TÌNH NGƯỜI DUYÊN MA
-Trương Quang Hưng-
Kỳ 1: NÀNG
Chiều nay không khí thật oi bức. Đã hơn 6 giờ chiều rồi mà trời vẫn chưa đổi gió. Thìn mệt mỏi dừng chân, ngồi xuống vệ cỏ. Hôm nay hai thằng bạn không đi cùng, ra đây thì lại không gặp nàng, lòng Thìn trống trải.
Hai mươi tuổi đầu rồi mà Thìn vẫn chưa một mảnh tình vắt vai. Chàng trai quê nghèo Bắc Giang lên Hà Nội học, cũng sang năm thứ 2 trường Mỏ rồi. Có lẽ do tính chân chất, thật thà, dù học khá giỏi nhưng nhìn mặt cứ ngơ ngơ, lũ bạn trêu đùa, gọi anh là Thìn chuối. Thìn chỉ mỉm cười mỗi lần bị réo tên vậy, nhưng trong lòng, nhiều lúc anh cũng cảm thấy mặc cảm. Thìn vốn không thích chật chội, ồn ào nên đã thuê nhà trọ bên kia cầu Thăng Long, phía ngoại thành. Tuy đi có xa hơn nhưng cuộc sống cũng phần nào dễ chịu hơn, nhất là mọi chi tiêu cũng giảm khá nhiều. Gần khu trọ có một cái đầm chứa nước nông nghiệp khá rộng, bờ bên kia là cánh đồng lúa, bờ bên này là con đường phụ đi vào khu dân cư. Chiều chiều, do ít xe qua lại, không khí thoáng đãng nên có nhiều người dân gần đây đi tập thể dục. Gần như chiều nào Thìn cũng cùng hai thằng bạn thân học cùng lớp, ở cùng khu trọ ra đây chạy bộ. Vừa chạy bộ, hóng gió, vừa được ngắm mấy em sinh viên xinh tươi, kể cũng thoải mái.
Hơn một tháng nay, con đường này, chiều chiều lại xuất hiện một nàng. Ngay lần đầu tiên gặp, tim Thìn đã đập liên hồi, bỗng dưng mặt cứ đỏ dừ lên. Từ đó chiều nào Thìn cũng chạy ra, dù hai thằng bạn có đi cùng hay không, nhìn thấy nàng là Thìn lại thấy rộn ràng rồi. Thìn thường chạy thật chậm hay đi thật chậm lúc nàng đi bộ, anh luôn cách nàng một đoạn xa xa, ngắm nàng từ phía sau. Ôi, mái tóc dài đen mượt, dáng người nhỏ nhắn, cân đối, đôi chân trắng ngần… Thìn mê mẩn. Khuôn mặt trái xoan hiền dịu, dễ thương, nước da trắng hồng, đôi môi nhỏ xinh, nhất là đôi mắt, Thìn chỉ dám nhìn thoáng qua lúc giả vờ đi ngược chiều, buồn buồn như một bài thơ tình lãng mạn, tất cả vương vấn, quấn vào cả giấc mơ của Thìn. Chiều nào bất chợt thấy nàng mỉm cười, dù nụ cười ấy không biết dành cho ai nhưng cả chiều, cả tối và cả hôm sau Thìn đều thấy vui, nghe lòng vi vu như sáo diều. Có chiều nhìn nàng lững thững bước chân, tần ngần ngồi xuống vệ cỏ, anh ngồi từ xa, nhìn nàng mà thấy lòng trĩu nặng, anh cứ ngồi đó, lén nhìn nàng, rồi lại thở dài, lòng rối bời. Chỉ khi nào nàng đứng dậy ra về, anh mới lại lặng lẽ đứng lên, cách xa đằng sau. Có những chiều mưa nhỏ, Thìn cũng đội ô ra, anh hy vọng được nhìn thấy nàng, đi hết một vòng, rồi vòng lại, không thấy nàng… Thìn buồn lắm, anh hạ ô, lững thững bước chân về nhà trọ.
Chiều hôm qua, trời bất chợt nổi gió, rồi cơn mưa nhỏ. Ngồi ở phòng trọ mà lòng Thìn bồn chồn không yên, chiều qua anh đã không gặp nàng…Thìn vớ lấy chiếc ô. Vừa ra đến đầu đường, Thìn mừng quýnh, nàng kia rồi. Nhưng… Nàng ngồi thu mình bên vệ cỏ bờ đầm, gục đầu xuống gối. Trời vẫn mưa, dù không mưa to nhưng cũng đủ ướt chiếc váy trắng của nàng. Thìn bối rối…anh cứ đứng đó, đứng từ xa nhìn nàng. Anh rất rất muốn chạy ngay đến, che ô cho nàng, nhưng sao không thể…Chân anh như nhũn ra, toàn thân run lên…Chiếc ô rơi xuống vệ cỏ. Thìn thẫn thờ ngồi xuống. Sao Thìn thấy đau lòng quá! Nàng đang buồn, có lẽ nàng đang khóc, nàng đang cần một bờ vai…Thìn ơi, sao mày hèn kém thế ! Nhưng…
Ngay từ lần đầu gặp nàng, nhìn bộ váy áo nhẹ nhàng, những đường hoa thêu mượt mà, anh đã e ngại. Nhìn mái tóc suôn mượt, nước da trắng hồng, đôi bàn chân nhỏ nhắn, đôi giầy đẹp như búp bê, và nhất là chiếc iphone nàng cầm trên tay… anh biết, nàng là con nhà giàu. Nàng xinh đẹp như thiên thần, lại giàu có, sang trọng thế kia, còn mình…tay Thìn nắm chặt chiếc điện thoại 1200. Vì thế mà hơn một tháng trôi qua, Thìn vẫn chỉ dám đứng từ xa nhìn nàng, như một gã ăn mày đứng từ xa, ngước nhìn lên nữ thần sắc đẹp. Hai thằng bạn thân biết tâm ý của anh, nhiều lần trấn an, động viên, bày cách tiếp cận, nhưng anh đều không dám. Và lúc này đây, nàng ngồi kia, cô đơn, lạnh lẽo, nàng đang đau khổ, và anh, anh vẫn chỉ dám ngồi đây… nhìn nàng. Thật xót xa, đắng lòng quá ! Giọt nước mắt ứa ra, hòa cùng những giọt nước mưa lạnh lẽo. Trời bắt đầu tối rồi, nàng vẫn ngồi đó. Bỗng Thìn giật mình
-
Tưởng ông đi đâu, hóa ra ngồi đây! Về cơm thôi, bọn tôi đợi mãi, suốt ruột phi xe ra đây. – Đạt lay vai Thìn.
