EM VỢ

PHẦN
1: ĐÊM MƯA XUÂN

          Vinh quay người, anh chăm chăm nhìn tấm lưng mềm mại, bờ
vai trần trắng mịn, lả lơi trong chiếc váy lụa mỏng của vợ. Tim anh đập thình
thịch, hít một hơi nhẹ, đưa tay vòng sang eo Thu Trang. Cưới nhau được hơn 2
năm rồi, mà mỗi lần nằm cạnh, Vinh lại thấy hồi hộp như đêm tân hôn. Bàn tay
anh lần lần lên phía trên, vừa chạm bầu ngực vợ, chút ngập ngừng, bóp nhẹ, tròn
đầy và mềm mại. Vinh áp sát, ôm ghì lấy vợ. Một chút im lặng, Trang giữ tay chồng
lại, giọng ngập ngừng:

  • Em…Hôm nay em mệt.

Vinh khựng lại, người
anh như dãn ra, hơi thở chậm dần. Anh lơi tay, thu mình, như tảng nước đá đang
tan dần, cố nén tiếng thở dài. Trời đêm mùa xuân, ẩm ẩm, thật khó chịu. Với chiếc
chăn mỏng, đắp lên ngang lưng, che đi bờ mông căng tròn của vợ, Vinh lặng lẽ với
bao thuốc, đẩy cửa. Bước vào phòng làm việc, đổ vật xuống ghế, nhìn làn khói
thuốc lảng vảng, bay ra ngoài cửa sổ, anh thở dài mệt mỏi. Cả tháng nay rồi,
hai vợ chồng anh chưa một lần gần gũi. Từ ngày cưới nhau, chuyện chăn gối chỉ
tính theo tháng, có khi Trang đi công tác dài 1-2 tháng mới về. Mà mỗi lần về,
anh thì muốn vồ vập ngay, nhưng vợ anh lại luôn có ý lảng tránh. Có đôi lần
không chịu được, Vinh lao đến, đè nghiến lấy vợ. Cô chỉ nhắm mắt, vòng tay ôm hờ
anh, để mặc anh đưa đẩy. Có lẽ vì có nhiều đêm như đêm nay mà Vinh bắt đầu viết
truyện ngắn. Những câu chuyện anh viết mang hơi hướng tâm lý, pha chút màu sắc
ma mị. Đối với anh, được hóa thân thành nhân vật, được đi theo những gì mình
mong muốn là điểm tựa, giúp anh đỡ chống chếnh trong ngôi nhà hiện tại. Tàn thuốc
rơi xuống tay, Vinh giật mình đứng dậy.

Bước chậm chậm lên từng
bậc thang, qua cửa phòng Hà, anh nín nhẹ từng bước. Trời đang mưa phùn, vài bụi
mưa theo gió, tạt vào, ẩm ẩm. Vinh lại châm điếu, rít một hơi dài, nhả làn khói
đục, anh ngả người ra chiếc ghế mây, nhìn bầu trời mịt mù. Bụi mưa thấm đẫm lên
mấy nhánh lan, cong cong, vươn xanh. Bất chợt hai cánh tay vòng qua cổ anh, một
gương mặt lạnh lạnh áp vào tai, mấy lọn tóc dài buông xuống mặt, Vinh giật mình
giữ lại. Hà nhìn anh cười lém lỉnh.

  • Hii, gì mà nhìn em như nhìn ma thế! – Hà
    khúc khích
  • À…không! Em chưa ngủ à?!
  • Có người mất ngủ, sao em ngủ được?!

Vinh vội đánh mắt sang
hướng khác, anh chợt thấy nóng nóng hai tai. Chợt Hà lên tiếng:

  • Sáng anh cho em xin thêm tập thơ nữa
    nhé! Mấy đứa bạn em thích lắm, chúng nó đọc thơ anh mà say luôn, nhao nhao đòi
    về gặp anh đấy!
  • Ồ, vậy à! Tốt quá! – Đôi mắt Vinh ngời
    lên
  • Chưa hết nha! Giảng viên khoa văn của em
    cũng muốn làm quen với anh đấy, thầy già rồi, cũng in mấy tập rồi đấy anh! Hôm
    nào anh em mình qua nhà thầy nhé, nghe em kể về anh, thầy hào hứng lắm!
  • Ừ! Tốt quá! Hôm nào rảnh, anh không có
    tiết dạy nhé.
  • Vâng! Mà đêm nay anh không viết truyện
    ma nữa à, trên web có thêm nhiều đọc giả lắm, giờ trung bình 30-40 người vào đọc
    hàng ngày đấy anh.
  • Ừ, cảm ơn em.
  • Anh ngốc này! Mà em có bài thơ này tặng
    anh, anh nghe nhé

Nói đoạn Hà đứng dậy,
chiếc váy ngủ màu trắng mềm mại, uốn theo đường cong thiếu nữ, Vinh sững người,
lảng nhìn đi chỗ khác. Hà cất giọng trong trẻo, dịu ngọt:

  • Ngại ong trốn bướm, nở về khuya

Hương
sắc trắng ngần, chẳng muốn chia

Một
phút nghĩ thương đời thi sỹ

Nên
cho, cho hết một đời hoa.

  • Hay quá, bài thơ thật hay – Vinh thốt nhẹ
    lên. Anh nhìn Hà, đôi mắt cô long lanh, trong trẻo quá! Tựa như hương sắc trắng
    ngần…
  • Một bài thơ hay! Bài này…
  • Em đọc được của nhà thơ Trần Văn Lý, thấy
    hay nên mượn để tặng anh đó. Anh thấy người con gái trong bài thơ thế nào?!

Hà ngồi xuống, ngước mắt
chăm chăm nhìn Vinh. Chợt anh cảm thấy bối rối.

  • Người con gái ấy như một đóa hoa quỳnh,
    một người con gái tuyệt vời…

Vinh nhìn ra màn đêm, bụi
mưa lùa vào, bay bay trong ánh đèn vàng, chợt anh khựng người, nhìn xuống. Bàn
tay nhỏ nhắn, trắng hồng của Hà đang giữ lấy tay anh, nhẹ nhàng đan những ngón
tay, mềm mại. Vinh nhìn Hà, anh như bị hút vào đôi mắt đen, lấp lánh tia sáng.
Chiếc cổ thiếu nữ trắng ngần, bờ vai thuôn mềm mại, chiếc dây váy ngủ trễ xuống,
lấp ló khuôn ngực tròn, căng đầy tuổi đôi mươi. Phút giây như bị hút hồn, Vinh
tròn mắt, bàn tay anh xiết nhẹ. Rồi như bỗng bừng tỉnh, Vinh vội bật dậy, mặt
anh nóng bừng, ấp úng:

  • Thôi! Cũng muộn rồi! Em đi ngủ đi.

