CĂN HỘ SỐ 2413

 
   -Trương Quang Hưng-

 

Kỳ 1: CĂN HỘ MỚI

 

 
          Nam Thành dừng xe trước tòa nhà Kings Tower, vừa bước khỏi xe, Ngọc Trinh đã thốt lên:
  • Ôi! Tuyệt vời! Khu này đẹp quá anh ơi!
  • Ừ, em thích là tốt rồi, mình lên nhà đi em – Thành mỉm cười, nắm tay người yêu.
Bước khỏi thang máy, Thành chỉ tay về phía cuối hàng lang:
  • Căn hộ của mình kia rồi! Tuy hơi cao chút nhưng tầng 24 này khá yên tĩnh em ạ, phía dưới còn một căn nữa, anh xem qua rồi, có vẻ ồn ào hơn trên này. Anh nghĩ em cũng sẽ thích căn này.
  • Vâng! Em thấy anh luôn có sự lựa chọn hoàn hảo mà, hiii
Thành mở khóa, đẩy cửa bước vào. Một luồng gió lạnh từ trong phòng lướt tới, cả hai người cùng rùng mình, bất giác Ngọc Trinh nép vào Thành. Anh vội mỉm cười, trấn an người yêu:
  • Sao vậy cô bé? Hồi hộp với nhà mới phải không? Để anh xem nào, chắc hôm trước anh về quên chưa đóng cửa ngoài ban công rồi.
Anh bước nhanh lại về phía ban công, chiếc rèm trắng đang tung bay, đúng là cửa chưa đóng, lạ thật, rõ ràng hôm trước mình đã kiểm tra kỹ trước khi về rồi mà. Nhìn vẻ mặt băn khoăn của người yêu, Ngọc Trinh vội hỏi:
  • Sao vậy anh? Có chuyện gì à anh?
  • À, không, không em ạ! Đúng là anh quên chưa đóng cửa ban công, dạo này anh thỉnh thoảng cũng hay quên lắm!
  • Tại anh cứ mải mê công việc quá mà… -Ngọc Trinh hơi nhíu mày.
  • Em xem hết qua chưa? Em thấy ổn không?
  • Dạ, em xem rồi! Đẹp lắm anh ạ! Cảm ơn anh nhiều
Vừa dứt lời, Ngọc Trinh lao tới ôm cổ người yêu, nhìn anh yêu mến, cô toan định hôn anh thì Nam Thành đẩy nhẹ:
  • Thôi chết! Sắp đến giờ rồi! Chiều nay anh có bộ sưu tập áo cưới! Giờ anh đưa em về nhà, em sắp lại đồ, mai mình chuyển qua đây em nhé!
  • Vâng!
Thực lòng thì Ngọc Trinh không thiện cảm với căn hộ này lắm, cô có chút cảm giác lạnh lẽo, nhưng từ trước tới nay, cô đều nghe theo mọi sự sắp xếp của Nam Thành. Nam Thành là người cẩn thận, trách nhiệm và cầu toàn, trong công việc, dường như anh chưa bao giờ có sai sót, còn đối với cô, cô biết anh thực lòng yêu cô, duy nhất cô và chưa từng lừa dối cô bao giờ. Nhưng gần bên anh, lòng cô vẫn có những khoảng trống, xa anh, lòng cô là một khoảng lặng, mênh mông, lẻ loi. Chiều nay ngồi xem lại những bức ảnh ngày đầu quen anh, ánh mắt tươi vui, nụ cười rạng rỡ, những nụ hôn cắn chặt, nồng nàn…Cô nhớ, cô thấy đau lòng quá! Những giọt nước mắt cứ thế rơi, cứ thế chảy dài, rơi trên những bức ảnh. Bỗng điện thoại đổ chuông, là Hải Phong gọi.
  • Dạ, vâng, anh ạ! – Ngọc Trinh gạt nước mắt, cố lấy lại giọng bình thường
  • Em à, giờ có rảnh không? Anh mới khám phá ra một nơi vui lắm! Mình đi nhé!
  • Dạ, hôm nay thì không được rồi. Em đang dọn đồ, tính mai chuyển qua nhà mới anh ạ!
  • Ừ, anh biết! Vậy anh qua phụ giúp em nhé!
  • Dạ thôi, tự em làm được rồi anh…
  • Ừ, anh hiểu rồi. Vậy em làm đi cho mau xong nhé! Hôn em.
Buông chiếc điện thoại, Ngọc Trinh chợt thấy lạnh người. Cô trầm ngâm một lúc rồi thu lại hết số ảnh, cô bỏ vào anbum khóa lại. Có lẽ, sẽ rất lâu nữa cô mới xem lại. Vì giờ đây, lòng cô chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp, chỉ còn lại lòng biết ơn đối với Nam Thành. Trái tim cô đã không còn dành trọn vẹn cho anh như trước nữa.
 

 

 

Kỳ 2: TỘI LỖI
 

 