Hôm nay nhận được tiền nhà gửi lên, thằng Đạt làm bữa cơm sinh viên khao Thìn và Sơn. Tần ngần, Thìn uể oải đứng dậy, anh nhìn sang phía nàng, không thấy nàng nữa. Thìn vội chạy lại, chắc nàng đi về hay có lẽ đi ăn rồi.
-
Gì mà như mất hồn vậy, thôi lên xe, nguội hết cỗ của tôi rồi.
Thìn khẽ thở dài. Bữa cơm sinh viên khá đầy đủ, có lẽ Thìn chỉ được ăn như này mỗi lần về nhà, nhưng anh thấy đắng họng, khô miệng quá.
Chiều nay nàng không ra, hay nàng bị mưa ốm rồi, lòng Thìn nóng ran. Thìn lững thững bước lại chỗ nàng ngồi chiều qua, chỉ có một vài vệt cỏ rạp xuống. Anh lặng lẽ ngồi xuống chỗ đó, gục đầu lên gối, nhắm mắt… anh đang muốn cảm nhận nỗi buồn của nàng chiều qua. Bỗng mặt đầm gợn sóng, một cơn gió từ ngoài đồng lúa ùa tới, bất chợt Thìn khẽ rùng mình, kinh kinh.
Kỳ 2: CHIẾC GIÀY ĐỎ
Cố lắm Thìn mới ăn hết bát cơm, anh thấy lòng bồn chồn không yên. Căn phòng trọ bỗng trở nên tối tăm, ngột ngạt. Trầm ngâm một lúc, Thìn ra góc sân, trộn ít thính. Sang phòng Đạt và Sơn, hai thằng mải chơi game nên chẳng muốn đi, thôi, câu một mình vậy. Thìn mê câu cá từ nhỏ. Khi ra đây học, Thìn học thêm được món câu lục, nghỉ hè đi làm thêm, anh cũng dành dụm, bớt ra mua bộ cần TQ. Thính bã thì xem trên HFC, rồi mày mò, cũng trộn, cũng ủ. Mới câu món này nhưng Thìn thích lắm, thích nhất là cảm giác háo hức ra hồ, nhanh nhanh thả cục thính, rồi lại hồi hộp chờ, đợi, rình… Phê nhất là lúc ròng cá. Thìn chỉ câu con mương ngoài đồng và cái đầm thủy lợi thôi. Cái đầm này không rộng lắm nhưng sâu, dạo này ít chạm cá lại có bèo nên dân đánh lưới cũng thôi, đánh điện thì cũng chỉ ven bờ. Thìn câu đa phần là rô phi, diếc, có hôm may mắn được cả trôi, chép, hay trê, con to cũng được hơn cân. Được cá là ba thằng lại có bữa cải thiện, đỡ tiền chợ.
Bờ bên ruộng lúa sâu lại có nước ruộng chảy xuống nên có vẻ nhiều cá. Thìn dọi đèn, có một bãi cỏ bị rạp xuống khá rộng, nhìn khá sạch sẽ, anh đặt túi đồ xuống, thầm nghĩ: Chắc tối qua có đôi nào ngồi đây.
Soi đèn nhìn xốp nổi, căn ổ xong, Thìn gác cần. Đêm nay trăng mờ nhạt, thỉnh thoảng có con gió nhẹ, mặt đầm lấp loáng, lăn tăn sóng. Thìn đưa mắt sang bên kia bờ, anh nhìn vệ cỏ chiều hôm nàng ngồi, chợt anh thấy lòng nặng trĩu. Không biết giờ này nàng đang làm gì, nàng còn buồn nhiều nữa không…? Trong đầu anh liên tiếp hiện lên bao câu hỏi, rối bời. Bỗng Thìn giật mình, một giọng khàn khàn từ sau lưng:
-
Chú mày to gan thật! Dám ngồi đây câu một mình à?!
Thìn bất giác quay lại. Một gã thanh niên to lớn, mặc quần đùi, áo ba lỗ, để lộ những hình xăm trên cánh tay vằn vện. Mặt gã trông thật băm trợn. Thìn run run
-
Dạ… em..em chào anh!
-
Chào chú em. Chú mày hơi bị liều đó. Chú mày không sợ à?!
-
Dạ… sợ gì ạ !
-
Ma chứ còn gì nữa! Tối hôm trước anh cùng thằng bạn về khuya qua đây, tự dưng thấy lạnh sống lưng, quay mặt ra đầm, thấy cái gì đen đen từ từ trồi lên. – Giọng gã trầm xuống, thều thào – Chú mày tin không?
Thìn tròn mắt, nhìn gã trân trân.
-
Rồi… một đứa con gái tóc xõa rũ rượi, mặc bộ áo váy trắng từ từ trồi lên, lơ lửng trên mặt nước. Nước còn chảy tỏng tỏng từ người nó xuống đầm. Hai thằng tao sợ quá, lấy hết sức chạy bán sống bán chết…Chú mày mò mẫm ở đây, có ngày chết !
-
Dạ… nhưng em chưa thấy gì… Mặt Thìn tái mét
-
Úi giời, lúc chú mày thấy nó thì chắc đi rồi.
Thấy Thìn im lặng không nói gì, gã vỗ vào vai Thìn rồi đứng dậy:
-
Anh thấy rồi nên anh bảo chú. Mà dạo gần đây, anh nghe nói khu này có mấy thằng mới từ trại về, chú mày một mình giữa đồng không mông quạnh tối tăm này, lỡ ra gặp bọn nó, có mà đi đời. Thôi, anh nói thật, về nghỉ cho khỏe, cá mú gì, hại thân.