Vinh vội vã bước xuống
cầu thang. Hà nhìn theo anh, nở nụ cười. Hít nhẹ một hơi, Vinh đẩy cửa, đặt
mình lên giường, anh xoay người, nhắm mắt. Đôi mắt Trang mở to, cô trân trân
nhìn ánh đèn ngủ nhờ nhạt, nén một tiếng thở dài.

PHẦN
2: THU HÀ

          Hà đăm đăm nhìn lên màn hình máy tính, những bức ảnh, những
đoạn video được xếp tên theo ngày tháng, cũng đủ rồi – cô nghĩ thầm, buông một
tiếng thở dài. Nhìn lên bức ảnh chụp gia đình, chợt lòng cô nghẹn lại. Mẹ Hà mất
khi cô được ba tuổi, chị Trang được 8 tuổi. Hà chỉ biết về mẹ qua câu chuyện của
bố, biết mặt mẹ qua mấy bức ảnh cưới đen trắng và di ảnh trên bàn thờ. Bố Hà chọn
cảnh gà trống nuôi con, chăm sóc hai chị em lên người. Ông là giảng viên trường
đại học KHXH & NV. Theo nghiệp bố, giờ Hà cũng là cô sinh viên năm cuối
khoa văn học. Cô yêu thích văn thơ từ bé, mỗi lần tìm được tập thơ, cuốn sách
hay là bố lại mang về cho Hà. Phòng riêng của Hà giờ ước chừng cũng mấy trăm đầu
sách. Khác với em gái, chị Trang nhanh nhẹn, thích được đi chợ cùng bố. Lớn
lên, chị theo học ngoại thương, giờ là trợ lý giám đốc, trưởng phòng kinh doanh
của một công ty về khách sạn và du lịch. Còn Hà, cô dự định sẽ theo nghiệp dạy
học, với thành tích học tập xuất sắc, cộng với mối quan hệ của bố, cô hoàn toàn
yên tâm.

Đang miên man thì chợt
có tiếng mở khóa cổng, Hà vụt dậy, chạy ào xuống cầu thang. Hà chạy lại, nở nụ
cười tươi tắn nhìn anh Vinh.

  • Được ngày nghỉ mà em không đi đâu chơi à
    Hà?!
  • Dạ, hông! Em ở nhà đợi anh về mà. Mà em
    đi, ai ở nhà nấu cơm cho anh ăn đây! – Hà khúc khích.
  • À…Thì anh ăn mỳ cũng được mà – Vinh gãi
    gãi đầu.
  • Anh xuống luôn ăn cơm nhé! – Hà nhìn
    theo Vinh lên cầu thang.

Đặt chiếc cặp ngay ngắn
lên ghế, Vinh sang phòng thay bộ quần áo. Nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường,
lòng anh chợt trùng xuống. Lặng lẽ khép cửa, anh khẽ thở dài.

  • Chà ngon quá! – Vinh thốt lên khi nhìn
    mâm cơm được bày ra ngay ngắn
  • Anh ăn nhiều vào. Dạo này em thấy anh
    hơi xanh rồi đấy!
  • Hì, anh ổn! Chắc tại anh hay thức đêm viết
    truyện thôi!
  • Mà anh đừng hút thuốc nữa – Nghe lời em
    đi, nhé!

Nhìn đôi mắt đen lấp
láy của Hà, Vinh không nỡ, đành ừ một cái. Hà nấu nướng rất ngon, rất hợp với
khẩu vị của anh. Hai người nhìn nhau, thoáng chút ngượng ngùng.

  • Nhìn anh như lần đầu mình gặp nhau ấy,
    anh nhỉ? – Nhìn vẻ bối rối của Vinh, Hà cười khúc khích.

Bố Hà và bố Vinh là bạn
thân cùng thời sinh viên với nhau. Dù một người ở Ninh Bình, một người Hà Nội
nhưng rảnh là hai ông lại điện thoại cho nhau. Anh được chuyển từ quê lên dạy ở
trường PTTH Cầu Giấy là nhờ bố Hà- ông Trọng xin cho. Vinh là người hiền lành,
chất phác, lại có dòng chảy văn chương nên được ông Trọng yêu quý lắm. Ông Trọng
có hai cô con gái, ông có ý gả Trang cho Vinh. Năm ấy, Trang đã làm trong công
ty được một năm, cũng tạm ổn định, còn Hà cũng đã vào trường rồi, nhắm sức cũng
đã yếu, ông muốn lo được cho Trang. Tính Trang nhanh nhẹn, mạnh mẽ, thông minh
nhưng cũng có phần bốc đồng, ông lo sẽ không được suôn sẻ tình duyên. Nói mãi,
cuối cùng ông cũng sắp xếp được một cuộc gặp mặt riêng cho hai đứa, mà ông đâu
có ngờ.

Hà còn nhớ, tối hôm đó
chị Trang thì thầm to nhỏ, nhất quyết xin Hà sáng mai thay mình đi gặp mặt
Vinh. Trang nói đủ lý do nhưng Hà biết, chị có hẹn với Hoàng Minh, người yêu từ
hồi sinh viên năm cuối. Hoàng Minh là công tử nhà giàu, đẹp trai, ga lăng có tiếng,
biết ông Trọng không thích kiểu người đó nên Trang vẫn giấu. Yêu quý chị, nên
Hà nhận lời, tính sẽ nhập vai, đóng giả làm Trang. Vừa thoạt nhìn thấy Vinh, Hà
đã ngây người, anh không quá đẹp trai nhưng khuôn mặt chữ điền nam tính, nụ cười
hiền hậu, ánh mắt điềm đạm, phong thái toát lên sự tin tưởng, chân thành. Phút
chốc, Hà quên mất nhiệm vụ hóa thân. Hai người mải mê chia sẻ, có những điều Hà
chưa kịp rõ lời thì Vinh đã đáp lại, đúng như ý cô định diễn tả, cô cảm tưởng
như lạ vì chưa bao giờ gặp được, như quen vì quá đỗi hiểu nhau. Tối đó, thấy chị
mặt buồn mệt mỏi, Hà cũng chỉ nói qua vài câu về Vinh, Trang ậm ừ cho qua. Đêm
đó, Hà nghe tiếng chị thút thít, cô lẳng lặng vòng tay, ôm chị vào lòng.