Ngọc Trinh vốn là một người mẫu thời trang. Trời phú cho cô làn da trắng hồng tự nhiên, dáng người mẫu với số đo ba vòng hoàn hảo. Ngay từ khi còn là cô sinh viên trường Ngoại thương, vòng một nảy nở, vòng ba căng tròn cùng với vòng hai con kiến, cô luôn là sự khao khát của các anh chàng hot boy trong trường. Do đam mê sàn diễn thời trang, sau khi tốt nghiệp, với khuôn mặt trong sáng, dễ thương, thân hình đồng hồ cát, cô đã dễ dàng xin vào làm người mẫu quảng cáo cho một hãng thời trang khá nổi tiếng. Dần dần cô đi sâu vào con đường người mẫu thời trang, tận dụng ưu thế sẵn có, cô đã trở thành biểu tượng của nhiều hãng thời trang có tiếng. Thực sự, thành công của cô như hiện nay có sự đóng góp rất nhiều của Nam Thành – Một nhiếp ảnh gia, một đạo diễn dàn dựng.
Cô còn nhớ cách đây gần hai năm, cô đã gặp anh, khi đó, cô mới vào nghề được hơn một năm, còn nhiều ngỡ ngàng, non dại. Hôm ấy cô làm người mẫu cho buổi ra mắt một hãng đồ lót, người chụp ảnh, quay phim và dàn dựng là Nam Thành. Lần đầu gặp anh, làm việc cùng anh, cô thấy an tâm, tự tin vô cùng. Mọi ý kiến đóng góp, chỉnh sửa, thay đổi, sắp xếp của anh khiến cô thấy mới mẻ, ngỡ ngàng, và cô đã có một buổi diễn không thể nào xuất sắc hơn thế. Anh như luồng gió mới đã thay đổi cô, như người nghệ nhân đã tìm ra viên ngọc, đã lau rửa đi những vết bụi bẩn, đã đặt viên ngọc vào vị trí thích hợp nhất để viên ngọc được tự mình tỏa sáng, để mọi người có thể chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp của viên ngọc ấy. Sau buổi diễn, Ngọc Trinh đã ôm trầm lấy Nam Thành, và cô không gần ngại trao anh một nụ hôn say đắm. Và có lẽ mê hương của nụ hôn ấy đã kéo hai người lại với nhau, một tình yêu đẹp bắt đầu đến với đôi trai tài gái sắc. Nếu như trong giới thời trang, ít ai không biết tới danh nhiếp ảnh gia kiêm đạo diễn Nam Thành, thì nay việc bén duyên với một siêu mẫu như Ngọc Trinh lại càng khiến làng giải trí xôn xao. Và có lẽ, nếu như Ngọc Trinh được chú ý một thì người ta lại nghĩ ngay tới người đã tạo thành công cho cô là Nam Thành, và anh được mời hợp tác với nhiều hãng thời trang lớn hơn trước.
Thời gian dành cho đam mê, cho công việc ngày càng chiếm hết thời gian dành cho người yêu, Nam Thành không ngờ rằng Ngọc Trinh đã khóc rất nhiều vì cô đơn, lạnh lẽo. Nhiều lần Ngọc Trinh hủy show diễn, cô về sớm đi chợ, tự tay nấu những món ăn mà Nam Thành thích, cô càng vui vẻ, háo hức bấy nhiêu thì lại càng tủi lòng bấy nhiêu khi cứ ngồi nhìn những đĩa thức ăn nguội dần… Và khi cô đã quá mỏi mệt thì luôn nhận được cuộc điện thoại : Anh xin lỗi, anh chưa thể về ngay được…Và đêm đó, một mình bên bàn ăn nguội lạnh, cô lại uống, từng ly, từng ly rượu cay nồng, rồi lại một mình vật vã, ôm chặt chiếc gối ôm mà lòng lạnh lẽo, giọt nước mắt lại rơi trên đôi mắt đợi chờ.
Trưa hôm sau, khi Nam Thành vội vã đến phòng cô, thì cô đã đi làm rồi, có khi chỉ là đi đâu đó cho nguôi lòng. Và anh chờ, đến tối hai người gặp nhau, nhìn nhau gượng cười, vẫn ôm, vẫn hôn nhưng lòng cô đang dần nguội lạnh, không biết anh có hiểu, có thương xót cho cô không. Cô còn nhớ ngày kỷ niệm một năm gặp nhau, cô đã nghỉ trước buổi diễn, chịu tiếng là chảnh chọe, để đến nhà hàng trước, ngồi chiếc bàn mà cách đây một năm cô đã mời anh dùng bữa để cảm ơn anh, cô đã chuẩn bị một chiếc bánh kem với những ngọn nến lung linh, và rồi, vẫn mình cô, cứ ngồi đó. Gần một giờ sau, cô lại nhận cuộc điện:
  • Vâng, anh ạ, anh đã sắp đến chưa anh?
  • Em à, anh xin lỗi. Anh đang cố gắng nhưng có lẽ không thể. Anh xin lỗi. Anh đã nhờ bạn thân anh là Hải Phong, cậu ấy sẽ đến đón em về, em nhé. Anh xin lỗi nhé, tình yêu của anh.
  • Vâng…
Ngọc Trinh nhìn chiếc điện thoại, cô tắt nguồn. Đứng nhìn ra ngoài phố, qua chiếc rèm, những đôi trai gái tay trong tay dạo dưới trời đông, dưới ánh đèn vàng lấp lánh, cô thấy lòng tê buốt. Quay trở lại bàn, cô lặng lẽ châm mười hai cây nến, nhìn ánh lửa bập bùng trong giây lát, cô thổi phù. Có lẽ cô hơi mệt mỏi nên còn một cây vẫn le lói, cô đưa hai ngón tay nghiến mạnh, thứ ánh sáng cuối cùng của mười hai tháng tắt lịm. Ngọc Trinh chợt lạnh người, cô ngồi phịch xuống ghế, khẽ siết hai hàm răng. Rót đầy hai ly, cô nâng một ly chạm nhẹ rồi uống cạn. Men rượu cay nồng, đắng nơi cuống họng, cô vừa đưa tay định cầm ly kia thì một bàn tay khác đã vội nhấc lên, Ngọc Trinh giật mình ngoảnh lại. Một người đàn ông cao to, nước da hơi nâu, gương mặt nam tính, mỉm cười nhìn cô thiện cảm.
  • Tôi xin phép nhé! – Nói đoạn người đàn ông tiến lại, ngồi xuống ghế đối diện, anh nhẹ nâng ly rượu, mỉm cười rồi uống cạn.
  • Chào cô, cô hẳn là Ngọc Trinh? Người yêu của bạn thân tôi, Nam Thành?
  • Vâng… anh là, anh là siêu mẫu Hải Phong phải không?
  • Vâng, là tôi đây – Nói đoạn Hải Phong đưa tay.
Ngọc Trinh ngại ngùng đưa tay. Bàn tay cô vừa chạm tay anh, cô hơi giật mình, một luồng khí ấm như tràn qua cô, và khi bàn tay anh xiết nhẹ, cô cảm giác như mình bé nhỏ lại, như cô gái quàng khăn đỏ đang nép mình vào vòng tay của một chàng trai thợ săn vừa giết con sói dữ. Cô bỗng thấy tim mình đập dồn. Mặt cô bỗng chín đỏ, cô khẽ cúi xuống.
Trong làng giải trí, nhất là giới người mẫu, cái tên Hải Phong đã trở nên khá quen thuộc. Sở hữu chiều cao lý tưởng, thân hình rắn chắn, khuôn mặt điển trai, nước da hơi nâu nam tính, cộng với mái tóc bồng bềnh, Hải Phong hiện là một trong số những người mẫu nam đắt giá hiện nay. Chưa từng được làm việc cùng anh nhưng ít nhiều cô cũng tìm hiểu về anh, cũng ao ước một lần được gặp anh, anh luôn là người đàn ông khao khát của nhiều người phụ nữ, và cô cũng không ngoại lệ. Đang bần thần suy nghĩ, chợt cô giật mình, tiếng trầm ấm của Hải Phong:
  • Mình uống thêm ly nữa nhé!
  • Vâng…
Và buổi tiệc hôm ấy, cô đã cười, đã khóc, đã bày tỏ, giãy bày tất cả những gì cô phải dồn nén bấy lâu nay cho anh nghe. Anh ngồi đó, nhìn cô, đưa tay lau những giọt nước mắt cho cô, và cạn những ly rượu cùng cô. Ngọc Trinh không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly, đã nói những gì sau này với Hải Phong, cô chỉ nhớ cô đã ngả vào bờ vai rắn chắc của anh…
Ngọc Trình giật mình mở mắt, cô choàng dậy, ngơ ngác nhìn quanh, rồi vội vàng nhìn xuống mình, cô thở phào khi biết mình vẫn mặc nguyên bộ váy áo tối qua, chỉ có đôi giày là không thấy đâu. Đây là phòng mình rồi, cô vò tóc, tối qua mình đã say…chắc Hải Phong đã đưa mình về đây…Cô rón rén bước xuống giường. Ngọc Trinh giật mình khi thấy một người dưới nhà bếp, là Hải Phong, anh hình như đang chuẩn bị bữa điểm tâm.
  • Em dậy rồi à? Tối qua ngủ có ngon không?
  • Dạ…vâng. Cảm ơn anh – Ngọc Trinh ngượng ngùng.
  • Vậy tối qua…anh ngủ…? – cô ấp úng