Nói đoạn gã nhanh chân bước đi. Thìn thấy lạnh lạnh. Anh cũng câu mấy tối ở đây rồi, nhưng chưa thấy gì. Mà gần đây khu trọ thường hay mất đồ, có khi nào… Thìn nuốt nước bọt. Bần thần, anh ngó điện thoại, 21h rồi… Quay sang nhìn chiếc cần… chẳng lẽ lại về tay không. Ngẫm nghĩ lúc, Thìn nhấc cần, tháo lục, thay ba tiêu. Vụt vài quả, biết đâu chống móm. Lần thứ 3 vút ba tiêu rồi, chẳng thấy gì, nghe chừng nản nản, cố lần nữa xem. Vút…khựng, trúng ?… Thìn hơi nhả máy, con cá lao đi. Dính rồi! Dòng một lúc, nghe chừng cá đã mệt, anh quấn nhanh. Một con trôi đỏ hơn cân, ngon, con này mai luộc đãi chúng nó thì hết xảy. Thìn lại cố vụt lần nữa, rồi lần nữa, thôi nốt lần này, cố vút xa tý xem. Anh lấy hết sức, vung mạnh đầu cần, chiếc tiêu vút đi. Vút…khựng, trúng rồi ! Nhưng, không… mắc rồi. Thìn lôi mạnh, kiểu này mất cái tiêu rồi. Anh dịch sang phải, kéo, rồi lại sang trái, kéo, may quá! Nhưng vẫn có gì mắc vào tiêu. Quấn nhanh tay, vào gần bờ, Thìn dọi đèn, là một chiếc giày đỏ. Anh nhấc lên bờ. Chiếc giầy còn rất mới, như vừa mới bị rơi xuống đầm. Anh cầm lên, vừa chạm vào chiếc giầy, Thìn bỗng rùng mình, sao lạnh thế… à, có lẽ do ngâm dưới nước. Ngắm nghía chiếc giầy trên tay, đẹp thật, đồ đắt tiền đây, cô gái nào đi nó chắc xinh đẹp lắm. Bỗng anh lạnh ngáy, một cơn gió từ đầm nước thổi tới, Thìn quay ngoắt lại nhìn ra mặt nước, sao cảm giác như có ai đó đang nhìn mình. Thìn chợt sởn gai ốc. Vội vàng thu đồ, nhìn lại chiếc giày đỏ, thôi cứ để đây, lỡ ai mất, ra đây tìm. Anh vội bước nhanh.
Về đến nhà trọ, hai thằng bạn vẫn đang mải game. Nhìn con trôi quẫy tung nước, chắc bị tiêu ở đuôi nên nó không sao, thôi nhốt lại, sáng mai thịt. Tắm xong, Thìn vẫn cảm thấy hơi rờn rợn. Đặt lưng xuống phản, đầu anh mông lung về chiếc giày đỏ, về câu chuyện gã kia nói… Về nàng nữa…
Kỳ 3: PHƯƠNG THẢO
Thìn giật mình mở mắt, trán anh đẫm mồ hôi. Ngơ ngác nhìn quanh, căn phòng trọ nhỏ hẹp, tối đen, ngoài cửa nhờ nhạt ánh trăng muộn. Anh rùng mình, một cảm giác trơ trọi, lạnh lẽo, lọt thỏm giữa bóng đêm. Thìn vừa có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, anh nghe như có tiếng ai gọi, lần lần từng bước, con đường mờ mờ sương khói, đi được một đoạn thì có ánh đèn đỏ đỏ phía trước. Thìn dừng lại, nhìn quanh, là bờ đầm đây mà. Bỗng anh giật mình, phía trước có một người, đứng quay lưng về phía anh, là một cô gái mặc áo váy trắng, tóc để xõa, người cô đẫm nước, anh còn nhìn thấy nước đang chảy giọt xuống…trời, chân cô ấy… cô ấy đang lơ lửng. Thìn há hốc mồm, anh run lên. Bỗng có tiếng nói từ phía cô gái cất lên, một giọng nặng nặng, như cất lên ngay bên tai anh, anh dường như còn cảm thấy hơi thở lạnh lạnh từ giọng nói ấy:
-
Chào anh, em xin lỗi đã đưa anh ra đây. Xin anh đừng sợ. Em là Phương Thảo, là cô gái anh hay gặp mỗi chiều ra đây chạy bộ, hôm trước em ngồi ở bờ cỏ này, còn anh ngồi ở phía sau, cách em một đoạn đó.
Thìn bỗng như người tỉnh ra, là nàng, là nàng thật sao. Nhưng sao nàng lại… Anh cố cất tiếng, run run:
-
Là em…em thật sao…? Nhưng…
-
Vâng, chính là em đây. Lúc tối anh câu cá, anh đã nhặt được chiếc giày đỏ, đó là giày của em. Cũng nhờ đó mà em mới có thể liên hệ được với anh…Anh đừng sợ… Em…em…đã chết rồi.
Thìn trợn tròn mắt, há hốc mồm, toàn thân anh như tê cứng, anh khuỵa gối.
-
Em xin lỗi. Em xin anh, xin anh hãy giúp em… Chỉ có anh mới có thể giúp được em lúc này thôi. Anh ạ – Giọng Phương Thảo nghẹn lại.
-
Nhưng sao…sao em…- Thìn run run
-
Em, em… bị giết. Một trong ba kẻ là gã anh đã gặp vừa rồi lúc đang câu. Bọn chúng… – Phương Thảo bỗng nấc lên.
-
Em xin anh, xin anh hãy giúp em.
-
Anh… anh có thể làm gì…Em, em nói đi. – Thìn đã bình tĩnh hơn
-
Vâng, em cảm ơn anh. Từ nay, tối anh cứ ra đây câu, có thể bọn chúng sẽ lại ra đây. Khi đó, em sẽ bắt chúng tự khai ra. Anh ghi âm lại tất cả, rồi báo công an giúp em… Bọn chúng phải đền tội. – Phương Thảo nghiến giọng.
-
Anh nhớ để chúng chạm vào chiếc giày của em, vì chỉ có vậy em mới nhập vào chúng được. Anh ạ, em xin anh hãy giúp em. Chỉ có anh mới có thể, nay em chỉ liên hệ được với anh thôi. Thời gian cũng không còn nhiều nữa anh ạ.
Nghe Phương Thảo nài nỉ, van lơn… Thìn thấy lòng trùng xuống, giờ đây anh không còn cảm thấy sợ nữa. Im lặng hồi lâu, Thìn gật đầu.
-
Được rồi, anh sẽ giúp em, sẽ làm như lời em nói. Nhưng chuyện là như nào, bây giờ em…
-
Chuyện dài lắm, em sẽ kể với anh sau. Hiện em đang nằm ở dưới đáy đầm…Thôi, em phải đi đây. Xin anh hãy giúp em. Ơn này em không bao giờ quên.
Nói đoạn, Phương Thảo từ từ xa dần. Thìn vội vùng dậy, anh chạy lên mấy bước thì thấy cô đang đứng giữa đầm, nói vọng vào:
-
Trên người anh có bùa, em không đến gần được anh đâu. Em đi đây…
Phương Thảo từ từ chìm dần xuống…mặt đầm gợn gợn sóng rồi lặng yên. Tự dưng Thìn thấy đau nhói trong lòng, là nàng, nàng đây ư… Bỗng một con gió ùa tới, lạnh lạnh, anh giật mình.