Ông Trọng biết chuyện,
giận lắm. Ngay hôm sau, ông gặp Vinh, trút hết nỗi lòng, ông quý Vinh như con
cái trong nhà, mong cậu sẽ lấy Trang, được vậy ông mới yên lòng. Tối đó, ông Trọng
gọi riêng Trang lại, hai bố con ngồi nói chuyện to nhỏ với nhau. Hà ở ngoài
nghe loáng thoáng, ý bố muốn chị Trang lấy anh Vinh, chợt Hà thấy lòng trùng xuống,
một cảm giác buồn chống chếnh. Mấy hôm sau, Trang chủ động hẹn gặp mặt Vinh.
Trái với Hoàng Minh, Vinh là người đàn ông chín chắn, điềm đạm, bên anh, cô cảm
giác được an toàn. Biết em gái cũng có cảm tình với Vinh, nên trong câu chuyện
của hai chị em, Trang không nhắc đến Vinh nữa. Trang suy tính nhiều chuyện, dạo
đó trông cô xanh hẳn đi, lúc nào cũng cảm giác mệt mỏi. Có một hôm, Hà vô tình
nghe thấy chị to tiếng điện thoại với Hoàng Minh, lén nhìn qua khe cửa, cô thấy
chị gái tay cầm một tờ giấy, nước mắt rơi lã chã. Hình như từ hôm đó, chị Trang
không liên lạc với bạn trai nữa. Quen Vinh chừng được hai tháng, hơi bất ngờ nhưng
ông Trọng mừng lắm khi Trang ngỏ ý muốn cưới. Ông vội vã thu xếp, ông biết,
mình không còn nhiều thời gian nữa. Đám cưới diễn ra vui vẻ, ai cũng chúc mừng
cho ông Trọng được thỏa ý, mừng cô dâu có được người chồng ngoan hiền. Chỉ có
Hà, lòng cô sao chống chếnh đến thế! Nhìn Vinh tay trong tay với chị gái, gọi một
tiếng anh rể mà nghe nhói lòng, cô như rơi vào không gian trắng, lạc lõng vô
cùng. Đêm tân hôn của anh chị, Hà đóng chặt cửa phòng, cô đeo tai nghe, để mặc
list nhạc tự trôi, từng giọt nước mắt rơi, chưa bao giờ cô cảm thấy mất mát điều
gì quan trọng đến thế. Thôi Hà ơi! Trái tim bé nhỏ ơi, nhịp rung lần đầu, đã là
lỡ nhịp, từ nay ngủ ngoan em nhé! Là chị gái mình, có phải ai xa lạ đâu. Ngủ
ngoan em nhé – Đôi mắt đen khép mi, ngón tay bé nhỏ lau ngang giọt nước mắt.

Phụ Hà xếp bát xong,
Vinh định quay lên phòng thì Hà gọi giật lại, rủ xuống nhà xem phim. Ngần ngừ
chút, anh gật đầu. Sáng nay Trang lại đi công tác, 2 ngày nữa mới về, những
ngày nhà chỉ có hai người như này, Vinh đều tìm cớ lảng tránh, thu mình trong
phòng làm việc.

  • Em nghe nói phim này hay lắm anh – Chuyện
    tình cây táo gai
  • Ừ, anh cũng thích thể loại phim như này

Bộ phim đưa hai người đến
với câu chuyện tình nhẹ nhàng, trong sáng của cô học sinh và anh thanh niên tri
thức. Cả hai chăm chú, cuốn theo từng tình tiết, đôi lúc, Vinh liếc nhìn sang
Hà, đôi mắt đen mở to, ngân ngấn nước, lòng anh chợt thấy nhẹ nhàng đến lạ. Lau
khóe mắt, Hà ngước sang, hỏi anh:

  • Tội quá anh nhỉ?! Tại sao cứ phải kìm
    nén, để rồi hối tiếc, không thể lấy lại được!
  • Ừ…cũng vì xã hội thời bấy giờ thôi.

Đôi mắt Hà chăm chăm
nhìn anh, Vinh bỗng thấy nóng ran trên mặt. Anh quýnh quáng đứng dậy

  • À…Em có đi đâu không? Anh khóa cổng
  • Dạ, không anh.

Quay vào, vẫn thấy Hà
ngồi đó, chợt nhớ ra:

  • À, mà…bộ quần áo đi dạy của anh, có phải…
  • Hi, vâng! Em thấy nó hơi nhăn, nên là lại
    cho anh đấy, cả mấy cái áo sơ mi nữa.
  • À…anh cảm ơn! Nhưng thôi. Lần sau cứ để
    đó, anh tự làm được!
  • Hi, đàn ông con trai như các anh là sao
    được, có mà cháy hết – Hà nhìn anh cười lém lỉnh.

Vinh ngả lưng ra giường,
anh bấm điện thoại. Trang không nghe máy. Lát sau vợ anh gọi lại, hỏi qua loa mấy
câu, Vinh cũng không biết nói thêm gì. Anh trầm ngâm, bỏ sang phòng làm việc. Soạn
xong giáo án, ngước nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ rồi, anh với rút điếu thuốc, định
châm, chợt nghĩ đến lời Hà, lại thôi. Anh lắng tai nghe, chợt giật mình, thở
dài, bấm bật máy tính. Vinh nhập tâm, những con chữ dần hiện ra, tiếng bàn phím
lách cách, gõ vào đêm. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa lách tách, lách tách. Đang lơ mơ
trôi, chợt như có tiếng gõ cửa, Vinh quay lại. Hà đẩy cửa, rón rén bước vào,
nhìn anh cười. Tuy không phải lần đầu, nhưng Vinh vẫn thấy bối rối:

  • Em chưa ngủ à…Muộn rồi
  • Hic, em không ngủ được, một mình cứ sợ sợ…Biết
    anh còn thức nên – giọng Hà ngọng ngịu
  • Ừ…Anh đang viết. Vậy…em có đọc sách
    không?
  • Hi, em không. Muốn nói chuyện với anh
    thôi.
  • À, vậy…lên sân thượng nhé.
  • Hi, không đâu! Trời đang mưa, lạnh lắm!
    Nói chuyện xíu thôi, rồi em đi ngủ mà. Hay, anh viết được thêm phần nào, đọc
    cho em nghe đi.

Vinh ngần ngừ chút rồi
anh bắt đầu đọc. Câu chuyện mới của Vinh đang viết về một người vợ trẻ không
chung thủy. Anh đang phân vân cách kết thúc của người chồng.