  • À, đây, anh ngủ ở đây, may mà nhà không có muỗi nhé
Cô nhìn theo hướng chỉ tay của Hải Phong, chiếc ghế sô pha, mấy tấm gối đệm đã được xếp gọn gàng. Ngọc Trinh hơi nhăn mặt:
  • Dạ… em xin lỗi, phiền anh rồi.
  • Ha, không sao! Được giúp đỡ người đẹp là anh thấy vui lắm rồi, em đi rửa mặt rồi mình ăn sáng nhé!
  • Vâng…
Ngọc Trinh liếc nhìn vào gương, mặt cô lại đỏ dừ lên rồi, không hiểu sao tim cô lại đập dồn đến thế, mới nhìn thoáng qua cánh tay săn chắc, bộ ngực cuộn lên sau chiếc áo ba lỗ của anh mà sao giờ cứ thấp thoáng. Cô vội đưa tay vốc nước lạnh lên mặt.
Hải Phong đã dọn bàn sẵn, hai lát trứng cuộn thơm vàng, còn đang nóng hổi, bốn lát bánh mỳ, một chút rau thơm, một cốc sữa và một cốc cà phê nóng. Ngọc Trinh e lệ lén nhìn anh, Hải Phong mỉm cười, cô lại vội cúi mặt xuống.
  • Hôm nay em có đi làm không? Anh chở em đi luôn.
  • Dạ, thôi ạ. Hôm nay em ở nhà.
  • À, vậy lát mình đi dạo chút nhé, anh có biết vài nơi chắc em sẽ thích.
Thấy Ngọc Trinh còn lưỡng lự, Hải Phong mỉm cười:
  • Em đừng lo, hôm nay anh nghỉ mà. Hay em sợ người đẹp và quái vật đây?
  • Dạ, đâu có…tại…vâng, em cũng muốn ra ngoài hít thở chút.
Ăn xong, cô vào tắm và thay đồ, không hiểu sao, đôi tay cô vẫn còn mơn trớn cảm giác ấm áp khi chạm vào tay Hải Phong tối qua, Ngọc Trinh lại nhìn chăm chăm vào gương, cô vốc nước lên mặt.
Ngọc Trinh bước ra, Hải Phong quay người lại ngắm nghía:
  • Ừm, thật đẹp! Rất sang! Nhưng, có lẽ anh thấy em dường như không thích mặc mấy bộ đồ kiểu như này lắm, phải không nhỉ? Sao em không cứ thoải mái theo ý của mình ấy, đừng gò bó nhé, đôi khi phá cách quen thuộc đi cũng tốt mà.
Ngọc Trinh hơi sững người, nếu là Nam Thành, anh đã khen, đã đồng ý với bộ đồ này rồi. Nhưng thật lòng, những bộ đồ kiểu mốt, kiểu cách thời trang như này, ngày nào diễn cô đều mặc, đó là lên ảnh, lên phim, lên sàn diễn, là cho người ta xem chứ thực sự không hẳn là cho cô lựa chọn. Đôi lúc cô cũng muốn được quậy, được tung tăng, được hò hét với chính mình chứ. Được lời như cởi tấm lòng, cô vâng một tiếng rồi bước nhanh vào phòng. Một lát sau, cô trở ra:
–  Oa! Mới mẻ đó nghe! Xem nào, một chiếc quần bò rách này, chiếc áo khoác da, đi kèm đôi giày da cao cổ đế cứng cùng với chiếc mũ cao bồi! Chà! Anh thấy thích rồi đó! Mình đi phượt thôi nào!  – Giọng Hải Phong đầy hào hứng.
     –  Ok! Đi nào – Ngọc Trinh reo lên.
Hải Phong gửi xe và thuê một chiếc moto phân khối lớn, chiếc xe lướt đi trên con phố, loáng chốc đã ra vùng ngoại thành.
Có lẽ từ rất lâu rồi hôm nay cô mới được bước chân trần trên triền đê đầy hoa cỏ may, đón từng con gió thổi từ sông vào, ngai ngái mùi đất, mùi nước sông phù sa. Ánh nắng cuối thu ấm áp dịu nhẹ, Ngọc Trinh nhắm mắt, dang hai cánh tay. Những cây bông lau phấp phới, vài cánh hoa bay bay theo gió. Nhìn những con thuyền chài lưới, bỗng lòng cô trùng xuống, cô nén tiếng thở dài. Đã khá lâu rồi cô chưa về thăm nhà, chưa lội trên bãi cát cào ngao, ngửi cái mùi nồng nồng, chát chát của biển, đã lâu rồi cô chưa ngồi ăn bữa cơm canh chua cùng bố mẹ. Cũng đôi lần cô muốn cùng Nam Thành về, nhưng anh cứ bận, rồi cô cũng bận, thời gian dành riêng cho nhau đôi khi còn chẳng có. Gần hai năm rồi, anh chưa một lần về nhà cô, chưa một lần nói chuyện điện thoại với bố mẹ cô. Hồi mới quen Nam Thành được mấy tháng, có một lần bố mẹ cô lặn lội lên Hà Nội thăm hai đứa, Ngọc Trinh vui lắm, nhưng rồi bữa cơm vẫn chỉ có ba người. Cô không dám trách anh, bởi cô biết anh cũng chỉ vì công việc, nhưng cô buồn lắm. Không biết bây giờ bố mẹ đang làm gì? Hai em đang làm gì, trận bão vừa qua nhà mình có bị ảnh hưởng nặng không? Trong điện thoại, cô biết bố mẹ luôn nói để cô an tâm, tập chung vào sự nghiệp.
Giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi má Ngọc Trinh. Bỗng một đôi tay chắc nịch từ phía sau, ôm ghì cô vào lòng. Cô hơi bất ngờ, cô biết là Hải Phong. Từ lúc đưa cô ra đây, dù anh chỉ ngồi một chỗ, nhưng cô biết anh luôn nhìn cô, dõi theo mọi cử chỉ của cô. Cô nghe tim mình đập thình thịch, toàn thân nóng ran, tấm thân chắc nịch, bộ ngực săn chắc của anh làm cô như muốn tan vào. Ngọc Trinh ngây người, để mặc Hải Phong ghì sát hơn, cô cảm thấy hơi thở của anh gần ngay bên cổ, bên tai mình, cô khẽ quay đầu sang, đôi mắt anh như một cánh cửa vũ trụ sâu thẳm, lấp lánh ánh sao, đang hút cô vào đó. Đôi mắt cô từ từ khép lại, đôi môi run run. Khi đôi môi Hải Phong vừa chạm nhẹ, cô giật mình, vội đẩy anh ra. Hai người nhìn nhau bối rối. Ngọc Trinh chạy lại chỗ túi đồ. Cô ngồi xuống, bần thần rồi vội vàng rút điện thoại. Chết! Cô vẫn tắt máy. Màn hình vừa sáng lên, có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Nam Thành. Cô bối rối, tần ngần đặt điện thoại xuống, đôi mắt trầm ngâm nhìn ra dòng nước ngầu đục.
  • Anh xin lỗi…- Giọng Hải Phong ngập ngừng
  • Dạ… – Ngọc Trinh bối rối
Hải Phong ngồi xuống, nhìn cô vẻ cảm thông:
  • Hình như em nhớ nhà à? Chắc lâu rồi em chưa về phải không?
  • Dạ…
  • Hay hôm nay mình về nhé. Anh cũng đang rảnh, cũng muốn đi đâu đó chơi mấy ngày. Nếu em không chê, anh làm tài xế đưa em về thăm ba mẹ nhé.
  • Dạ…Thôi ạ! Để em tự sắp xếp cũng được. – Ngọc Trinh bối rối. Cô không ngờ Hải Phong lại nhạy cảm đến thế.
Hải Phong bất ngờ đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo lên, giọng dứt khoát:
  • Thôi, không chần chừ nữa kẻo muộn. Mình đi ngay nhé. Từ đây về Hải Phòng cũng nhanh thôi nhưng anh muốn về ngay cho sớm, em nhé!
  • Dạ…nhưng, nhưng mà…
  • Thôi nào, mình đi luôn nhé!
Dứt lời Hải Phong kéo tay cô đi luôn. Cô chợt thấy một cảm giác xao lòng khó tả, sự nhạy cảm, tế nhị, lại có phần quyết đoán, mạnh mẽ của đàn ông trong con người Hải Phong làm cô thấy mình như bé nhỏ, dịu dàng. Từ trước tới nay, cô đều theo mọi sự sắp xếp của Nam Thành, nhưng đôi lúc lòng cô còn nghi ngại, còn chưa muốn, nhưng cô vẫn gật đầu. Nam Thành luôn muốn dành mọi điều tốt đẹp cho cô nhưng đó là theo những gì anh nghĩ, anh muốn. Buổi đi chơi sáng nay, không ồn ào, không hò reo, vỗ tay, không ánh đèn, âm nhạc, váy áo, không bước chân vào những nhà hàng sao, ngồi bên chiếc bàn phủ lụa trắng, ngồi bên Nam Thành, mọi cử chỉ, lời nói của cô đều e lệ – Hôm nay cô được tung tăng, được thở dài, được khóc…Và lúc này đây, cô được xì xụp tô phở nóng vỉ hè, thật ngon. Chiếc Camry hướng thẳng về Hải Phòng. Ngọc Trinh ngần ngừ nhắn tin cho Nam Thành “Anh ạ, em về nhà Thảo chơi mấy bữa, khoảng hai ngày nữa em lên.”. Một lúc sau Nam Thành gọi lại ngay nhưng cô không nghe máy, một lát sau anh nhắn lại “…anh xin lỗi. Em nhớ mang đủ áo ấm, khi nào về thì nhắn anh, anh xuống đón nhé.”. Ngọc Trinh lặng người, chợt cô cảm thấy có lỗi với Nam Thành.