Khu trọ giờ này tĩnh mịch. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng dế góc sân hay loạt soạt lũ chuột, Thìn nhìn điện thoại, hơn 3h sáng rồi. Anh ngẩn người, ôm gối, thu mình dựa sát vào góc tường. Chợt sực nhớ, Thìn sờ tay xuống ngực, anh luôn đeo trên cổ một chiếc túi đỏ rất nhỏ, bên trong có một lá bùa màu vàng, với nhiều hình vẽ, chữ vằn vèo, cái này mẹ Thìn xin trên chùa làng, bắt anh đeo khi lên Hà Nội học. Chiều lòng mẹ nên Thìn luôn đeo trên cổ, chỉ khi nào tắm mới bỏ ra. Chẳng lẽ… Chiếc giày đỏ… lá bùa…Phương Thảo… Nàng… là thật hay sao? Thìn vò đầu.
Thìn cứ ngồi như thế, rối tung bao câu hỏi trong đầu, lòng anh lúc hoang mang, lúc nặng trĩu, lúc lại nghẹn ắng…Rồi anh thiếp đi lúc nào không biết.
Kỳ 4: GIĂNG BẪY
Thìn giật mình, hình như có tiếng gõ cửa. Anh uể oải ngồi dậy. Là Sơn và Đạt
gọi, rủ đi chạy, gần 6h rồi, trời đã sáng rõ. Nhìn hai thằng bạn, Thìn mệt mỏi lắc đầu.
Hai thằng bạn vừa bước đi được vài bước, Thìn bỗng sực nhớ, anh vội gọi:
-
Khoan đã hai ông ơi! Hôm nay ở nhà đi, tôi có chuyện này…
-
Chuyện gì để tý nữa bọn tao về được không?
-
Không, chuyện này quan trọng…
Nhìn mặt Thìn biến sắc, Đạt và Sơn quay lại. Thìn chạy ù ra đầu ngõ, mua ba gói xôi 5k. Đợi hai thằng bạn ăn xong, Thìn lắng giọng:
-
Tao nói chuyện này, không biết chúng mày có tin tao không…
-
Thì có gì mày cứ nói đi, suốt ruột !
-
Ừ, là thế này…
Rồi Thìn kể lại toàn bộ mọi việc anh gặp tối hôm qua, từ lúc nhặt được chiếc giày đỏ đến lúc giấc mơ gặp Phương Thảo. Hai thằng bạn ngồi im, mắt tròn xoe, đôi lúc cả ba nín lặng, biến sắc. Lúc đầu cả Đạt và Sơn đều hoài nghi nhưng xưa nay Thìn không bịa chuyện bao giờ, với lại cô gái đó là nàng – Người mà Thìn mơ mộng bấy lâu. Đạt muốn ra đầm, muốn nhìn thấy chiếc giày đỏ, và cũng muốn xem xét xung quanh xem có dấu vết gì còn lại, nhưng Sơn ngăn lại. Nếu đúng như lời Phương Thảo báo mộng, thì có lẽ ba kẻ kia sẽ luôn đề phòng, nhỡ sơ xảy, nghi ngờ thì có thể chúng sẽ bỏ trốn… Ba người im lặng hồi lâu. Căn phòng trọ bỗng trở nên ngột ngạt. Tội cho Thìn, anh vừa bối rối, hoang mang, vừa đau xót khi nghĩ nàng đã không còn nữa. Phải chăng, tấm chân tình của anh từ trước tới nay…giờ đã thành vô vọng…
-
Tôi tính thế này…- Sơn bất ngờ lên tiếng
Dù thực dù hư, dù tin hay không tin nhưng đây là chuyện của nàng, người trong lòng của Thìn bấy lâu nên Đạt và Sơn gạt đi sự hoài nghi, lo lắng, sợ hãi. Theo kế hoạch, Thìn sẽ vẫn ra đầm câu một mình, luôn mang theo chiếc máy ghi âm mini của Sơn. Đạt và Sơn sẽ theo chân một đoạn, tránh bị phát hiện. Khi có phát hiện đối tượng, Thìn sẽ nháy máy. Ngay lúc đó, Sơn sẽ ra ngay đầm hỗ trợ Thìn, Sơn trước đã từng học võ 3 năm rồi nên chủ động, còn Đạt sẽ gọi báo ngay cho cảnh sát 113.
Y kế hoạch, sau khi ăn tối xong, Thìn xách bộ đồ câu đi. Lòng anh lo lắng, bất an, hơi sợ sợ nữa nhưng cứ nghĩ đến đau đớn của Phương Thảo, anh lại quyết tâm giúp nàng. Trước lúc đi, Thìn sờ tay lên chiếc vòng cổ đeo bùa, anh băn khoăn, ngẫm nghĩ hồi lâu, Thìn quyết định tháo bỏ, để ở nhà. Thìn ra đúng chỗ tối hôm trước anh ngồi, chiếc giày đỏ vẫn còn đây. Bỗng anh thấy lạnh sống lưng. Thìn cũng ra cần, quăng ra, y như anh đang câu cá. Thìn ngồi đó, anh đưa mắt nhìn ra mặt đầm, lăn tăn sóng, lấp loáng ánh trăng nhạt. Anh không dám nghĩ đến Phương Thảo, anh nghĩ đến nàng, đến những chiều anh gặp nàng, dáng đi ấy, mái tóc ấy, đôi mắt thẳm sâu…anh thấy nghẹn ắng. Có lẽ chiều hôm nàng ngồi đau khổ một mình ấy…Đang bần thần, bỗng Thìn giật mình quay lại. Một gã to béo đang tiến đến gần. Anh bỗng thấy rợn rợn.
– Chú mày câu cá à? Sao gan thế? Không sợ ma à? – Một giọng ồm ồm cất lên
– Dạ, em…
Dưới ánh trắng mờ, Thìn vẫn nhìn khá rõ mặt gã, khuôn mặt dữ tợn, mấy vết sẹo dài trên má, qua mắt. Hai cánh tay xăm trổ nhiều hình, chữ. Gã ngồi xuống cạnh Thìn.
-
Chú mày không biết chứ, hôm rồi anh và thằng bạn tý chết, đi chơi khuya về qua đây, thấy một cô gái lơ lửng trên mặt đầm…
Thìn ngẫm nghĩ: Sao lạ, gã nói cũng gần giống như gã kia, hay là… Thìn giả vờ quay sang lấy bộ lục, anh bật máy ghi âm rồi đặt vào túi đồ câu.
-
Chiếc giày ai vứt ở đây đây?! Gã bâng quơ
Thìn nghe như có tiếng cái gì vừa ném xuống nước, anh quay lại, là gã, ga cầm chiếc giày ném xuống đầm. Bỗng một cơn gió từ mặt đầm ùa tới, lạnh lạnh. Thìn bỗng giật mình, gã đang nhìn anh, đôi mắt gã mở to, thất thần, nhìn Thìn trân trân. Thìn hơi bối rối, anh chợt sực nhớ, hay đây là…Thìn sờ sờ chiếc điện thoại trong túi, khẽ ấn nút gọi. Anh quay sang nhìn gã, đúng là gã nhìn như mất hồn vậy.