  • Tội cho người chồng anh nhỉ?! Anh ta tốt
    vậy mà – Giọng Hà buồn rượi

Vinh im lặng. Từ những
đêm không ngủ, anh đã bắt đầu viết, đến nay cũng được mười mấy truyện, nếu in
ra cũng được một tập dày mấy trăm trang rồi. Vợ anh chưa từng đọc, và cũng chưa
từng hỏi, chỉ có Hà, luôn nóng lòng đón đọc, cảm nhận, đôi khi gợi mở cho anh
thay đổi, thêm bớt nhiều tình tiết. Ngay cả tập thơ của anh, đã hoàn thành bản
thảo, để đó tận 7 năm trời, nhờ động lực của Hà, mà năm ngoái anh quyết định in.
Lần này Hà cũng thúc giục anh in tập truyện, tiền Hà dành dụm đi dạy thêm, cô hứa
góp hết tài trợ cho anh. Mỗi lần có bài thơ mới, câu chuyện mới, chỉ cần Hà đọc,
thấy thích là anh yên tâm, đưa Hà đăng lên web.

  • Nếu anh bị phản bội như nhân vật người
    chồng, anh sẽ làm gì?
  • Anh… – Anh chưa biết! – Vinh bất ngờ trước
    câu hỏi của Hà, anh chưa từng nghĩ đến điều này, anh tin vào Trang, tin vợ anh
    sẽ không làm điều gì có lỗi.
  • Có những điều…Không như những gì anh
    nghĩ đâu anh Vinh. Anh là người chân thật, thật thà quá! Em nghĩ, cuộc sống có
    nhiều điều bất ngờ, anh nên dự cảm trước tình huống, lỡ có gì…Mình cũng chủ động
    được phần nào, anh ạ!
  • Ơ…Sao hôm nay em. Có chuyện gì sao Hà?!
  • Vâng…Có lẽ! Anh nên tin em. Mọi chuyện sẽ
    sớm sáng tỏ cả thôi.

Vinh nhìn Hà trân trân,
anh không hiểu cô đang nói gì. Căn phòng chợt trở lên im lặng. Vinh vươn vai đứng
dậy.

  • À…thôi có lẽ cũng muộn rồi.
  • Dạ, vâng

Hà đứng dậy, bỗng cô
nhao tới, ôm chầm lấy Vinh. Vinh sững lại, ngây người đứng trân trân, toàn thân
anh cứng lại. Tay run run đẩy nhẹ Hà ra, anh bước vội về phòng ngủ, đóng chặt cửa
lại. Đưa tay gạt mồ hôi lấm tấm trên trán, Vinh trân trân nhìn lên trần nhà. Mùi
hương thoảng nhẹ, dịu ngọt của Hà như vẩn quanh, anh nhắm mắt, lồng ngực Vinh
nóng lên, như lúc bầu ngực căng đầy của Hà áp vào, hơi thở của cô phả ấm vào cổ
anh. Vinh vơ chiếc gối, co mình, áp sát vào tường. Căn phòng mờ nhạt dưới ánh
đèn ngủ yếu ớt, ngột ngạt đến khó thở. Hà trở về phòng, cô bật máy tính, chọn
ra một bức ảnh. Cô nhắn tin cho Sơn – lái xe riêng của Hoàng Anh, cảm ơn anh đã
giúp cô có được những thứ này. Cô chỉ cần anh giúp đến đây thôi, mong anh sớm
tìm được công việc mới thay thế. Hai người nhắn tin qua lại một lúc, vẫn như mọi
lần, Hà xóa toàn bộ cuộc nói chuyện. Cô thảnh thơi nằm xuống, mỉm cười.

PHẦN
3: THU TRANG

          Trang vừa bước ra từ phòng tắm, cô định sấy tóc thì Zalo có
tin nhắn. Vừa mở ra, Trang giật mình, chiếc điện thoại rơi xuống đệm. Cô thất
thần, ngồi phịch xuống. Mất mấy phút định thần lại, hít một hơi thật sâu, Trang
bấm số gọi. Bên kia không có tiếng alo nhưng Trang biết Hà đã bắt máy. Cả hai
im lặng như đang nín thở.

  • Hà…Bức ảnh đó. Em định làm gì!?
  • Chị, chị có dám thừa nhận không? Em còn
    nhiều ảnh khác nữa, có cả video.
  • Hà…chị…Em định làm gì…
  • Câu đó em phải hỏi chị lúc này! Chị định
    lừa dối đến bao giờ nữa! Em để chị suy nghĩ. Nếu chị không dừng lại, em sẽ đưa
    tất cả cho anh Vinh.
  • Hà…chị…chị xin em! Đừng….
  • Tút…Tút – Hà đã ngắt cuộc gọi.

Trang thấy như bị ai đó
bóp cổ, ứ nghẹn. Cô vội vàng lao đến chiếc túi, quýnh quáng mở lọ thuốc, ném vội
mấy viên vào miệng. Rồi cô đổ vật xuống giường tựa như thân cây vừa bị đốn hạ.
Nước mắt cô ứa ra, chua xót tận đáy lòng.

Gặp được Vinh, nhận thấy
anh là người chân thật, cô cũng nặng lòng nhiều toan tính. Ở với anh chừng được
một tháng, sự quan tâm, ân cần của anh làm cô thấy mình có lỗi. Không muốn lừa
dối một người đàn ông chân thành, một người chồng tốt như vậy, Trang quyết định
âm thầm đi phá thai. Đứa bé không có tội tình gì cả, nhưng lỡ lầm của cô, sự cả
tin, bốc đồng của tuổi trẻ đã để lại cho cô một vết thương lớn, giờ cô muốn bỏ nó
đi, muốn được làm lại từ đầu. Ngỡ tưởng sau khi phá thai, cô sẽ bớt mặc cảm, có
thể tiếp nhận những điều mới, nhưng dường như trái tim cô đã quá đau, vết
thương không thể lành lại. Lo xong đám cưới cho con gái, ông Trọng như nhẹ cả
người. Lúc chị em Trang phát hiện ra bệnh tình của bố thì đã muộn, ông nhập viện
được hai ngày thì mất. Trang dường như mất đi điểm tựa, cô thấy chông chênh,
hoang mang vô cùng. Trang lao đầu vào công việc, cô không để cho mình có thời
gian nhàn rỗi. Cô ôm mọi việc của công ty, liên tục xin đi công tác xa. Nhiều
lúc nghĩ đến Vinh, cô thương, thấy có lỗi với anh lắm, nhưng cô vẫn chưa thể mở
lòng.