 

 

Kỳ 3: CHIẾC VÁY LẠ
 

 

          Ngọc Trinh mở tủ quần áo, gần như toàn bộ váy áo đều là Nam Thành mua tặng cho cô. Cầm lên chiếc váy ngủ màu trắng, gấp gọn, xếp trong góc, cô chợt thở dài. Chiếc váy xếp đó đã mấy tháng nay, kể từ cái đêm ấy… Ngủ lại nhà một đêm, chiều tối hôm sau, Ngọc Trinh bảo Hải Phong đưa mình lên Hà Nội, anh đưa cô về tận phòng. Ngồi nói chuyện một lát, Hải Phong ra về, cô nhìn theo anh khuất vào thang máy, đóng cửa mà lòng cô trống trải, có chút tiếc nuối. Vừa thay đồ xong, đang sấy tóc thì Ngọc Trinh nghe tiếng bấm chuông, cô với vội chiếc áo khoác ngoài, chẳng lẽ là Nam Thành? Nhưng không, là Hải Phong. Hai người đứng lặng nhìn nhau, và khi cánh cửa vừa đóng lại, Hải Phong đã ôm chầm lấy cô. Chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, cô cảm thấy rõ hơi ấm từ hơi thở dồn dập của Hải Phong khi anh mơn trớn. Hai người chìm vào say đắm. Cô như con sóng tràn đầy khoái cảm, ào tới, quấn lấy cơ thể rắn chắc, tựa như khối đá của Hải Phong. Khối đá ấy như mang đầy lửa, sưởi ấm dòng nước nguội lạnh bấy lâu.
Kể từ cái đêm ấy, mỗi lần gặp Hải Phong, ân ái bên anh, cô đều tránh mặc những bộ đồ mà Nam Thành tặng cô. Và cũng từ cái đêm ấy, cô đều tìm cớ không cho Nam Thành ở lại qua đêm. Những hôm anh muốn, cô ở lại phòng anh, nhưng thực sự, cảm giác bên anh dường như đã khép lại. Ngọc Trinh đã nghĩ nhiều đến chia tay với Nam Thành, nhưng cô sợ. Dù thế nào, đối với cô, Nam Thành vẫn là một cái gì đó rất lớn lao. Từ ngày yêu anh, anh đã dành cho cô tất cả những điều tốt đẹp, tiền bạc, sự nghiệp, cuộc sống. Và cô biết, anh chỉ yêu mình cô, chung thủy, chưa một lần lừa dối. Nhưng cô cũng không thể cứ dối lừa anh như này mãi được. Mấy ngày trước, anh nói thuê căn hộ mới cho cô, lòng cô càng rối bời.
Chiếc xe tải dừng trước tòa nhà Kings Tower, Nam Thành đã thuê trọn gói lên tận phòng, kê xếp gọn gàng. Hôm nay Ngọc Trinh có show diễn cả ngày, anh thì rảnh nên cũng muốn tranh thủ gọn gàng để tối có thể về nhà mới luôn. Nam Thành háo hức lắm. Thời gian gần đây anh cũng cảm thấy Ngọc Trinh xa cách, nhất là việc luôn từ chối không cho anh ngủ lại phòng cô. Anh biết cũng tại mình vô tâm, mải công việc mà bỏ bê chuyện tình cảm của hai người. Và cũng sống với nhau khá lâu rồi, anh cũng nên làm điều gì đó chứng tỏ sự bền chặt cho Ngọc Trinh yên tâm, ngắm nghía chiếc nhẫn, lòng anh rộn ràng. Sau khi về nhà mới rồi, anh sẽ cầu hôn cô. Nếu ngày mai không phải vào Sài Gòn tổ chức show diễn thời trang Đông Xuân thì anh đã cầu hôn Ngọc Trinh rồi. Anh dự tính sau khi cầu hôn sẽ đưa cô đi đâu đó mấy ngày. Nam Thành đi lại từng phòng ngắm nghía, khá ổn rồi. Bước vào phòng ngủ, anh đưa mắt qua một lượt, mỉm cười hài lòng, ngồi lên chiếc giường nệm êm, anh thấy lòng đầy háo hức. Nam Thành ngả người xuống chiếc gối, ngước nhìn lên trần nhà, bỗng anh nhíu mày, hình như có chiếc hộp nhỏ gác trên trần thạch cao. Anh tò mò trèo lên bàn phấn, rồi lên nóc tủ quần áo, với lấy chiếc hộp. Một chiếc hộp màu trắng bạc lớn bằng một cuốn tạp chí, anh phủi phủi nhẹ lớp bụi mỏng trên nắp, từ từ nới sợi dây trắng, hồi hộp mở nắp, một bộ váy trắng. Bộ váy trắng được gấp gọn gàng, bọc nilon, Nam Thành cầm lên ngắm nghía, bỗng một cơn gió từ ngoài lùa vào, thổi tung rèm cửa. Anh giật mình, nhìn quanh, con gió qua cửa sổ ra ngoài rồi. Chiếc váy ngủ như được làm bằng lụa, mềm mại, với những đường chỉ thêu nhẹ nhàng, chủ nhân của nó chắc là một cô gái đẹp và tinh tế, anh định mở ra, ngần ngừ lại thôi. Anh xếp lại chiếc hộp, bỏ lên nóc tủ quần áo, định tối khi Ngọc Trinh về hai người sẽ cùng xem. Chắc có lẽ của người chủ cũ, khi chuyển đi đã quên không mang theo, anh cũng nghe nói người thuê trước là một cô gái trẻ, thuê ở cùng người yêu, sau đó hai người chuyển đi đâu thì chủ nhà không rõ.
Xuống nhà bếp, mở tủ lạnh, nhìn những đồ ăn sẵn, Nam Thành trầm ngâm. Hơi lạnh lạnh từ tủ sộc ra, anh chợt thấy lòng trùng xuống. Từ trước đến nay, anh và người yêu đều ăn đồ ăn sẵn, nhà hàng, khách sạn, rồi đồ ăn nhanh…tất cả đều là đồ của người khác làm. Chưa bao giờ anh được ăn dù chỉ là một tô mỳ của người yêu nấu. Đâu chỉ riêng gì thức ăn, mà dường như tất cả…tất cả chỉ là đồ mua, đồ có sẵn…Tất cả dường như đều là những thứ bên ngoài mua được…và phải chăng, anh và Ngọc Trinh là hai thực thể riêng, mang trên mình những thứ có sẵn, hai người được sắp đặt đứng cạnh nhau. Nam Thành chợt thấy đắng đắng, anh buông tiếng thở dài.
Ngọc Trinh dừng xe trước một quán ca phê, cô vừa bước vào cửa thì Hải Phong đã đứng ngay đó, nắm lấy tay cô, kéo lại chỗ bàn góc cuối phòng.
  • Em có mệt không? – Hải Phong nhìn âu yếm
  • Dạ, không anh ạ. Show diễn thành công như mong đợi- Ngọc Trinh nở nụ cười hạnh phúc.
  • Tốt rồi! Chúc mừng em. Vậy tối nay mình đi ăn mừng em nhé?
  • Dạ…Nhưng. – Ngọc Trinh khẽ cúi mặt
  • À… Anh hiểu rồi. – Hải Phong chợt trầm ngâm quay nhìn ra cửa sổ.
  • Em… Em xin lỗi! – Bất chợt Ngọc Trinh thấy mình có lỗi với Hải Phong quá.
  • À…Không. Không sao đâu em. Anh hiểu mà. Vậy, chắc hôm nay em phải về sớm rồi – Hải Phong liếc nhìn đồng hồ. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, hôn nhẹ lên má. – Mình về nhé?! – Hải Phong kéo tay cô đứng dậy.
  • Dạ… – Ngọc Trinh ngập ngừng.
Hôm nay cô sẽ tự đi xe máy về nơi nhà mới, ngay lúc sáng, cô đã từ chối không để Nam Thành đưa đón cô, vì cảm thấy có lỗi nên dù biết mình nên về sớm, cô vẫn ghé qua gặp Hải Phong. Cô biết anh nói anh về nhà nghỉ ngơi nhưng chắc anh sẽ lang thang quán bar nào đó, ngồi uống rượu một mình. Lòng Ngọc Trinh nặng trĩu. Con đường phố đông mà sao cô thấy cô đơn quá, tựa như một mình lang thang trên con đường thu lá rơi đầy.
Dừng chân trước cửa phòng 2413, Ngọc Trinh hít một hơi thật sâu, thở ra rồi bấm chuông cửa. Bên trong có bước chân, rồi tiếng mở khóa, một chút im lặng, cô đẩy cửa. Căn phòng bỗng bừng sáng, Nam Thành đứng đó dang hai tay đón cô, miệng cười tươi:
  • Chào người đẹp! Chúc mừng em về nhà mới!
Phút bỡ ngỡ, Ngọc Trinh ngây người nhìn quanh. Thật đẹp! Cô không nghĩ rằng khi sắp đồ vào căn phòng lại được trang hoàng đến mức này. Vẫn là những đồ đạc của hai phòng cũ xếp lại nhưng trông thật hài hòa, cảm giác mới mẻ hơn.
  • Thật đẹp anh ạ! – Ngọc Trinh nở nụ cười nhìn Nam Thành
