Vạn Phúc,
đêm 18-10-1995 (25-8 ất Hợi)
Cuộc
đời thì ở quanh mình, không có những vui buồn đau khổ này thì không có thơ.
Nhưng thơ là chân dung cuộc đời mà ta khao khát. Bức chân dung đó không phải ai
cũng có thể vẽ mà nên. Mỗi nhà thơ thường cảm thấy mình đã vẽ được bức chân
dung đó bằng những nét riêng, đồng thời lúc khóc lại cảm thấy mình vô cùng bất
lực. Liệu Trần Văn lý có chung nét cảm ấy như tôi? Đọc tập thơ, tôi cứ thấy Lý
có cách nhìn sắc phân biệt nhanh được những gì mà người khác còn phải lúng túng
để nhận biết nhưng khi diễn đạt thường không thỏa mãn lòng người đọc. Hãy để
những xúc động cháy bỏng nguội đi, khi nào nó bất ngờ cháy lại hãy viết*,
câu thơ sẽ thơ hơn, ít gằn gọng, khô cứng, thứ khuyết tật mà tôi luôn mắc phải
rất mong góp chút kinh nghiệm bổ ích chăng?
Những câu thơ tôi
thích trong tập, xin được ghi lại:
Một
đêm có những năm canh
Ba
canh sâu nhất anh dành nhớ em
(Xin trăng nói hộ)
Bài thơ trọn vẹn cả
tứ lẫn thơ:
Ước
gì em ở bên
Bó
hoa thơm ngát hương rừng
Ngắm
đi ngắm lại biết đừng hái xong
Nào
đâu vì phải tiếc công
Vì
hoa quá đẹp nên lòng càng đau
Nhìn
hoa chẳng thấy em đâu
Ước
gì bắc được nhịp cầu em sang
Hai
tay nâng đóa hoa vàng
Hai
chân quỳ xuống mơ màng dâng em
Bài
bốn câu sau cũng thích
Đau
nào hơn nỗi chia ly
Chan
hòa nước mắt người đi người về
Người
đi ngày tháng lê thê
Người
về hoảng hốt trong mê gọi người
Những bài đánh dấu X
in vào tập đấy là theo thiển ý một người làm thơ cũng chưa lấy gì thành danh.
Xin gợi ý.
Thân
Chử
Văn Long
* Viết trong
lúc say (xúc động), đọc lại trong lúc tỉnh – BanZắc nói thế có lẽ đúng hơn.
Mùa thu 2009
TVL
Phản hồi gần đây