Rồi Hoàng Anh, con trai
tổng giám đốc về làm giám đốc chi nhánh chỗ Trang. Anh là người đàn ông chưa vợ,
còn trẻ, chỉ hơn Trang 2 tuổi nhưng lại vô cùng lịch thiệp, xử lý mọi việc thấu
đáo – Đúng là mẫu người đàn ông thành đạt. Như khớp với cách làm việc của giám
đốc mới mà công việc của Trang luôn trôi chảy, các hợp đồng liên tục được ký kết.
Giám đốc mới luôn cho Trang đi học thêm các khóa đào tạo nâng cao. Công việc
thuận lợi, được mọi người nể trọng, giám đốc tin tưởng, Trang vui lắm. Cô ngày
càng chăm chút cho ngoại hình, trẻ trung, rạng ngời hơn trước. Mỗi lần về nhà,
cô thấy tự tin hơn, nhìn chồng nở nụ cười tươi tắn. Có mấy đêm, Trang chủ động đến
ngả vào lòng Vinh, đôi vợ chồng trẻ quấn lấy nhau, tươi mới hơn cả đêm tân hôn.

Tưởng
như mọi chuyện cứ thế sẽ tốt lên, nhưng ngày cầm tờ kết quả, Trang rụng rời. Ước
mong về một mái ấm gia đình với những đứa con vụt tan, cô đã bị viêm tắc vòi trứng,
di chứng từ lần phá thai, dẫn đến vô sinh hoàn toàn. Cô không dám nói với Vinh,
âm thầm chịu đựng. Lại một lần nữa Trang lao vào công việc, thời gian cô về nhà
ngày càng ít hơn. Chẳng mấy chốc cô đã lên làm trợ lý cho giám đốc trẻ, phụ
trách toàn bộ mảng maketing của công ty. Trang và Hoàng Anh thường xuyên đi gặp
gỡ khách hàng, đi công tác, dính với nhau như hình với bóng. Ngoài công việc,
Hoàng Anh luôn nhẹ nhàng, chăm chút cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ, sẵn lòng ngồi
bên cạnh lắng nghe cô, đưa Trang đi bất cứ nơi nào cô muốn. Dẫu ngày hay đêm,
chỉ cần một tin nhắn, Hoàng Anh sẵn sàng có mặt. Đôi lúc Trang cũng yếu lòng,
nhưng cô vẫn luôn giữ tỉnh táo, chưa một lần đi quá giới hạn.

Trong
một chuyến đi công tác nước ngoài, sau khi ký kết được hợp đồng lớn, Hoàng Anh
ôm chầm lấy Thu Trang, nhờ trình độ tiếng Anh lưu loát, thuyết trình tự tin, hiểu
biết sâu rộng của Trang mà đối tác gật gù, yên tâm đặt bút. Hai người có một buổi
tối vui vẻ trong khung cảnh đầy lãng mạn, Trang vui lắm, cô được quan tâm, được
chăm chút, trân trọng, được tự tin là chính mình. Ở bên Hoàng Anh, cô không phải
lo sợ, mặc cảm điều gì. Đêm đó, Trang đã đồng ý cho Hoàng Anh ở lại. Cô không
muốn nghĩ đúng sai gì nữa, cô được sống là chính mình, sống bằng chính cảm xúc
thật sự của mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Từ lần công tác đó, mỗi lần về nhà,
Trang luôn lảng tránh chồng, cô không dám để anh gần gũi nữa, cô đã không xứng
đáng với anh nữa rồi. Có lẽ, một ngày nào không xa, cô buông tay, để anh có một
hạnh phúc mới, có thể là với Hà em gái cô hay một người khác, nhưng chắc chắn
người ấy cũng sẽ xứng đáng hơn cô. Mỗi lần nhìn lại ảnh bố, lòng cô lại đau
nhói, chỉ biết gửi thầm lời xin lỗi ông.

Cách
đây hơn 3 tháng, Trang đi khám sức khỏe. Dạo gần đây cô hay có những cơn đau
vùng chậu, thường bị hụt hơi, khó thở. Trang lặng người cầm tờ kết quả. Cô nói
dối là đi công tác, thực sự mấy ngày này cô sẽ về thăm chú Sang, người em trai
ruột duy nhất của ông Trọng. Chú là luật sư, cô muốn gửi gắm những gì còn lại.
Mọi chuyện cô đã sắp xếp, đã có dự định, chỉ là không ngờ lại để Hà biết chuyện.
Thôi! Có lẽ đã đến lúc rồi! Sớm mai cô sẽ về Hà Nội. Vừa nhắn tin cho Hà xong,
cửa phòng mở ra, Hoàng Anh bước vào, tay cầm một bó hồng đỏ thắm, anh ôm chầm lấy
Trang, đặt một nụ hôn lên môi cô. Vừa ăn tối xong, chưa kịp nói ý định thì
Hoàng Anh đã báo tin mừng, sáng mai đối tác muốn gặp làm việc sớm, nếu được sẽ
ký luôn. Xong việc, chiều mai anh muốn cùng Trang đi Đà Nẵng nghỉ ngơi mấy ngày
rồi mới về Hà Nội. Thoáng buồn, nhưng Trang gật đầu, nhưng cô muốn nếu xong được
sáng mai thì chiều bay về Hà Nội luôn. Hoàng Anh không cần hỏi lý do, mỉm cười
gật đầu.

Hà em, chiều đến tối
mai chị sẽ về, chị sẽ nhắn giờ sau khi đặt được vé nhé – Trang tắt điện thoại.
Cô nép vào lòng Hoàng Anh. Từ lúc nhận kết quả, tưởng chừng như gã gục, nhưng
sau một đêm, cô đã gạt nước mắt. Nếu thời gian chỉ còn trong giới hạn, cô sẽ cố
gắng, cố gắng hết mức có thể, cô soạn ra một bản kế hoạch những việc cần làm, rồi
từng bước, từng ngày thực hiện. Được đến đâu, cô lại báo cho chú Sang, giao lại
thông tin cho chú. Về Hoàng Anh, cô buông, thả lỏng cho mình trôi đi, dẫu sao,
con đường cô đã và đang đi, không thể quay lại. Cô không mong những điều cô đã
làm sẽ được bố cô, chồng cô, em gái cô tha thứ, nhưng những gì cố gắng còn lại,
những gì cô đang làm được, phần nào giúp cô yên lòng. Tất cả…chỉ là lúc này, có
lẽ cô vẫn chưa đủ dũng khí.