Anh tiến sát lại, vòng tay ôm lấy cô, Nam Thành toan cúi xuống hôn cô, Ngọc Trinh khẽ cúi mặt, đẩy nhẹ:
  • Dạ…Em đi thay đồ đã anh…
Nói đoạn Ngọc Trinh quay lưng bước vào phòng ngủ lấy đồ. Nam Thành nhìn theo người yêu mỉm cười. Anh quay sang phòng bếp, chuẩn bị nốt món ăn còn dang dở. Hôm nay ngoài mấy món mua sẵn mà Ngọc Trinh thích, anh còn tự tay làm một chiếc pizza thập cẩm, tuy còn nhiều vụng về nhưng lòng anh thấy thật vui, có lẽ đó là một điều ý nghĩa nho nhỏ mà giờ đây anh mới chợt nhận ra.
  • Oa, thật tuyệt! Anh làm tất cả đây sao? – Ngọc Trinh thốt lên khi cô bước vào phòng bếp. Dưới ánh nến lung linh, những đĩa thức ăn, giỏ hoa quả, được bày biện ngay ngắn, màu sắc tươi ngon, giữa bàn là một lọ hoa thủy tinh tím nhạt, cắm một cành ly trắng, tỏa hương thơm dịu. Thấy người yêu còn đang ngỡ ngàng, Nam Thành kéo tay cô ngồi xuống. Anh đưa ly vang cho người yêu, tươi cười:
  • Em! Chúc mừng hai ta đã có nhà mới. Anh mong rằng đây là tổ ấm của hai đứa mình, em nhé!
  • Dạ…vâng! – Ngọc Trinh khẽ mỉm cười, nhấp môi. Cô cảm thấy vị chua, vị đắng tan vào trong miệng.
Nam Thành cắt một miếng pizza nhỏ, bỏ vào đĩa cho Ngọc Trinh:
  • Em thử xem thế nào nhé! Đây là lần đầu tiên anh làm đấy.
  • Ừm…vị cũng ngon anh ạ, chỉ là hình như hơi nướng quá một chút. Nhưng như này là em thấy tốt lắm rồi.
  • Ừ, tốt rồi. Em à, từ nay hai đứa mình sẽ ở đây. Hàng ngày anh sẽ sắp xếp công việc, về sớm chuẩn bị cơm nước cho em. Anh muốn đây là khởi đầu cho một gia đình nhỏ sắp tới, em nhé. Hôm nay khi mà anh lúi húi ở nhà một mình, anh dọn dẹp, anh nấu ăn…anh chợt nhận ra thời gian qua mình đã vô tâm quá, anh đã quá coi trọng công việc, sự nghiệp – thứ mà anh luôn nghĩ là lớn lao nhất, là nền tảng hạnh phúc cho em, cho con, cho gia đình mình sau này nhưng… Dường như không phải vậy em ạ. Hạnh phúc là những điều thật nhỏ bé, giản dị, gần gũi ngay bên mình thôi. Anh muốn từ nay mình sẽ tự tay chăm sóc em, chăm lo cuộc sống hàng ngày cho em, bù đắp cho em những khoảng thời gian anh vô tâm từ trước tới nay, em nhé.
Bàn tay Nam Thành siết chặt đôi tay bé nhỏ, lạnh lạnh của Ngọc Trinh, anh đưa lên, ốp vào hai má mình, rồi nhẹ nhàng hôn.
Ngọc Trinh thấy lặng người. Những lời này của Nam Thành là những điều mà cô đã mong, đã chờ từ rất lâu rồi, nhưng sao cho đến tận bây giờ, cho đến lúc này đây…Nam Thành ơi! Có muộn quá rồi không…Một con gió lùa vào, những ngọn nến bập bùng, thứ ánh sáng lung linh ngả nghiêng, như đang run rẩy. Nhân lúc Nam Thành đứng dậy kéo cửa, cô vội vàng lau giọt nước mắt, cô đã cố kìm lại, nén lại nhưng dường như nó cứ muốn vỡ òa.
  • Em xin lỗi… – Ngọc Trinh đứng dậy, bước tới nhà vệ sinh.
Nam Thành mỉm cười, anh ngồi tư lự, nhấp từng ngụm rượu. Có lẽ thời gian qua đã quá dài để Ngọc Trinh chịu đựng chăng? Anh thật có lỗi. Từ nay anh sẽ luôn quan tâm, chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho Ngọc Trinh, anh sẽ làm cô cảm thấy đầm ấm, cảm thấy hạnh phúc của một gia đình.
  • Em xin lỗi…Buổi diễn hôm nay em hơi mệt. – Ngọc Trinh lặng lẽ ngồi xuống.
Một thoáng im lặng bao trùm lên căn phòng. Ngọc Trinh ngồi đó, đôi lúc nhấp ngụm rượu, đôi lúc quay sang nhìn Nam Thành mỉm cười. Lòng cô giờ đây như có khối đá, đó là tình yêu tội lỗi với Hải Phong, đang chèn, đang ép ân nghĩa bấy lâu của Nam Thành dành cho cô, cả tình yêu chung thủy của anh nữa, nó làm lòng cô thắt lại. Ngọc Trinh toan đưa ly rượu lên thì Nam Thành giữ lại, anh nhẹ nhàng đặt xuống, nhìn cô âu yếm:
  • Hôm nay em mệt, em đi nghỉ trước đi nhé. – Nam Thành hôn nhẹ lên mái tóc người yêu.
  • Dạ…vâng.
Anh đỡ người yêu đứng dậy, ôm ghì vào lòng. Dìu người yêu vào giường, Nam Thành hôn nhẹ lên trán, mỉm cười chúc ngủ ngon rồi quay ra, khép cửa lại. Một cảm giác nặng nề, u ám như một buổi chiều sắp mưa bao trùm lên anh. Hôm nay Ngọc Trinh thật khác lạ, khác ngay từ khi cô bước ra từ phòng tắm, cô mặc một bộ quần áo ngủ thu đông hồng nhạt, và khi anh ôm cô, anh biết cô vẫn mặc cả đồ lót. Điều đó khác với sự nhẹ nhàng, dịu ngọt của Ngọc Trinh, điều đó là khoảng cách, là một bức vách vô hình, điều đó làm lòng anh trùng xuống, có lẽ do anh đã quá vô tâm bấy lâu. Nam Thành nhìn bàn ăn lấp lánh ánh nến, những đĩa thức ăn vẫn như còn nguyên, anh thở dài bật đèn, thổi tắt từng ngọn nến. Nếu như trước kia, anh đã bỏ đó để sáng mai Ngọc Trinh dọn, nhưng anh muốn từ nay sẽ khác, xếp thức ăn gọn gàng vào tủ lạnh, gấp khăn trải bàn, bỏ chén dĩa vào bồn. Rửa chén xong, Nam Thành châm điếu thuốc, anh rót một ly rượu, trầm ngâm ra ban công, nhìn xuống phố đêm lấp lánh ánh đèn. Chắc thời gian vừa qua anh đã làm Ngọc Trinh bị tổn thương, từ nay anh cần phải cố gắng hơn, quan tâm chăm sóc, gần gũi thật nhiều, chỉ có thế thì mới làm cô vui trở lại. Anh sẽ làm tất cả để sưởi ấm hạnh phúc, thổi cháy lên ngọn lửa tình yêu. Có lẽ, việc cầu hôn sẽ lui lại trong một thời gian ngắn, anh không muốn làm Ngọc Trinh bối rối.
Nam Thành nhẹ nhàng đẩy cửa. Ngọc Trinh nằm quay mặt vào trong tường, dường như cô đã ngủ. Nhẹ nhàng đặt mình xuống, anh kéo nhẹ chiếc chăn mỏng đắp lên cho người yêu rồi nhắm mắt, nén tiếng thở dài. Thực ra Ngọc Trinh chưa ngủ. Từ lúc nằm xuống, lòng cô nghẹn ắng, nghĩ về tình cảm, ân nghĩa Nam Thành dành cho cô bấy lâu nay, và bây giờ đây, anh đã nhận ra sự quan tâm, chia sẻ thực sự – điều mà cô mong, cô chờ, lòng cô tưởng chừng như nguội lạnh thì nay lại thổn thức, nhói đau. Cô thấy mình tội lỗi quá! Ngọc Trinh cố mím chặt môi để nấc không thành tiếng, hai dòng nước mắt cứ thế chảy dài. Cô cố nằm im, áp sát vào tường để Nam Thành nghĩ cô đã ngủ say.
Nam Thành giật mình mở mắt, là Ngọc Trinh. Dưới ánh đèn ngủ mập mờ, Ngọc Trinh đang ngồi cúi người lên anh, một tay chống sát bên đầu anh, tay kia vuốt nhẹ lên tóc, lên má anh. Chiếc váy ngủ màu trắng cổ rộng trễ hẳn xuống, để lộ cặp ngực căng tròn, đôi mắt nhìn anh mê dại.
  • Em…em chưa ngủ à? – Giọng Nam Thành run run.
Ngọc Trinh mỉm cười, nhìn anh không trả lời, rồi cô từ từ nằm xuống. Phút ngỡ ngàng, Nam Thành chìm vào đê mê. Sự vuốt ve, mơn trớn, dịu ngọt của Ngọc Trinh hòa quện vào sự mạnh mẽ, hừng hực của anh, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau. Nam Thành nhắm mắt, tận hưởng khoái cảm thăng hoa – điều mà đã khá lâu rồi Ngọc Trinh mới dành cho anh.

