mẹ?
-
Ừ, thằng Tùng,con nhà chị Hạnh bán cá chứ ai. Nghe nói đua xe, đâm vào vỉ hè, chết ngay tại chỗ. Thằng bạn ngồi sau may nhảy ra kịp nên không sao, chứ không thì…
Thành lặng người, sao anh có cảm giác như những gì nhìn thấy tối qua, chẳng lẽ…là thật! Chợt anh nhớ đến đoạn thấy cậu ngồi sau nhỏm dậy, xịt cái gì vào mặt cậu cầm lái.
-
Thế công an có khám nghiệm, điều tra gì không mẹ?
-
Còn điều tra gì nữa, chết tai nạn mà. Hôm qua đi thiêu rồi. Khổ, nhà có mỗi thằng con trai. Nghe nói còn chuẩn bị cưới vợ nữa chứ!
Đầu Thành cứ mông lung, anh vừa có cảm giác sợ sợ, vừa hoài nghi, nếu như những gì anh nhìn thấy thì đây không phải là tai nạn. Lẽ nào cậu ta cho mình nhìn thấy để nhờ mình tìm ra sự thật?!
Đắn đo mãi, ăn cơm trưa xong, Thành rủ đứa cháu trai con nhà anh cả đi lên đoạn đường xưởng phim, chắc phải tìm ra cái bình xịt đó thì may ra mới lần ra được, chứ bây giờ nói những điều anh thấy thì ai tin. Thành tìm đi tìm lại hai bên đường, nhìn ngó từng bụi cây, luống rau mà không thấy, có lẽ tên kia mang về rồi chăng.
Đi lại chỗ bát hương, anh thấy lạnh người.
Chiều nay trời đổi gió, chắc tối nay trở lạnh. Ngồi nhìn xa xa cuối trời, vài đám mây u ám lờ lững, lòng anh lặng xuống. Thành lại nghĩ đến những gì tối qua anh thấy, phải làm sao bây giờ…Bỗng có tiếng chuông điện thoại, là thằng bạn câu:
-
Ông à? Tý chạy lên nhà tôi uống rượu nhé, vừa oánh được em hàng đen hơn năm kéo, ngon lắm!
-
Thế cơ à?! Ngon!, ừ tý tôi lên ngắm cái! Chúc mừng nhé!
Thằng này hên thật, Thành đi câu mấy năm rồi mà chưa chạm cái vảy nào. Tự dưng thấy rạo rực hẳn lên. Anh chạy vào nhà nói với mẹ rồi dắt xe. Đoạn qua xưởng phim, cảm giác lành lạnh, Thành tăng ga phóng nhanh qua. Đây là lần đầu tiên Thành được ăn cá trắm đen, cũng lạ lạ miệng. Cùng sở thích với nhau nên câu chuyện câu kéo rôm rả, hết hồ câu rồi lại thính bã, lục phao, mới thế mà mười giờ rồi, Thành không uống được rượu nên ba chén đã làm anh phừng phừng. Chèo kéo mãi anh mới thoát khỏi mấy thằng bạn câu. Đúng là trời trở lạnh rồi, con đường vắng hẳn người qua lại. Chiếc xe lại rẽ vào đường xưởng phim. May mà phía trước và phía sau đều có xe đi nên Thành cũng bớt sợ. Cách chừng hai chục mét, anh giật mình, bên đường chỗ gốc cây, một cô gái đang ngồi gục đầu khóc nức nở. Vừa đi qua, Thành bỗng sực nhớ, hay đó là bạn gái, người vợ sắp cưới của cậu kia? Sao cô ngồi đó có một mình?…Lòng anh chợt trùng xuống, ngần ngừ, Thành quay xe lại. Dưới ánh đèn vàng nhờ nhạt, một cô gái tóc xõa, mặc bộ vay hồng, gục đầu chỗ bát hương, khói hương vẩn quanh, tiếng khóc nức nở. Thành dừng xe, anh chậm chậm tiến lại.
-
Này em…Sao em lại ngồi đây? Em có phải là bạn của Tùng…?
Cô gái nghe tiếng nói, từ từ ngẩng mặt lên. Mặt cô xanh xao, tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, hai dòng nước mắt vẫn chảy dài, đôi môi thâm tái, run run:
-
Dạ, vâng… anh là…
-
À, anh là Thành, cũng hay mua cá nhà chị Hạnh nên biết…
-
Vâng…- Cô gái cúi mặt
-
À…Khuya rồi, em không nên ngồi đây một mình…
-
Vâng… Tại em đau lòng quá…em nhớ anh ấy…- Nói đoạn cô gái lại nức nở.