PHẦN
4: GIẢI THOÁT

          Chiều nay Hà xin nghỉ học. Đầu giờ chiều cô đã đi chợ, lựa
những món mà anh Vinh thích nhất. Đang lúi húi trong bếp thì Vinh về, biết chiều
nay anh chỉ dạy có 2 tiết nên cô chuẩn bị cơm tối sớm. Hai người tíu tít như
đôi vợ chồng trẻ.

  • À, chị Trang có nhắn gì cho em không? Thấy
    bảo hôm nay về mà chưa gọi cho anh.
  • Dạ, không! Chắc đợt công tác này nhiều
    việc nên chị bận! Anh nhớ chị rồi à? – Hà khúc khích.
  • À…Đâu! Thường khi về là chị hay nhắn cho
    anh mà.

Bữa cơm chiều dọn ra,
mùi thức ăn thơm bốc lên quanh gian bếp. Lấy lý do chúc mừng website thơ được 10
nghìn lượt xem, Hà khui một chai sâm panh. Hai anh em cụng ly, ăn uống chuyện
trò vui vẻ. Dọn xong mâm bát, Vinh kêu cứ để đó, anh thấy hơi chếnh choáng, lên
phòng trước. Hà ra khóa cổng, khóa cửa, rồi chạy lên phòng, xóa tin nhắn với
Trang, để điện thoại ở chế độ im lặng. Cô bật máy tính, rồi chạy xuống phòng ngủ
của Vinh, thấy anh đang nằm vật ra giường.

  • Anh say rồi à! Có cần em pha nước chanh
    không?
  • À, không, anh chỉ hơi choáng chút thôi.
    Mà…em
  • Dạ, em có chuyện này muốn nói với anh.
    Chuyện của chị Trang. Anh lên phòng em được không?
  • Có chuyện gì vậy! Em cứ nói đi, anh nghe
    đây! – Vinh vùng dậy
  • Dạ…trên phòng em có ảnh chụp, anh xem sẽ
    hiểu rõ hơn. Anh lên đi – Nói đoạn Hà kéo tay anh. Vinh miễn cưỡng bước lên, đợi
    anh đi trước vài bước, Hà nói chưa khóa cổng, rồi chạy xuống. Đợi Vinh bước vào
    phòng mình, cô lẻn vào, lấy điện thoại của Vinh, tắt âm thanh.

Hà bước vào, khép cửa lại.
Cô để chế độ tự động, từng bức ảnh mở ra, dừng lại vài giây rồi tự chuyển, Vinh
chao đảo, anh không tin vào mắt mình nữa. Vậy là bấy lâu nay, Trang đã lừa dối
anh, đã có đôi lúc anh chợt hoài nghi nhưng rồi gạt đi, anh tin, anh vẫn tin vợ
mình…Vinh đổ gục gối xuống sàn, anh vung nắm đấm, bùm bụp xuống mặt sàn gỗ. Hà
vội xụp xuống, ôm chầm lấy anh.

  • Em biết chuyện này từ bao giờ! Ai đưa
    cho em những bức ảnh này! Sao không nói cho anh?! – Giọng Vinh muốn gào lên, ứ
    nghẹn
  • Em…em quen anh Sơn lái xe cho Hoàng Anh,
    anh ấy chụp gửi cho em. Cũng chỉ mới đây thôi…Nhưng em muốn tự chị Trang thú nhận
    với anh. Anh Vinh, em thương anh…em không muốn anh phải đau khổ. Ngay từ đầu,
    chị ấy đã không thật lòng với anh rồi, chỉ có em…chỉ có em thôi – Hà bật khóc nức
    nở.

Vinh đỡ Hà đứng dậy.
Anh lảo đảo tiến lại màn hình:

  • Hà, em xóa đi, xóa đi hết đi. Anh không
    muốn thấy, tất cả ảnh, video, em xóa sạch ngay đi.
  • Vâng

Vinh nhìn trân trân, chỉ
còn màn hình trắng. Anh im lặng, lảo đảo bước xuống. Hà chạy theo, đỡ anh vào
phòng. Đợi cho Hà đóng cửa lại, Vinh bật dậy, anh vớ ngay điện thoại, bấm số,
nhìn trân trân số máy của vợ, Vinh ném mạnh vào góc tường. Đoạn anh giật tấm ảnh
cưới, đập mạnh vào thành giường, tấm ảnh làm bằng gỗ ép vỡ ra. Vinh ôm đầu, gục
xuống. Từ nãy giờ, Hà vẫn đứng ở ngoài, thấy anh nằm vật xuống giường, toàn
thân run lên, nức nở. Cô lẳng lặng lên phòng, nhìn điện thoại, thay vội chiếc
váy ngủ, rồi chạy xuống. Hà khép hờ cửa, lẳng lặng lên giường, nằm cạnh Vinh,
cô vòng tay, ôm lấy lưng anh, ghì vào lòng. Vinh dường như đã bình tĩnh hơn,
anh khẽ xoay mình lại. Hà đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh,
những ngón tay mềm mại, vuốt nhẹ qua đôi mắt đỏ hoe, còn ngấn nước, cô nhìn
Vinh, đôi mắt đen đầy thương cảm, chua xót, thì thầm: Em thương anh. Hà đặt đôi
môi mềm lên môi anh, đôi môi khô còn đang khẽ run. Toàn thân Vinh dần nóng lên,
cứng lại. Cảm giác ngọt ngào dần lan qua. Như thân cây đang khô héo những ngày
dài nắng hạn, gặp cơn mưa rào, những lớp nước trong mát, ngọt ngào chảy qua từng
kẽ lá, chảy vào khe vỏ cứng, thấm dần vào lớp da thịt. Anh căng mình, ghì chặt,
quấn lấy tấm thân thiếu nữ mềm mại. Hà nhắm nghiền mắt, đê mê, đôi môi run khẽ,
rên rỉ. Toàn thân cô cứng lại, nấc lên theo từng nhịp thở, gấp gáp.