 

 

Kỳ 4: NỖI SỢ
 

 

          Nam Thành giật mình mở mắt, với vội chiếc điện thoại, tắt chuông báo thức. Anh dụi dụi mắt, quay sang nhìn Ngọc Trinh. Lạ, Ngọc Trinh đang mặc bộ quần áo ngủ màu hồng, vậy chiếc váy ngủ màu trắng và cuộc ân ái tối qua? Chắc là nàng muốn làm anh bất ngờ thôi, nhưng cảm giác chiếc váy áo quen quen, như anh đã nhìn thấy đâu đó. Bất giác Nam Thành nhìn lên nóc tủ, chiếc hộp vẫn nằm đó, anh quay sang nhìn Ngọc Trinh, khẽ nhíu mày rồi như sực nhớ, anh vội vàng chạy sang nhà tắm. Sáng nay anh có chuyến bay sớm vào Sài Gòn, chuẩn bị cho show diễn ngày mai. Bước nhẹ đến bên Ngọc Trinh, cô vẫn đang ngủ ngon, Nam Thành hôn nhẹ lên trán cô rồi vội đi, anh để lại cho người yêu mảnh giấy nhỏ trên bàn phấn.
Ngọc Trinh cựa mình, uể oải ngồi dậy. Cô nheo mắt nhìn ra ban công, ánh nắng thu vàng đã chiếu vào, tấm rèm trắng nhẹ bay. Với chiếc điện thoại, gần mười giờ rồi, chắc giờ này Nam Thành đang ở công ty rồi. Ngọc Trinh mỏi mệt đi ra ban công, cô cảm thấy đầu nặng nặng, miệng khô đắng, chợt nghĩ lại những lời Nam Thành nói với cô tối qua, lòng cô lại trùng xuống. Ngọc Trinh đưa hai tay xoa xoa mặt, đầu cô mông lung, cô có cảm giác như tối qua mình đã làm chuyện đó nhưng giờ cô không sao mường tượng lại được, chỉ thấy nóng nóng trên mặt, nhức nhức hai bên thái dương. Chắc mình ốm mất rồi, Ngọc Trinh thở dài bước vào.
Cầm mảnh giấy nhỏ ghi mấy dòng của Nam Thành: “Em à, sáng nay anh phải vào Sài Gòn, anh sẽ cố gắng xong sớm, chắc sáng ngày kia anh bay ra. Em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, có gì nhớ gọi anh ngay nhé. Hôn em”, Ngọc Trinh lặng lẽ đặt xuống mặt bàn, bất chợt một cơn gió nhẹ lùa vào, thổi bay lời nhắn xuống sàn, cô nhìn theo mệt mỏi, buông tiếng thở dài. Tối qua khi cô thổn thức, thoáng trong đầu ý nghĩ hay là mình dứt bỏ với Hải Phong, nói ra tất cả sự thật, mong Nam Thành tha thứ, nhưng không, ngay lúc ấy, cảm giác tội lỗi dâng lên, trùm lên tất cả, sự bé nhỏ của ý thức tội lỗi, sự mỏng manh thức tỉnh của con tim không đủ để níu giữ cô, kéo cô trở lại. Cô như kẻ tội đồ, nép mình run rẩy sau bức rèm, và chỉ một lúc nữa thôi, khi mặt trời lên, tất cả sẽ biết cô là kẻ phản bội, là kẻ giết chúa.
Ngọc Trinh bỗng giật mình, định thần, với chiếc điện thoại, là Hải Phong gọi. Cô tần ngần rồi đặt xuống, mặc cho tiếng chuông hối thúc. Hồi chuông vừa dứt, ngay lập tức lại đổ tiếp, cô lặng lẽ đặt chế độ im lặng, ném xuống giường, thất thểu bước ra ban công. Nắng đã lên đỉnh đầu, ánh nắng thu mà cảm giác khô rát, thỉnh thoảng con gió ùa tới, nghe lào xào vài chiếc lá khô dưới sân. Bỗng Ngọc Trinh giật mình, tiếng rao bán báo dưới đường vọng lên: …Tin mới! Vợ phát hiện chồng có bồ, hận thù lên kế hoạch giết chồng và tình địch…”, Ngọc Trinh chợt thấy lạnh người, cô thất thần giây lát rồi vội đi vào phòng, với chiếc điện thoại, nhắn tin lại cho Hải Phong. Chỉ vài giây sau, Hải Phong nhắn lại: “Anh đang bận chút, xong buổi chụp hình anh sẽ đến với em ngay nhé, hôn em.”- “Vâng” – Ngọc Trinh buông chiếc điện thoại, nằm vật xuống. Một cảm giác bất an, lo sợ bao trùm, căn phòng trở lên ngột ngạt, cô đưa mắt nhìn quanh, tất cả lặng thinh đến rợn người. Ngọc Trinh ngồi bật dậy, mở tủ quần áo, cô vơ vội bộ váy, đi nhanh sang phòng tắm. Đứng trước gương, cô nhìn lại cơ thể…nhìn vào khuôn mặt, cô bật khóc nức nở. Hai tay ôm ghì lấy ngực, toàn thân run rẩy, cô khụy xuống, trán chạm xuống nền gạch lạnh, nước từ vòi sen cứ xối xuống, mái tóc dài xõa, như tan chảy theo dòng nước. Cô thấy hận con người mình – phản bội,  thấy ghê rợn cơ thể mình – dối trá.
Ngọc Trinh giật mình, mở to mắt. Hình như có ai đó vừa vuốt nhẹ vào tóc cô, lạnh lạnh, cảm giác này giống như cảm giác lúc cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, dường như có ai đó đứng trong đó, nhìn theo cô, Ngọc Trinh thất thần nhìn quanh, tất cả vẫn im lặng, cô gạt tay, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Bỗng có tiếng chuông cửa, Ngọc Trinh uể oải bước xuống, chắc là Hải Phong. Cánh cửa vừa mở, Hải Phong ùa vào, trên tay xách một túi nhỏ, miệng tươi cười:
  • Em yêu, anh mua đồ ăn cho em này!
  • Dạ…vâng. – Ngọc Trinh vội vàng khóa cửa.
  • Chà, căn phòng đẹp thật đấy! – Hải Phong tung tăng nhìn ngó khắp lượt.
  • Vâng, mà sao anh…
  • Hii, em đang tự hỏi sao anh biết đến đây đúng không? Anh còn biết Nam Thành đã đi Sài Gòn, sáng ngày kia mới về. Hii
Ngọc Trinh nhíu mày chút, cũng phải thôi, Hải Phong quen biết hết cả ê kíp của Nam Thành mà. Chưa để Ngọc Trinh ngồi xuống, Hải Phong đã lao đến, ôm ghì lấy cô, Ngọc Trinh vội đẩy nhẹ:
  • Anh… em xin lỗi. Hôm nay em hơi mệt nên…
  • À…ừ, không sao mà. Anh xin lỗi. Tại anh nhớ em quá – Hải Phong xịu mặt, làm bộ có lỗi.
Thấy Ngọc Trinh có vẻ gượng gạo, luôn tìm cách tránh nói các vấn đề liên quan đến Nam Thành, Hải Phong liền đưa ra gợi ý hai người ra ngoài ăn tối. Vừa thay đồ xong, toan bước ra khỏi phòng ngủ, Ngọc Trinh bỗng thấy ớn lạnh, hình như có ai đang nhìn cô từ phía trên trần nhà, cô vội ngẩng mặt lên, lấm lét nhìn quanh, ánh mắt cô dừng lại, trên nóc tủ hình như có một chiếc hộp. Đang băn khoăn thì Hải Phong bước vào, nắm lấy tay cô kéo đi:
  • Đi thôi em, nơi này hơi xa chút nhưng đặc biệt lắm em ạ.
Lúc khóa cửa, Ngọc Trinh không quên bật sẵn một đèn ngay lối ra vào bên trong, bởi cô có cảm giác sợ sợ khó tả. Hải Phong đưa Ngọc Trinh đến một nhà hàng ẩm thực truyền thống, không gian yên bình, êm ả, lãng mạn đã phần nào giúp cô bình tâm lại. Cô lặng ngắm Hải Phong, nét điển trai trên khuôn mặt, cơ thể nam tính, cộng với sự chu đáo, tâm lý của anh, dường như cô đã lựa chọn đúng, không phải là cảm tính, là mù quáng, là “say nắng”, mà có lẽ đây là người đàn ông đích thực của cuộc đời cô, còn Nam Thành…thôi, đã quá muộn rồi. Ngọc Trinh nhấp ngụm rượu, nén tiếng thở dài, đôi mắt nhìn ra mặt hồ lấp loáng ánh trăng. Có lẽ phần nào cảm thấy được sự xáo trộn tâm lý của Ngọc Trinh nên hôm nay Hải Phong nhắc rất ít về chuyện tình cảm, chủ yếu là chuyện phiếm công việc, bạn bè, giúp cô khuây khỏa, tạm quên đi nỗi day dứt trong lòng. Ngọc Trinh cũng nhận ra điều đó, cô mỉm cười thầm cảm ơn anh. Lúc về, ngồi sau, cô vòng tay ôm Hải Phong thật chặt.
  • Em… anh ở lại đây tối nay nhé – Hải Phong ngập ngừng nhìn Ngọc Trinh, ánh mắt đầy mong muốn.
  • Dạ…em xin lỗi…Hôm nay em không được khỏe. Em…
  • Ừ…anh hiểu, anh chỉ lo em ở một mình khó ngủ thôi. Ừ, vậy thôi cũng khá muộn rồi. Em nghỉ sớm đi nhé! Anh về đây, em nhé! – Dứt lời Hải Phong đứng dậy.
  • Vâng…
Ngọc Trinh lặng lẽ đi theo Hải Phong ra cửa, gần đến cửa, cô nắm lấy tay anh:
  • Anh…em xin lỗi! Cảm ơn anh vì tất cả…
Hải Phong vội quay người lại, ôm ghì lấy Ngọc Trinh, hôn ngấu nghiến. Toàn thân Ngọc Trinh như nhũn ra, run lên, đôi tay rắn chắc của anh ghì sát cô vào lòng, ngực cô ép chặt vào bộ ngực săn chắc, nở nang của anh, cô lim dim mắt, dần chìm vào đê mê. Bỗng Ngọc Trinh giật mình, cô vội đẩy anh ra, bối rối, dường như cô vừa nghe có giọng nói, là giọng một người phụ nữ, thều thào bên tai cô: Kẻ phản bội!
  • Em có sao không? – Hải Phong nhìn cô lo lắng.
  • Dạ…em, em không sao. Chỉ là…em hơi mệt. Thôi anh về đi…
  • Ừ…vậy anh về nhé. Em ngủ sớm. Chúc ngủ ngon.
Hải Phong hôn nhẹ lên trán cô rồi bước ra cửa. Ngọc Trinh vội khóa cửa lại, cô dựa vào cửa, toàn thân rã rời. Thất thểu bước về phía nhà tắm, cô cúi xuống, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt, có lẽ do cô suy nghĩ nhiều quá…thôi thì đã là vậy rồi thì cứ là vậy đi…
Khép cửa lại, cô tần ngần giây lát rồi bấm khóa, khóa cửa phòng tắm lại. Đoạn nhanh chân chạy lại bình nước, cô rót một cốc nước lạnh đầy rồi uống ừng ực, nước vãi ra, chảy xuống cằm, xuống cổ, lạnh lạnh dưới ngực. Tiếng thở hổn hển rồi từ từ chậm dần, nhẹ dần, đều dần, Ngọc Trinh mệt mỏi bước vào phòng ngủ, cô nằm vật xuống giường. Cô nhắm nghiền mắt lại rồi từ từ mở ra, là chiếc hộp, chiếc hộp trên nóc tủ quần áo, sao cô có cảm giác như nó đang nhìn xuống cô như soi xét. Một cảm giác rợn rợn lại từ từ lan đến, cô cảm thấy như toàn thân mình đang từ từ nổi gai ốc. Ngọc Trinh đưa hai tay lên vuốt mạnh vào má, vào mặt, lên tóc, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô với chiếc túi xách, lấy ra một lọ thuốc, cũng chỉ còn vài viên thuốc trắng trong đó. Cô cầm lên một viên, ngắm nghía rồi bỏ vào miệng. Từ ngày cô nhận ra mình có lỗi với Nam Thành, tối tối, lọ thuốc an thần này là người bạn, ru cô vào giấc ngủ.
Đôi mắt Ngọc Trinh mở to, nhìn trân trân lên nóc tủ, toàn thân cô mềm nhũn, rã rời, nhịp tim đập chậm dần, đều dần…