-
Anh, anh tên gì vậy – Thìn ngậm ngừng
-
Tao là Thắng sẹo – gã trả lời cụt ngủn, mắt vẫn trân trân nhìn Thìn
-
Anh, anh ở đâu vậy ạ?
-
Tao ở trọ trong làng.
-
Anh, anh có biết một cô gái, chiều hôm nọ ngồi ở bờ cỏ bên kia không… – Hỏi câu này, Thìn thấy nghẹn nghẹn, run run.
-
Có, nó bị bọn tao giết chết rồi. Giấu xác dưới đầm kìa.
Thìn tái mặt. Trời, đúng là gã, là bọn chúng rồi. Thìn cố lấy bình tĩnh.
-
Nhóm anh có mấy người, gồm những ai?
-
Ba người, tao và …
Bốp! Thìn choáng váng, gục xuống. Dường như có cái gì đó đập mạnh vào gáy anh. Thìn cố mở mắt, đứng trước anh là hai gã to lớn khác.
-
Câm mồm, mày điên à? Mày muốn chết cả lũ à?! – Một giọng khàn khàn gằn lên.
-
Đại ca em thấy thằng này nghi nghi, giờ nó biết rồi, tính sao đây?
-
Còn sao nữa, khử nó đi rồi biến.
-
Thế còn vụ ngày mai?
-
Thằng ngu, tính sau. Chuồn trước không chết cả lũ.
Thìn cảm thấy như bị quặt tay ra sau, bị trói lại, đau rát. Anh cố mở mắt để nhìn mặt bọn chúng nhưng không thể, nhòa đi, tối dần lại.
Trước lúc ngất đi, Thìn nghe loáng thoáng: Cho nó xuống đầm làm bạn với con kia…
Kỳ 5: PHƯƠNG ANH
Thìn mở mắt. Anh thấy toàn thân đau nhức, đầu nặng trịch. Nhìn quanh…đây là…Sơn và Đạt đang nhìn anh:
-
Ông tỉnh rồi à, may quá!
-
Đây là…bệnh viện à? – Thìn ngơ ngác
-
Ừ, ông bất tỉnh từ đêm hôm qua rồi, bọn tôi lo quá!
-
Thế à… Thìn bất thần
Chợt cửa mở, một chú công an bước vào, nhìn Thìn mỉm cười:
-
Cháu tỉnh rồi à? Đỡ mệt chưa? Cháu yên tâm, bác sỹ bảo cháu không sao, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại ngay thôi.
-
Dạ…vâng…- Thìn vẫn ngơ ngơ.
Anh quay sang nhìn hai thằng bạn:
-
Thế chuyện là sao hai ông? Tôi chỉ nhớ mang máng…
-
Ừ, chắc tại ông bị đánh vào đầu rồi. Mê man đến tận bây giờ cơ mà.
-
Đánh vào đầu à…? – Thìn nhíu mày, rồi, nhớ rồi, tối hôm qua…
-
Thế bọn chúng đâu? Thế nào rồi hai ông? – Thìn sốt sắng.
-
Nằm yên, để bọn tôi kể từ từ cho mà nghe, ổn cả rồi.
Rồi Sơn bắt đầu kể: Khi nhận được điện của ông, tôi vội chạy ra đầm luôn. Nói thật thì… lúc đó tôi đang giải quyết, tự dưng đau bụng quá! Chạy gần ra đến nơi thì…- Sơn nuốt nước bọt, mặt biến sắc – Tôi thấy ba gã đang lúm xúm chỗ ông, tôi chưa kịp kêu lên thì thấy một con gió lạnh ào tới, lạnh kinh người…Tôi nhìn ra mặt đầm.
-
Rồi sao nữa…Thế nào? – Thấy Sơn im lặng, Thìn suốt ruột.
-
Ừ, tôi thấy…Một cái gì đen đen từ từ trồi lên, nhô dần lên mặt nước…Là một cái đầu người…Cái đó trồi dần lên, là một cô gái, tóc dài xõa xuống…Mặc một chiếc váy trắng, toàn thân ướt sũng… Tôi…tôi còn nhìn thấy nước nhỏ giọt xuống đầm…Lúc đó tôi sợ quá, tự dưng cứng đờ…Cái đó lơ lửng trên mặt nước, rồi giơ hai tay lên, đưa ra trước mặt…Cái tay nó trắng nhợt nhợt…Nó từ từ tiến lại gần chỗ bọn kia…
Đạt và Thìn lạnh người, còn Sơn thì tái nhợt, môi run run.
-
Rồi tôi thấy bọn kia thét lên, vùng dậy chạy thục mạng sang bờ bên này. Con ma đó đến chỗ ông rồi nó ngồi xuống…rồi nó quay đầu, từ từ bò dần xuống đầm…
-
Kể ra ông cũng gan thật, vẫn đứng đó nhìn, tôi thì chắc ngất rồi – Đạt lên tiếng
-
Nói thật, tôi sợ quá, khuỵa xuống từ lúc nào…tè mẹ cả ra…Muốn chạy sang xem thằng Thìn thế nào nhưng cứng đờ…
-
Ừ, nghe ông kể tôi còn run cả người. Tôi thì lúc thằng Sơn bảo gọi rồi, tôi vội gọi ngay cho 113. Lúc các chú ấy đến, tôi và các chú chạy ra đầm, ngang đường gặp ba thằng đang hớt hải chạy lại, tự dưng lúc đó tôi hét lên: Chúng nó đấy các chú, mấy chú lao đến bắt luôn. Rồi tôi cùng hai chú nữa chạy đến chỗ ông. Thấy ông nằm im, bất động, tay bị trói sang sau, chân cũng bị trói chặt. Lúc đó tôi sợ lắm, tưởng… Nhưng một chú bảo bị ngất thôi, rồi đưa ông đi cấp cứu luôn đấy.
-
Ừ…Thìn sờ sau gáy, anh vẫn thấy đau đau, tê tê. Anh chợt bần thần…chắc có lẽ đó là Phương Thảo…
-
Cũng may cho ông là lúc đó con ma đó xuất hiện, mà có khi đó là Phương Thảo ấy, bọn kia sợ bỏ chạy, chứ không thì ông cũng xuống hồ rồi…
Thìn thấy đau nhói trong lòng, bất chợt nước mắt cứ thế chảy ra…Lẽ nào mọi chuyện là thế, là thật sao? Lẽ nào nàng đã…Đau xót quá!