Trang nhắn tin từ chiều,
ngay khi đặt được vé nhưng không thấy Hà trả lời. Vừa xuống sân bay, cô gọi
ngay nhưng Hà không bắt máy. Cô không báo cho Vinh là tối nay sẽ về, nhưng lúc
này, thôi đành, chia tay Hoàng Anh ngay tại sân bay, Trang bắt luôn tắc xi. Cô
khẽ mở khóa cổng, nhẹ bước vào, phòng khách đã tắt điện, chỉ còn phòng của Hà vẫn
sáng đèn. Vừa bước đến chân cầu thang, Trang chợt khựng lại, lắng nghe. Phút giật
mình, cô lần từng bước lên phòng, khẽ nhìn qua khe cửa. Trang vội lấy tay bịt
miệng, cảnh tượng trước mắt làm cô chết lặng. Cố trấn tĩnh lại, cô bước vội xuống,
đôi chân quýnh quáng, muốn lao ngay ra cổng nhưng không thể. Ra đến đầu ngõ,
Trang dựa vào góc tường, thở dốc. Cô vội mở túi, dốc thuốc vào miệng. Nước mắt
chợt trào ra, cô bịt miệng, ngăn lại. Trang nhắm mắt, cố hít thật sâu, cô dồn
nén, sắp xếp lại những suy nghĩ đang hoảng loạn. Cô quay lại, khẽ khàng khóa lại
cổng, rồi quay đầu phăng phăng bước đi. Cô xóa đi tất cả tin nhắn từ hôm qua với
Hà. Trang ngồi thu mình dưới gốc cây ven đường, cô đợi Hoàng Anh đến đón. Suy
ngẫm một lúc, Trang nhắn một tin dài cho chú Sang.

Lên phòng khách sạn,
Trang vội vàng đi tắm. Cô để mặc cho nước phun xuống, tức tưởi ôm mặt. Cô mím
môi, đã đến lúc rồi…Hoàng Anh chiều lòng người yêu, tự mình xuống mua thêm chút
đồ ăn nhẹ. Trang gọi một chai rượu nho ngoại, một loại mới, lạ mà khách sạn mới
nhập về. Hầu phòng vừa đi khỏi, cô vội khui nắp, đổ hết thuốc vào, những viên
thuốc màu trắng sủi bọt, lặn xuống, nhanh chóng tan ra, lấm tấm bọt rồi tắt lịm.
Hoàng Anh vui vẻ bước vào. Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, nhìn anh, tình tứ
nâng ly. Tuy vị rượu lạ hơi khó uống, nhưng chiều lòng người yêu, Hoàng Anh vẫn
liên tục chạm ly. Mỗi lần cạn ly, Trang lại trao anh một nụ hôn ngọt ngào. Hai
người cười nói vui vẻ, chai rượu nhanh chóng cạn dần. Trang ôm ghì lấy Hoàng
Anh, cô lơ mơ, hình như anh thì thào điều gì đó, cô mỉm cười, đôi mắt nhắm lại.

PHẦN
5: EM VỢ

          Vinh uể oải bước
xuống nhà, Hà đã bày ra bữa sáng, hai người nhìn nhau, Hà cúi mặt tủm tỉm, anh
thấy nóng nóng gáy, vội bước trở lên. Vinh ăn vội vàng rồi lên phòng làm việc,
đóng chặt cửa lại. Ngồi thừ ra, hai tay vò mớ tóc rối, anh lờ mờ nhớ lại. Giờ
anh phải làm sao? Vợ anh sai, cô đã phản bội anh, nhưng giờ đây, anh cũng có
khác gì nữa đâu. Sai…Tất cả đã sai cả rồi!

Hà vui vẻ soi mình trước
gương, cảm giác nâng nâng vẫn đang quấn lấy cô. Ngoài cửa sổ, nắng đã ùa vào, ấm
áp. Chợt nhớ ra, Hà mở điện thoại, có 3 cuộc gọi nhỡ của chị Trang và một tin
nhắn lúc 22h 27’: Chị đang bắt taxi về nhà, chừng 30 phút nữa em ra đầu ngõ đón
chị. Chị gọi cho em không được.

Giờ ấy…vậy là chắc chị
đã về nhà. Hà nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười. Cô nằm ngả ra giường, trong
đầu dần hiện lên những dự định tiếp theo. Bất chợt điện thoại đổ chuông, số máy
bàn lạ.

  • Alo – Hà ngập ngừng
  • Chào chị, chị có phải là chị Hà – em gái
    chị Thu Trang!? Chúng tôi là cảnh sát hình sự quận Tây Hồ, chúng tôi gọi điện để
    báo cho chị…
  • Vâng…vâng. Tôi biết rồi, tôi đến ngay –
    Tai Hà ù đi, bỗng chốc xung quanh tối sầm lại.
  • Anh! Anh Vinh ơi! – Hà đập cửa, gọi thất
    thanh.

Nhìn vợ nằm bất động,
khuôn mặt tái xanh, nhợt nhạt, bên cạnh là thi thể Hoàng Anh, Vinh đổ gục, anh
gào lên, nức nở – Anh thương cho vợ, xót cho chính mình. Hà quỳ xụp bên cạnh, gục
vào thi thể chị gái, nức nở. Sau khi công an điều tra, kết luận hai người tự tử,
không hề có mâu thuẫn, tranh chấp với ai, thi thể Trang được đưa về đài hóa
thân Hoàn Vũ. Chú Sang nghe tin, vội vã có mặt, sắp xếp lo tang. Vinh gầy xanh
hẳn đi, anh không biết tại sao vợ mình lại dại dột như vậy. Riêng Hà, cô biết,
có lẽ chị Trang đã chọn cách này để giải thoát, chuộc mọi lỗi lầm đã qua. Chừng
một tháng, khi mọi chuyện đã thu xếp xong, Vinh dự định xin chuyển công tác, về
lại Ninh Bình dạy học. Anh sẽ về sống với bố mẹ ở quê. Một ngày, chú Sang qua
nhà, chú bày ra trước mắt Vinh và Hà một loạt giấy tờ. Vinh không quan tâm đến
sổ tiết kiệm, sổ đỏ, hay thẻ ngân hàng mà Trang để lại. Tay anh run run cầm giấy
xét nghiệm, giấy trả kết quả khám của Trang, nước mắt anh trào ra.

  • Sự tình như nào. Chú biết sao, nói vậy!
    Giờ tất cả những gì Trang gửi chú, chú gửi lại cho hai đứa. Mọi thủ tục cần thiết
    chú đã chuẩn bị sẵn, mấy hôm nữa chú lại qua.
  • Còn đây! Đây là phong thư Trang gửi
    riêng cho cháu – Vinh đưa tay run run đỡ lấy.

Hà lặng người. Có lẽ vì
hờn ghen, ích kỷ mà cô đã xa cách. Có bao chuyện xảy ra, vậy mà chị Trang không
chia sẻ với cô. Chị nén đau đớn, chịu đựng, lao vào công việc, kiếm tiền, tất cả
dành lại cho cô, cho anh Vinh. Chị Trang ơi! Em xin lỗi! Em đã quá ích kỷ! – Hà
ngước mắt lên bàn thờ, hai dòng nước mắt tuôn dài.