Thành bối rối, anh ngồi xuống. Anh chẳng biết phải nói gì, đành cứ ngồi đó nhìn cô gái khóc. Được một lúc, cô gái dường như dần bình tĩnh lại, giọng cô nghẹn lại:
-
Em không tin anh Tùng bị tai nạn…Em nghĩ có kẻ hại anh ấy!
-
Ừ…anh cũng nghĩ vậy. À, chuyện là thế này…tối hôm trước…
Thành liền kể hết những gì anh thấy cho cô gái nghe. Nghe xong, cô trầm ngâm một lúc, rồi cô đưa ra một chiếc bình xịt, là bình xịt hơi cay:
-
Có phải anh đang tìm cái này? Em thấy trong phòng của tên Phong, kẻ ngồi sau xe anh Tùng. Em hỏi thì thấy hắn bối rối nên em nghi nghi, lấy mang đi. Anh giữ hộ em nhé.
Nói đoạn cô gái bọc vào túi nilon rồi đưa cho Thành. Thành đẩy tay:
-
Cái này có thể là bằng chứng, em giữ lại để báo công an, chứ đưa anh thì…
-
Không, anh ạ. Anh cứ giữ hộ em. Em còn chuyện khác nữa… – Giọng cô nghẹn lại.
-
Chiều tối nay…tên Phong gọi em sang nhà hắn…hắn nói hắn nghi ngờ cái chết của anh Tùng là bị hại…em đã tin và đã một mình sang nhà hắn…Em, anh Tùng và Phong chơi thân với nhau từ nhỏ. Hơn một năm nay, em và anh Tùng yêu nhau, đã công khai mối quan hệ với hai bên gia đình. Phong thích em, nhiều lần ngỏ lời nhưng em từ chối. Xảy ra chuyện với anh Tùng, em đau lòng lắm, bọn em định cuối năm nay làm đám cưới, chỉ còn hơn tháng nữa thôi, thế mà… – cô gái nghẹn ngào…
-
Em sang nhà hắn, hắn cũng an ủi, động viên, tỏ ra thương xót anh Tùng lắm. Rồi hắn lại ngỏ lời… em từ chối, em nói em đang mang thai của anh Tùng rồi…hắn tức giận lắm! Hắn mắng nhiếc em, em định chạy về thì hắn đóng cửa lại, rồi hắn….huu huuu… Em thấy tủi nhục lắm! Em…em muốn chết ngay đi…Em đâu còn mặt mũi nào nữa để nhìn mọi người…
-
Em…em hãy bình tĩnh…- Thành thấy cuống quýt
-
Sao em… em nên nói với gia đình chuyện này, tố cáo tội ác của tên Phong, anh nghĩ có thể chính hắn đã xịt hơi cay hại Tùng, nhằm chiếm đoạt em…Giờ em phải bình tĩnh em ạ. Em đừng nghĩ dại dột, em phải giải oan cho Tùng chứ!
-
Em… muộn rồi anh ạ…em thấy tủi hổ lắm! Em không dám đối mặt với ai nữa…Em đã kể hết cho anh rồi. Giờ em xin anh, xin anh hãy tố cáo hắn, xin anh hãy giúp anh Tùng và em… Em xin anh! – Cô gái trẻ cúi dập đầu xuống, van lơn.
Thành cuống quýt, vội đỡ cô gái ngồi dậy. Nhìn đôi mắt thẫn thờ, đẫm nước, anh càng bối rối:
-
Bình tĩnh, em hãy bình tĩnh. Thôi được rồi…được rồi! Anh giúp, mai anh sẽ đi tố cáo tên Phong. Giờ em phải hết sức bình tâm lại…Giờ anh sẽ đưa em về nhà, em hãy ngủ một giấc…em còn phải làm nhân chứng nữa mà…nhé?! Cố lên em ạ!
-
Vâng…Em cảm ơn anh. Xin anh…
Thành vội cởi chiếc áo khoác, khoác lên người cô gái. Anh vội quay xe, không quên cầm theo chiếc bình xịt. Trời dường như đã rất khuya, con đường vắng lạnh. Thành rùng mình, anh có cảm giác như có ai đó đi trước đang nhìn mình. Vừa đến đầu xóm Mít, cô gái vội vỗ vào lưng Thành.