Chiều nay Thìn được xuất viện. Mấy chú công an đưa anh về tận phòng trọ, mua bánh trái, đường sữa, hoa quả, dặn anh phải gắng ăn, hẹn mấy hôm nữa sẽ đến hỏi chuyện sau. Lòng Thìn trĩu nặng, anh chẳng thiết ăn uống gì. May mà lúc này bên anh có Sơn và Đạt, hai thằng lo lắng, vất vả chăm cho anh, Thìn cũng ấm lòng hơn phần nào. Nhìn qua khung cửa, vệt nắng chiều nhợt nhạt rơi rớt trên sân, vài chiếc lá úa khô lăn lóc…Anh muốn khóc, muốn gào lên thật to, mà sao nghẹn ắng.
Sao nàng lại ra đi chứ? Anh còn chưa kịp nói lời nào… Mà, tại sao…Thìn quay sang nhìn Sơn và Đạt:
-
Hai ông có biết vì sao cô ấy chết không? Sao mấy thằng kia lại…
-
À, ừ thì vẫn chưa rõ, chuyện ấy của mấy chú công an mà…- Nói đoạn Sơn nhìn sang Đạt.
-
Hai ông biết gì thì nói thật cho tôi biết đi…- Thìn hơi nặng giọng
-
À..ừ, thì…bọn tôi cũng nghe thoang thoáng…- Đạt ngập ngừng
-
Tôi mới chỉ nghe qua qua thôi, nói ông đừng buồn… Tôi nghe nói, đúng cái hôm ông ra ngồi mưa ngoài đầm ấy… Mấy gã kia đập đá xong, phê nên ra ngoài đầm… Bọn chúng thấy có cô gái ngồi đó một mình nên… Rồi một thằng nỡ tay bóp cổ, làm chết cô ấy. Chúng vứt xác xuống hồ phi tang…
Thìn rùng mình. Anh cảm giác như mình đang bị rơi xuống một cái hố tối tăm, sâu hun hút. Trời ơi! Sao lại thế chứ! Tại mình hết, tại mình, nếu hôm đó mình không bỏ về, không bỏ mặc cô ấy như thế… Hai hàng nước mắt lại trào ra…tê tái.
Thìn mệt mỏi rã rời, anh cảm thấy chán nản…Nể hai thằng bạn ép mãi, anh cố uống hết cốc sữa. Thìn rất mệt nhưng anh không sao nhắm mắt được. Tối nay cả Đạt và Sơn đều sang đây với anh. Đôi mắt anh trân trân nhìn lên trần nhà, anh cắn răng, thấy nghẹn ắng nơi cổ…
Sáng hôm nay Thìn nghỉ học, Sơn cũng nghỉ ở nhà với anh. Sau một đêm mà nhìn Thìn hốc hác, xanh xao hẳn đi. Nằm ở nhà bức bí quá, anh lại muốn ra đầm. Chiều bạn, Sơn đành đưa Thìn đi. Mỗi bước chân, lòng Thìn lại mơ hồ, chỗ này…chỗ kia…bãi cỏ này…đó là những lần anh gặp nàng, anh được nhìn thấy nàng. Ra đến bờ đầm, Thìn ngồi xuống bờ cỏ, đăm đăm nhìn ra mặt nước. Bỗng từ xa có mấy bác, mấy cô cũng đến ngồi xuống gần đó, và họ oang oang buôn chuyện. Nếu như mấy chuyện tầm phào hàng ngày thì Thìn cũng chẳng để ý nhưng, đây là chuyện về nàng, anh lắng tai.
Ngay đêm đó, công an đã cho lặn xuống đầm. Họ tìm thấy xác một cô gái bị trói tay, chân bị buộc vào một hòn đá to nặng, nằm gần giữa đầm. Cô gái ấy tên Phương Thảo, quê ở Bắc Ninh, sinh viên năm hai trường Ngoại Ngữ, ở trọ khu này. Cô mặc một chiếc váy trắng, đi đôi giày màu đỏ. Theo giám định, cô bị chết do ngạt nước, có vết thương ở khắp người, tổn thương nặng vùng kín…Ba tên kia vốn vừa ra trại, công an khám phòng trọ phát hiện, thu giữ một số lượng lớn ma túy, tiền bạc, vũ khí…Chúng khai nhận sau khi phê thuốc, chúng ra đầm và thấy Phương Thảo ngồi đó một mình, khi ấy khoảng gần 23h đêm. Chúng đã khống chế và lần lượt xâm hại, một tên đã bóp cổ cô gái, khi chúng phát hiện cô nằm bất động, nghĩ rằng đã chết nên trói lại, dìm xác xuống đầm. Do còn đợi vụ trao đổi sắp tới nên chúng chưa đi, nghĩ rằng khó bị phát hiện. Thấy có người ra câu cá, chúng sợ bị lộ nên tìm cách dọa nạt. Không ngờ một tên bất ngờ để lộ chuyện, tên đó sau này đã không nhớ gì dù hắn được nghe lại đoạn ghi âm….
Tai Thìn ù đi, câu chuyện còn dài lắm nhưng anh không muốn nghe nữa. Thìn bước đi, lê thê. Vậy là thật rồi…Thế là hết…Chấm hết tất cả rồi…
Thìn không muốn ở nhà nữa, anh quyết định đến lớp. Ngồi trong giảng đường mà đầu anh vẫn mông lung. Nhìn thấy bạn nén tiếng thở dài, Sơn và Đạt thương lắm nhưng cũng chẳng biết khuyên nhủ làm sao. Tối nay hai thằng bạn chuẩn bị bữa cơm khá tươm tất nhưng Thìn cũng chẳng muốn ăn, cố mãi mới hết lưng bát. Anh lại đứng dậy ra hồ, Sơn và Đạt định đi cùng nhưng anh không muốn. Anh muốn đi một mình…Đang ngồi bần thần nhìn ra mặt nước, bỗng có tiếng gọi đằng sau. Thìn quay lại, là Sơn và Đạt, đi cùng một cô gái.
-
Em chào anh ạ, anh là anh Thìn ạ!?
-
À, ừ, em là…?
-
Dạ, em là Phương Anh, em gái chị Phương Thảo…- Cô gái khẽ cúi mặt
Thìn tròn mắt. Trước mặt anh là một cô gái rất trẻ, chắc chỉ khoảng 17-18 tuổi. Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc đen mượt ngang vai. Đôi mắt long lanh, đôi môi hồng xinh xắn, khuôn mặt tươi trẻ, nhất là làn da, trắng mịn.
-
Chuyện của chị em, xong cả rồi anh ạ
Thìn ngơ người, anh ngồi xuống, Phương Anh cũng ngồi xuống ngay cạnh. Đạt và Sơn biết ý liền về trước. Hai người im lặng một hồi lâu. Bỗng Phương Anh lên tiếng:
-
Nhà em biết chuyện của chị, mọi người buồn lắm…Em học trường múa, xong việc lên đây, tiện qua thăm, cảm ơn anh. Nhờ anh mà chị em giải được oan khuất…- Giọng Phương Anh nghẹn lại.