 

 

Kỳ 5: CHIẾC MÁY ẢNH
 

 

Ngọc Trinh giật mình bật dậy, đôi mắt hốt hoảng nhìn quanh. Cô vừa trải qua một giấc mơ, trong đêm, dưới ánh sáng mờ mờ sương khói, một người phụ nữ tóc dài xõa, chiếc váy trắng nhầu nhĩ, loang lổ những vệt máu, ghé khuôn mặt bệch bạc, ướt nước sát mặt cô, cô còn cảm thấy những giọt nước từ khuôn mặt đó nhỏ xuống, từng giọt nhỏ xuống mặt cô, lạnh đến kinh người. Người phụ nữ ấy ghé sát tai cô, thì thào “Đồ phản bội”. Ngọc Trinh cứng đờ người, đôi mắt trừng trừng, môi run rẩy, khi bóng người phụ nữ đã khuất sau cánh cửa, cô vội bật dậy. Nắng đã chiếu vào ban công, toàn thân mệt mỏi, đau nhức, Ngọc Trinh uể oải bước xuống, cô nhíu mày, mình vẫn mặc nguyên bộ váy tối qua…Cô bước ra ban công, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra phố, buông tiếng thở dài.
Nhấp ngụm rượu, cô ngước nhìn lên bức ảnh chụp Nam Thành và cô tươi cười hạnh phúc, bức ảnh này Nam Thành rất thích nên đã phóng lớn, treo trên bức vách, đối diện bàn ăn. Lòng cô thấy nhói đau, nhìn chiếc điện thoại, cô cũng muốn gọi, muốn nhắn tin trả lời Nam Thành nhưng giờ cô biết nói gì đây, hỏi thăm, quan tâm ư? Không, chỉ là dối trá mà thôi. Cô đưa mắt nhìn quanh, mọi đồ đạc của Nam Thành, của cô, sắp đặt ngay ngắn, xen kẽ, hài hòa bên nhau…nghẹn ắng nơi cổ, khóe mắt cay cay, cô gục đầu xuống bàn. Cô khóc, cô không muốn kìm lòng mình nữa, hãy cứ để dòng nước mắt sám hối được chảy, được trôi đi, để cô được chân thật với chính mình, cúi đầu nhận tội.
Ngọc Trinh từ từ ngước lên, cô giật mình, hình như thoáng có bóng người phụ nữ vừa bước vào phòng tắm, cô run run đứng dậy, từ từ tiến lại, tim cô như chực bung ra khỏi lồng ngực, cửa phòng tắm đóng im lìm, cô hít một hơi rồi đẩy mạnh, không có ai cả. Ngọc Trinh thở phào, toan quay ra, hình như có tiếng nhỏ nước, cô quay lại, từng giọt nước chậm chậm, nhỏ xuống từ miệng vòi xuống chậu rửa mặt, lạ thật, chắc là lúc sáng cô khóa vòi chưa hết thôi. Đang tần ngần bỗng có tiếng chuông cửa, cô thận trọng nhìn qua, là Hải Phong.
  • Chào em, chúc ngày mới tốt lành! – Hải Phong tươi cười bước vào.
Vừa đặt túi đồ xuống, Hải Phong đã ôm chầm lấy Ngọc Trinh, cô lặng lẽ gục vào vai anh, thực lòng cô chỉ cảm thấy lạnh lạnh. Nhìn vẻ mệt mỏi của cô, Hải Phong chỉ hỏi qua loa mấy câu rồi đề nghị hôm nay đi dã ngoại, anh hứa sẽ đưa cô đến nơi đặc biệt. Ngọc Trinh lặng lẽ nhìn quanh, mọi thứ thân thuộc của Nam Thành như đang soi xét cô, chúng như đang nhìn cô khinh khi, giận dữ, căn phòng ngột ngạt, lạnh lạnh đến rợn người. Bỗng dưng cô muốn ra khỏi đây, chạy thật nhanh, thật xa.
Hải Phong chạy xe đưa Ngọc Trinh về phía ngoại thành. Những ruộng rau xanh mát, ruộng cà chua chĩu chịt quả xanh, quả đỏ, những con đường làng đã quen thuộc với Ngọc Trinh từ những ngày thơ bé. Cô bước những bước chân trần lên bờ đê đầy hoa cỏ may, dang tay đón những con gió trong mát từ sông thổi vào, có chút vị nồng nồng của phù sa. Đã lâu lắm rồi cô mới lại được ngồi trên chiếc chõng tre đã khá cũ mòn, ăn bát bún riêu nơi chợ quê, tuy rằng gia vị không tỏa thơm, màu sắc không được ngon mắt như ngoài phố nhưng cái vị thật gần, thật đậm đà, mộc mạc. Cô nhìn nụ cười phúc hậu, chân chất trên khuôn mặt nhăn nheo, sương gió của bà chủ quán, bất chợt cô thấy nhớ, thấy thương bố mẹ đang ở dưới quê. Ở cái nơi chợ nghèo này, cô nhìn ai cũng thấy người thật, việc thật, những câu nói, tiếng cười, ánh mắt và ngay cả đến bước đi, họ bước đi cũng rất thật, bàn chân nằm trên mặt đất…Họ bước đi, họ đang sống mà không phải bon chen, không phải cố thể hiện điều gì đó, họ không phải “diễn” trước đời như cô, như bao người cô đã và đang quen biết. Ngọc Trinh khẽ thở dài. Hải Phong lúc nào cũng săm săm chiếc máy ảnh trước ngực, anh nhanh tay chụp những khoảnh khắc “bất chợt” của Ngọc Trinh, có lẽ Ngọc Trinh không để ý nhưng anh tin đây sẽ là những bức ảnh chân thật, đẹp hơn tất cả những bức ảnh lung linh trên tạp chí, trên sàn diễn của cô.
Trời đã chuyển dần về tối, bắt đầu có cảm giác lạnh lạnh, dường như sương đang xuống. Ngọc Trinh ôm chặt Hải Phong, cô ghì đầu vào tấm lưng rắn chắc của anh, chuyến đi thú vị ngày hôm nay đã phần nào giúp cô bình tâm lại. Hải Phong đúng là người đàn ông tâm lý, anh biết san sẻ những gì cô đang rối bời, một cách tự nhiên, nhẹ nhàng và chân thật. Còn Nam Thành…Thôi, cô sẽ thú nhận tất cả, sẽ rời xa anh mãi mãi, dù điều đó sẽ làm tổn thương anh, nhưng cô đã là người có tội, và cô cần phải ra đi, biết đâu, chia tay sẽ tốt hơn cho cả hai người.
Ngọc Trinh thấy ngạc nhiên khi Hải Phong chụp nhiều bức ảnh thú vị như vậy, cô cũng thật hồn nhiên, dễ thương đấy chứ, cũng có những khoảnh khắc trong sáng, những lúc buồn lãng mạn, sâu lắng…Nhìn những bức ảnh, tự nhiên cô thấy yêu bản thân mình hơn. Ngọc Trinh quay sang nhìn Hải Phong, đây đúng là người đàn ông của cô rồi, cô ôm lấy anh, cắn vào môi anh thật chặt. Hải Phong vội đặt chiếc máy ảnh xuống mặt bàn, chiếc máy ảnh nhấp nháy đèn. Hai người quấn chặt lấy nhau, chiếc ghê salon rung lên, từng chiếc áo, chiếc quần cởi ra vội vã, ném xuống sàn. Hải Phong nhấc bổng Ngọc Trinh, đôi tay rắn chắc của anh ôm sát cô vào lòng, hai đôi môi vẫn vồn vã, đôi chân như díu vào nhau, cánh cửa phòng ngủ đóng sập lại. Ngoài phòng khách, bóng đèn bỗng chập chờn, nháy sáng, ống kính chiếc máy ảnh trên bàn từ từ xoay, hướng về phía phòng ngủ, quá mải mê, hai người đâu biết, chiếc máy ảnh đã tự chuyển chế độ quay từ khi nó được đặt xuống mặt bàn.
Ngọc Trinh bất chợt nhìn lên nóc tủ quần áo, là chiếc hộp đó, nó có cái gì đó, cô bỗng thấy choáng váng. Thấy Ngọc Trinh như người mất hồn, từ từ bước xuống giường tiến ra cửa, Hải Phong lo lắng:
  • Em…em có sao không? Em đi đâu vậy?
  • Em đi vệ sinh. – Ngọc Trinh từ từ quay đầu lại, mỉm cười.
Hải Phong nhíu mày, lạ thật! Bỗng dưng có cảm giác lạnh lạnh, anh vơ chiếc chăn thu.
  • Anh quay mặt đi nhé! Em có bất ngờ này dành cho anh – Giọng Ngọc Trinh từ ngoài cửa vọng vào.
Hải Phong hơi nhíu mày, mỉm cười rồi nằm sấp xuống, úp mặt xuống gối. Bước chân Ngọc Trinh đang tiến lại, chậm chậm, không hiểu sao anh lại thấy mất dần cảm giác hồi hộp, bất chợt lòng có chút bất an, toàn thân từ từ ớn lạnh. Khi tiếng bước chân Ngọc Trinh vừa dừng lại, anh vội quay người nhanh lại…