-
Dạ, cho em xuống đây được rồi, nhà em ngay kia rồi. Em cảm ơn anh nhiều. Xin anh…anh hãy giúp em…
-
Ừ, được, được rồi mà. Sáng mai anh đi luôn. Em về nghỉ đi, đừng nghĩ gì nữa…
-
Vâng…Em chào anh. – Cô gái khoác trả lại Thành chiếc áo rồi quay lưng, bước nhanh. Lạ, chiếc áo thật lạnh, chắc do cô không cài khóa, gió lùa vào…Thành tần ngần rồi quay xe. Về đến nhà, nhìn điện thoại, chết, gần mười hai giờ đêm rồi. Anh mệt mỏi nằm vật xuống.
Kỳ 3: THƯƠNG TÂM
Thành giật mình mở mắt, vội quơ chiếc điện thoại, hơn sáu giờ rồi. Bầu trời hôm nay xám xịt, vẫn còn mờ mờ sương chưa tan hết. Thỉnh thoảng cơn gió nhẹ thổi tới, lạnh lạnh, cây hồng già như khô đanh lại, mấy chiếc lá xơ xác, rung rung như đang run rẩy. Thành lặng người, anh chưa biết phải nói thế nào với công an để họ tin, họ điều tra. Bởi lẽ tang vật duy nhất là chiếc bình xịt thôi, còn cô gái kia, chắc giờ này cô vẫn chưa thể bình tâm mà đứng ra tố cáo tên Phong được. Thôi cứ đi vậy, nghĩ thế Thành dắt xe. Qua đoạn xưởng phim, Thành đi chậm lại, nhìn vào chỗ bát hương, lạnh tanh. Anh nhíu mày rồi tăng ga. Gần đến cầu đá, anh đã thấy đông người tụ tập trên cầu, có cả công an nữa, tò mò, Thành đi chậm lại, anh nghe loáng thoáng thấy bảo có người chết, một cô gái trẻ, họ đang vớt xác. Thành bỗng thấy kinh kinh, nhưng vẫn tò mò nên anh dừng xe. Anh len vào đám đông. Mấy người đang bế xác một cô gái trẻ từ chân cầu đi lên, nhìn xa xa nhưng Thành cảm thấy gương mặt trắng bợt kia có gì quen quen. Tim anh bỗng đập dồn. Khi cái xác được đưa lên, Thành lạnh cứng người…là cô gái tối qua, chính là người bạn gái của Tùng. Trên khuôn mặt trắng bợt, tái tím, đôi mắt cô gái trắng dã mở to, đôi môi cắn chặt. Đôi chân Thành như nhũn ra, anh ngã khụy xuống, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía anh, một chú công an tiến lại.
Thành vừa ký vào bản tường trình, anh vẫn thấy run run. Bước khỏi trụ sở công an huyện, anh cố lấy một hơi thật sâu rồi nhẹ thở ra.
Trước những dấu vết xâm hại thu được khi khám nghiệm tử thi cô gái cùng với những dấu vết thu tại phòng tên Phong, và trên bình xịt hơi cay, chỉ có duy nhất dấu vân tay của tên Phong, dù cố chối cãi, cuối cùng tên Phong cũng phải cúi đầu, thú nhận toàn bộ tội ác của hắn đối với đôi trai gái trẻ.
Ngay sau khi bị tên Phong xâm hại, quá đau đớn, tủi nhục, cô gái đã đi lên đường xưởng phim, tìm đến chỗ bạn trai cô tử nạn, sau đó đi thẳng lên cầu đá, nhảy xuống sông Thiếp, kết thúc cuộc đời non trẻ, đau đớn thay, khi khám nghiệm thi thể, người ta bàng hoàng phát hiện ra một bào thai hơn tháng tuổi.
Thành lặng người cầm tờ báo trên tay, anh chợt rùng mình khi người ta xác định cô gái chết vào khoảng 21h, đúng cái tối anh gặp cô, trò chuyện và đưa cô về nhà. Thành ngồi phịch xuống ghế. Một cơn gió từ phía đồng xa thổi lại, lạnh lạnh, những chiếc lá hồng xơ xác, phơi mình trên nền đất lạnh, Thành lặng người, thở dài.
Hết
Phản hồi gần đây