-
À… Có gì đâu…
-
Cái đêm mà chị em gặp chuyện, em cũng nằm mơ, thấy bất an lắm… Nhà có hai chị em, thân nhau lắm anh ạ! Giờ chị đi rồi… – Phương Anh rưng rưng
Thìn bối rối, anh chưa biết phải làm sao thì Phương Anh đã gục vào vai anh, nức nở. Thìn bối rối lắm, anh giật thót, người run lên, rồi toàn thân nóng ran, mặt đỏ nhừ. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào một cô gái…
Rồi Phương Anh kể, cô kể những kỷ niệm xưa với Phương Thảo, những vui buồn hai chị em trước kia. Cả chuyện chiều chiều có một anh chàng hay đi sau chị, say mê nhìn chị nữa…Rằng chị cũng phần nào cảm nhận được tâm ý của anh nhưng chị đang gặp chuyện buồn nên…mà anh thì vẫn cứ im lặng.
Thìn lắng nghe, anh nhớ lại…đúng là mình ngốc thật. Hai người ngồi đó, và Phương Anh vẫn tựa đầu vào vai anh. Thìn thấy ấm áp, gần gũi lạ thường, dường như những câu chuyện về Phương Thảo làm cho anh bớt đi phần nào u buồn, làm cho anh thấy nhẹ lòng hơn. Anh quay sang nhìn Phương Anh…Cô thật đẹp, đôi mắt long lanh…
-
Thôi, chắc em phải về đây…Gần mười giờ rồi…
-
À, ừ, để anh về lấy xe đưa em về
-
Vâng…- Phương Anh khẽ cúi mặt ngượng ngùng
Thìn mượn xe máy của Sơn. Con đường đêm lấp loáng ánh đèn, vẫn còn khá sớm đối với dân phố nên nhiều xe đi lại. Khu Mai Dịch này Thìn cũng mấy lần đi rồi nên đường cũng quen quen. Bất chợt Phương Anh thỏ thẻ
-
Em thấy lạnh lạnh anh à…
Thìn chưa kịp nói gì thì cô đã vòng tay. Thìn giật thót, lạnh lạnh, rồi một cảm giác mới lạ, tim anh đập thình thịch. Chiếc xe rẽ vào con đường đất, khu này có vẻ tối tăm quá. Đi vào sâu một đoạn nữa, thì Phương Anh kêu dừng lại, cô chỉ tay:
-
Nhà trọ em ở ngay kia rồi
Thìn nhìn theo tay cô, phía xa xa lấp lóa ánh đèn. Anh muốn đưa cô thêm một đoạn nữa nhưng Phương Anh nhất định không chịu. Thìn đứng nhìn theo, một cảm giác tiếc tiếc khó tả.
Đường về Thìn bâng khuâng, lúc vui, lúc buồn, một cảm giác thật lạ… Anh thấy xa xa, dường như có khoảng cách gì đó với Phương Anh nhưng lại ấm áp, gần gũi lạ thường… Thìn mỉm cười.
Kỳ 6: SAY
Không biết có phải nhờ Phương Anh hay không mà Thìn thấy vui hơn nhiều. Anh vẫn nghĩ về Phương Thảo nhưng lòng không trĩu nặng nữa. Đã mấy lần anh định tìm về thăm nhà Phương Thảo, thắp cho nàng nén hương nhưng anh sợ, anh không dám đối mặt với những gì đã xảy ra với nàng, anh đang muốn quên đi…
Tối nay không khí dịu hẳn, có lẽ nhờ cơn mưa rào lúc chiều. Thìn vừa ngồi xuống vệ cỏ thì xa xa có bóng người con gái đang tiến lại:
-
Anh – Giọng Phương Anh ngọt ngào
-
Ơ, em à…Sao em biết anh ở đây?
-
Hi, thì em xuống xe buýt, đang đi vào chỗ anh mà.
Tối nay Phương Anh mặc một chiếc quần bò ngắn, bó sát, đôi chân thon dài, trắng mịn. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng, khuôn ngực đôi mươi căng tròn, thấp thoáng màu đen của chiếc áo con. Thìn bỗng thấy mặt phừng phừng, anh ngẩn người, rồi vội quay mặt. Sau mấy lời hỏi thăm, Phương Anh dịu giọng:
-
Anh qua chỗ em đi, em chuẩn bị mang mấy món đồ của chị Thảo về quê, em muốn cho anh xem. À, bố mẹ em bảo sẽ lên gặp anh, cảm ơn anh đó.
-
Ơ, không có gì đâu…Em bảo hai bác đừng lên, xa xôi cho tội…
-
Hii, đó là việc của bố mẹ mà. Thôi, mình đi kẻo muộn anh nhé.
Thìn cùng Phương Anh về nhà trọ, anh lại mượn chiếc xe của Sơn. Ngồi sau xe, Phương Anh im lặng, thỉnh thoảng Thìn nghe tiếng thở dài. Chắc em đang nhớ chị gái, Thìn chợt buồn buồn. Chiếc xe lại rẽ vào con đường hôm trước. Con đường đất nhỏ, tối tăm, thỉnh thoảng mới có ánh đèn hắt ra từ mấy ngôi nhà nhỏ ven đường. Thìn dừng xe trước con ngách nhỏ, sao chỗ này tối tăm, lạnh lẽo thế, anh nghĩ bụng. Dắt xe vào, khu trọ gì mà yên tĩnh vậy? Bất chợt Thìn thấy lo lo. Phương Anh mở khóa:
-
Anh vào đây, phòng trọ của em đây.
Phương Anh đưa tay bật công tắc đèn. Tách, đèn không sáng.
-
Thôi chết! Hình như mất điện rồi anh ạ!
Thìn vội lấy điện thoại ra, anh bật đèn pin. Phương Anh vào chỗ bàn bếp, cô châm lửa đốt mấy cây nến. Ánh nến bập bùng. Thìn nhìn quanh. Căn phòng nhỏ nhưng khá gọn gàng, đồ đạc đơn giản, mọi thứ đều được xếp gọn. Một mùi thơm thơm như mùi nhang thoang thoảng.
-
Anh ngồi lên đây anh – Phương Anh chỉ tay lên giường.