 

Kỳ 6: THU LAN
 

 

Vừa bước xuống sân bay, Nam Thành vội bật ngay điện thoại. Buổi diễn gấp gáp, lại khá hoành tráng nên anh dường như vắt kiệt tâm trí, sức lực vào nó. Ngay khi buổi diễn kết thúc, ông bầu cùng nhà thiết kế vội ôm chầm lấy anh, tất cả đã thành công ngoài mong đợi. Mọi người mong mỏi anh ở lại nhưng lòng anh cảm thấy như lửa đốt, anh muốn bay ngay ra ngoài Hà Nội. Vì quá bận rộn nên anh chỉ gọi được cho Ngọc Trinh một lần, thấy cô không nghe máy, anh đã nhắn lại. Nghĩ người yêu đang buồn lòng vì anh bấy lâu nay nên anh càng thêm sốt ruột. Vừa ngồi lên tacxi, Nam Thành đã giục lái xe đi nhanh nhanh chút, chắc khoảng 9 giờ anh sẽ về đến nhà. Không biết giờ Ngọc Trinh đang làm gì, tại sao hai ngày vừa qua cô lại không gọi hay nhắn tin gì cho anh, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì chăng?
Cửa thang máy vừa mở, anh vội vã bước nhanh về phía cửa phòng, cửa phòng không khóa, chắc Ngọc Trinh ở nhà.
  • Em ơi! Anh đã về rồi này!!! – Nam Thanh vừa đi vừa nói vọng vào trong.
Không có tiếng đáp lại, căn phòng dường như im lặng. Anh đẩy cửa bước vào phòng ngủ, không ai cả, bước vội sang phòng bếp, lạnh tanh, lạ thật, tiến lại gần cửa phòng vệ sinh, cửa không khóa, chỉ có tiếng nhỏ nước từ chiếc vòi xuống chậu rửa mặt. Nam Thành mệt mỏi bước lại, anh vốc từng vốc nước lên mặt. Uể oải quăng mình xuống chiếc ghế salon, có lẽ Ngọc Trinh chạy đi đâu đó quanh đây nên không khóa cửa, anh đưa hai tay lên vuốt mặt. Lạ, sao lại có chiếc máy ảnh ở đây? Nam Thành chưa kịp chạm tay đến, chiếc máy ảnh đã tự động nhấp nháy đèn xanh. Anh cầm lên, đang ở chế độ xem lại video, ơ là Ngọc Trinh và…là Hải Phong?! Hai người đang cuồng say, từng chiếc áo ném xuống sàn…Nam Thành choáng váng, mọi thứ xung quanh như tối sầm lại, anh buông rơi chiếc máy xuống bàn. Hai tay Nam Thành run rẩy, ôm ghì lấy đầu, vò chặt lấy tóc, anh đập trán xuống mặt bàn, trời ơi! Sao lại có thể như này??? Tại sao?!! Thật khốn nạn!!!
Đoạn phim vẫn tiếp tục phát, những âm thanh rên rỉ, hổn hển làm đầu Nam Thành chực nổ tung, anh giương đôi mắt điên dại nhìn lại màn hình, lúc này Hải Phong đang bế bổng Ngọc Trinh, đi vào phòng ngủ. Nam Thành gào lên, quơ mạnh tay, chiếc máy ảnh văng mạnh xuống sàn, anh loạng choạng, gầm gừ tiến lại phòng ngủ, đôi tay run run đẩy mạnh. Cánh cửa vừa bung ra, Nam Thành trừng mắt, cứng người rồi khuỵa xuống trước cửa phòng. Trên giường, một người phụ nữ mặc chiếc váy trắng, hai tay ôm con dao, đâm liên tiếp xuống một người đàn ông nằm dưới. Máu vung lên đầy mặt, đầy tay, nhầu nhĩ chiếc váy trắng, loang lổ trên chiếc ga trải giường, người phụ nữ ngồi ngật ngừ, đầu tóc rũ rượu, vừa đâm, vừa rít lên, giọng khàn đặc: “Đồ phản bội!”. Nam Thành há hốc mồm, anh như đông cứng lại, mắt vẫn mở trừng trừng, bỗng người phụ nữ kia từ từ quay đầu lại, khuôn mặt đầy máu me ngước lên, nhìn thẳng vào Nam Thành, đôi mắt trắng đục. Dù toàn thân như tê liệt nhưng trong đầu Nam Thành vẫn nhận ra, người đó là Ngọc Trinh. Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm rồi từ từ bước xuống, tay vẫn cầm chặt con dao, đôi mắt vẫn không giây nào rời khỏi khuôn mặt bệch bạc của anh. Từng bước, từng bước, tiến sát lại Nam Thành, ghé sát khuôn mặt máu me vào mặt anh, những sợi tóc bết máu quệt vào trán, vào mắt, từng giọt máu rơi xuống má, xuống miệng Nam Thành. Đôi mắt anh vẫn mở trừng trừng, người phụ nữ kia mấp máy môi, run run, như muốn nói với anh điều gì đó rồi từ từ nhỏm dậy, quay lưng bước về phía nhà tắm. Đôi mắt Nam Thành xoay theo dáng đi giật giật, khom khom, máu vẫn giỏ xuống, theo dấu chân, cánh cửa phòng tắm bỗng đóng sầm lại. Rồi tiếng nước chảy xối xả, xen lẫn tiếng rên rỉ, kêu than, lúc này dường như đã hết sức chịu đựng, Nam Thành đổ gục xuống sàn.
Chiều hôm đó, khoảng 13h chiều, bảo vệ chung cư đi kiểm tra an ninh phát hiện, căn phòng đã được cảnh sát phong tỏa. Họ phát hiện xác một người đàn ông chết trong trạng thái lõa thể, nằm ngửa trên giường, toàn thân bị đâm nhiều nhát dao, người đàn ông đó được xác định là Hải Phong, tử vong vào khoảng 23h đêm hôm qua. Xác Ngọc Trinh được phát hiện trong nhà tắm, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng loang lổ máu, nguyên nhân tử vong xác định ban đầu do tự vẫn, cô đã dùng chính con dao sát hại Hải Phong để tự cắt cổ tay mình. Giám định pháp y xác định Ngọc Trinh tử vong vào khoảng 24h cùng đêm hôm đó. Riêng Nam Thành, anh bất tỉnh, đưa vào bệnh viện cấp cứu trong trạng thái hôn mê.
Khoảng một tuần sau, người ta thấy Nam Thành một mình trở lại căn nhà. Từ đó, người ta thấy anh sống lặng lẽ một mình, hàng ngày anh đi từ khá sớm, chập tối anh về lại. Thấy anh ngày một xanh xao, nhiều người khuyên anh nên dời đi nhưng anh chỉ mỉm cười. Có lần trong đêm, nhà bên cạnh thấy có bóng người con gái mặc váy trắng đi lại trong nhà anh, tò mò, hôm sau người ta kháo nhau, rồi hỏi anh. Nam Thành chỉ mỉm cười: “ Đó là Thu Lan – vợ tôi”.
Ai cũng nghĩ chắc có lẽ là người yêu mới của anh, nhưng lạ là chẳng thấy ra khỏi nhà, ban ngày chẳng thấy đi cùng anh bao giờ. Chỉ có bác bảo vệ trầm ngâm, bác biết, Thu Lan là người chủ cũ thuê căn phòng đó, khi phát hiện ra người yêu mình phụ bạc, cô đã đau đớn, cầm dao tự cứa cổ tay mình, chết trong nhà tắm. Chiếc váy ngủ màu trắng là món quà người yêu tặng cô khi sinh nhật cô tròn 21 tuổi mấy ngày trước đó.

 

Hết