Vinh lặng người đọc từng
câu, từng chữ. Trang thú nhận với anh tất cả. Ngay từ ban đầu, cô đã định lợi dụng
tấm chân tình của anh. Từng lời thú nhận của Trang như con dao sắc nhọn, cứa từng
nhát, từng nhát vào tim anh, vào lòng anh.

“Em không mong anh sẽ
tha thứ cho em. Em chỉ mong anh hãy đón nhận tình cảm của Hà. Em gái em sẽ thay
em, bù đắp cho anh tất cả. Nếu em ra đi, đó sẽ là tâm nguyện cuối cùng, cũng là
khẩn cầu của em với anh. Được vậy, em mới có thể nhắm mắt. Anh rất tốt, nhưng
chúng mình gặp nhau không đúng thời điểm. Hãy ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho
em, cho tất cả, anh nhé. Thật tâm, em mong anh và Hà hạnh phúc. Em xin lỗi anh
rất nhiều.”

Hôm nay, nhận được quyết
định cho chuyển công tác, Vinh thoáng buồn. Qua 100 ngày của Trang rồi, cũng đã
đến lúc. Bữa cơm hai người không còn được cười nói như trước, câu chuyện chỉ
qua loa việc Hà đang làm đồ án. Vinh vẫn đứng xếp bát, nhưng nhìn đôi mắt buồn
của anh, Hà chỉ nén tiếng thở dài. Trời đã sang mùa hạ, bầu trời đêm lấp lánh
ánh sao. Hà vòng tay, ôm ghì lấy tấm lưng Vinh, cô dụi dụi đầu vào vai anh. Có
lẽ anh cần thời gian, và cô cũng vậy.

Hà vui mừng mở cổng, cô
hình dung ra khuôn mặt của anh Vinh khi cô báo tin. Cô không ngờ lại có được điều
tuyệt vời đến thế. Lúc cầm tờ kết quả siêu âm, cô chỉ thoáng chút lo lắng, rồi
cảm giác mừng vui khôn tả. Rồi đây, những ngày tuyệt vời sẽ đến thôi. Hà ngó
nghiêng, có lẽ anh Vinh chưa đi dạy về, cô toan định xuống bếp, chợt linh cảm
có điều gì khác lạ. Mở cửa phòng ngủ, mọi thứ vẫn được sắp xếp gọn gàng, cô bước
lại tủ quần áo, khoang tủ của anh trống trơn. Chạy vội sang phòng làm việc, chiếc
máy tính không còn nằm đấy nữa, chỉ có một trang giấy gấp gọn trên bàn. Nước mắt
Hà lã chã, ướt nhòe nét mực. Cô với vội điện thoại…tút tút – thuê bao quý khách
vừa gọi hiện đang bận…Đêm đó, Hà thu mình trong góc phòng tối, cô đã khóc rất
nhiều. Có lẽ, anh cần thêm thời gian, có lẽ cô cần mạnh mẽ, trưởng thành hơn.
Cô vẫn tin vào anh, và cô sẽ đợi.

Thấm thoát đã hơn một năm,
đúng là thời gian đã giúp người ta trưởng thành hơn. Một mình trải qua, giờ đây
Hà đã chững chạc, điềm đạm hơn rất nhiều. Nhân thời gian được nghỉ hè, Hà muốn
về Ninh Bình. Vừa xuống xe, đứa trẻ đã tíu tít, cái đầu nhỏ ngó nghiêng, lạ lẫm.
Hai bên đường hoa sen nở rộ, những bông hoa trắng, hoa hồng thơm dịu, lấp ló
sau những tầng lớp lá xanh thẫm. Theo lời chỉ dẫn, hai mẹ con rẽ vào một ngõ nhỏ.
Lòng Hà chợt nhộn lên, tim cô đập thình thịch. Vẫn là căn nhà cấp bốn ngày nào
cô đưa chị Trang về, chỉ khác mảnh vườn phía trước đã được cải tạo gọn gàng,
xanh mát. Giàn hoa giấy trước cổng đỏ rực, cô đang ngập ngừng thì Bảo Nam đã đẩy
cửa, lon ton chạy vào, Hà vội với theo. Cô sững sờ. Từ trong sân, Vinh đang dìu
đỡ một người con gái đi ra, người con gái một tay đỡ cái bụng bầu, tít mắt, cười
nói. Cả ba khựng lại nhìn nhau, không ai thốt nên lời. Bất thần, Hà bế xốc Bảo
Nam lên, quay vội ra cổng. Cô muốn chạy, muốn chạy thật nhanh nhưng đôi chân
quýnh quáng, run rẩy, muốn quỵ gã ngay xuống.

  • Anh Vinh, người đó! Chị đó có phải là chị
    Hà, em gái chị Trang phải không?
  • À…Ừ, hình như vậy! – Vinh vẫn ngẩn người,
    đứng ngây ra như tượng đá.
  • Sao, chị ấy lạ vậy! Thôi, anh để em đây,
    anh chạy đuổi theo ngay đi. Đi đi, để em gọi anh Hiển về đưa em đi cũng được!
  • Ơ cái anh này! Nhanh chân lên, anh trai!
    Xem xem có chuyện gì – Hoa đẩy mạnh. Trước lời thúc giục của cô em gái, Vinh
    như bừng tỉnh, anh lóng ngóng chạy ào ra cổng.

Bước chân Vinh hối hả
trên con đường làng đầy nắng, kia rồi. Vinh dừng gấp, thở hổn hển:

  • Hà! Là em phải không?

Nghe tiếng gọi, Hà giật
mình quay đầu lại, Bảo Nam ngơ ngác nép vào chân mẹ. Gió từ đầm sen thổi tới,
mát lạnh. Hàng bạch đàn xào xạc, phủ bóng xuống con đường.

  • Đó là Hoa- Em gái anh!

Lòng Hà như chợt vỡ òa,
cô nở nụ cười mà đôi mắt ngân ngấn nước. Vinh ôm ghì Hà vào lòng. Rồi anh nhìn
xuống, đứa trẻ ngước đôi mắt đen láy, trân trân nhìn, đôi mắt nó, sao giống
anh, cảm giác thân thuộc đến lạ. Hà nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn, đỏ bừng của Vinh,
cô mỉm cười, gật đầu.

HẾT