Ngần ngừ, Thìn miễn cưỡng tiến lại. Chiếc giường nhỏ chỉ sải mỗi chiếc chiếu, không thấy chăn gối đâu cả. Phương Anh bưng ra một đĩa hoa quả, một cốc nước lọc. Đoạn cô ngồi xuống, với tay lên kệ sách, lấy cuốn anbum. Cô nhẹ nhàng lật từng trang, từng bức ảnh cho Thìn xem. Ơ…đây là Phương Thảo. Khá nhiều ảnh chụp chung của Thảo với Phương Anh. Nhìn hai người vui vẻ, tươi cười, chắc là hai chị em thân thiết lắm – Thìn nghĩ bụng. Cứ mỗi ảnh, Phương Anh lại nói cho anh nghe kỷ niệm. Anh để ý xem có bức ảnh nào chụp đại gia đình không nhưng không có. Phương Anh tay vẫn nhẹ lật từng trang, nhưng khuôn mặt cô thật buồn. Bỗng có giọt nước rơi xuống ảnh, Thìn ngước nhìn lên, Phương Anh đang khóc. Trên đôi má trắng mịn, hai hàng nước mắt lăn dài. Thìn bối rối. Phương Anh lấy tay gạt nước mắt, giọng nghẹn lại:
-
Em nhớ chị Thảo lắm, anh ạ…
Thìn đang ngu ngơ không biết phải làm sao thì Phương Anh nhìn chằm chằm vào anh, mỉm cười:
-
Anh uống rượu với em nhé!
Đang không biết trả lời sao thì Phương Anh đã xuống nhà bếp, cô mang lên một chai rượu trắng nhỏ, hai chiếc chén. Cô rót đầy hai chén, đưa một chén cho Thìn.
-
Anh uống cùng em đi… chén này em cảm ơn anh đã giúp chị em – Dứt lời Phương Anh đưa lên môi, dốc chén.
Thìn nhìn cô, hai hàng nước mắt vẫn chảy. Sao anh thấy thương quá! Thìn đưa chén lên, anh nhắm mắt, dốc cạn. Cảm giác cháy bỏng cuống họng. Từ trước tới nay, Thìn có uống rượu bao giờ đâu, bia thì một cốc thôi đã chuếnh choáng rồi. Phương Anh lại rót tiếp đầy hai chén.
-
Chén này mình uống cho chị Thảo, mong chị thanh thản, anh nhé!
Thấy cô vừa đưa chén lên, Thìn vội giữ lấy. Anh đưa lên miệng, ngần ngừ rồi dốc cạn. Đoạn anh vớ lấy chai rượu.
-
Thôi, em đừng uống nữa…Đừng buồn nhiều nữa em ạ…
-
Chén này để anh uống – Thìn dốc chén còn lại. Thực lòng lúc này anh thấy đau xót quá!
Anh thấy mặt phừng phừng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Phương Anh dọn mấy đồ lên bàn sách.
-
Anh nằm xuống đây nghỉ chút đi, khổ, chắc anh say rồi. Em xin lỗi…
Thìn mỉm cười, rồi anh nhắm mắt. Anh thấy mình như đang chìm sâu xuống. Bỗng anh giật mình, có gì lạnh lạnh trên ngực. Thìn mở mắt. Đôi tay Phương Anh đang mơn trớn trên ngực anh. Thìn tròn mắt:
-
Em…em…
Chưa để anh nói hết câu, Phương Anh đặt ngón tay lên môi anh, mỉm cười nhìn anh đằm thắm. Rồi đôi tay cô lướt nhẹ trên ngực anh…Thìn run người, một luồng khí nóng bỗng bừng lên khắp người. Phương Anh nhẹ nhàng ngồi lên người Thìn, cô từ từ nới từng chiếc cúc áo. Chiếc áo sơ mi trắng buông xuống, lộ ra khuôn ngực căng tròn, trắng mịn. Đôi mắt Thìn mở to, miệng anh như cứng lại. Phương Anh từ từ ngả người xuống. Đôi tay Thìn run run chạm vào tấm lưng trần thiếu nữ. Một cảm giác mới lạ, đê mê ôm lấy anh…
Thìn giật mình, đưa mắt nhìn sang bên. Ôi, anh suýt kêu lên…Phương Anh nằm ngay cạnh anh, quay mặt vào trong, trên người cô không một mảnh vải. Phút ngơ ngẩn, Thìn vội với lấy chiếc áo sơ mi trắng, đắp lên người cô. Rồi anh bàng hoàng, với ngay quần áo. Thìn cuống quýt mặc vội, anh lao ngay ra cửa. Đột nhiên anh như gã trộm, vừa bị phát hiện, vội vàng tháo chạy. Dắt vội vàng chiếc xe như chạy ra khỏi cổng, anh vội nổ máy. Trời ơi…Sao lại thế này?! Mày thật khốn nạn Thìn ơi! Một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy anh, Thìn chợt run sợ…Con đường khuya khoắt, lại càng tối đen, rợn người. Thìn phóng nhanh…Về đến nhà trọ, Thìn vẫn còn bàng hoàng. Anh ngồi thừ ra. Rồi uể oải đi rửa mặt, ngó chiếc điện thoại, gần 3 giờ sáng rồi… Ôi, sao mày lại…Thìn ơi! Anh nằm vật xuống. Chập chờn trong giấc mơ, Thìn thấy Phương Thảo thấp thoáng đứng đằng xa nhìn anh, mặt cô buồn rười rượi, Thìn nghe rõ tiếng khóc bên tai.
Kỳ 7: DUYÊN MA
Thìn mở mắt, đầu anh đau nhức, mồ hôi vã ra mà sởn gai ốc. Đạt chạy đi mua cho anh bát cháo nóng. Thôi, đành nghỉ học vậy, nhờ Sơn điểm danh hộ thôi – Thìn mệt mỏi. Chuyện hôm qua cứ thấp thoáng. Trời ơi! Rồi sao biết gặp Phương Anh thế nào đây? Còn bố mẹ cô ấy nữa, nếu lên đây…Thìn thấy tội lỗi quá! Thìn thu mình trong góc, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài sân, anh thấy cay cay sống mũi, giọt nước mắt nhẹ rơi xuống gối, Thìn cắn răng, nằm vật xuống.
Trưa nể hai thằng bạn gọi mãi, Thìn đành uể oải ngồi xuống mâm. Anh thấy miệng đắng chát, nghẹn nghẹn nơi cổ họng. Biết tính Thìn nên hai thằng bạn chỉ động viên, ép ăn chứ không hỏi chuyện.
Vừa đặt mình xuống giường thì có tiếng ai ngoài cửa:
-
Cháu ơi cho cô hỏi: Khu này có bạn nào tên Thìn không cháu ?
Thìn giật nảy mình. Ngoài cửa là hai cô chú trung tuổi, dẫn theo một cậu con trai chừng 14 -15 tuổi bước vào. Cả ba người ăn mặc lịch sự, chắc người già giàu. Người đàn ông cất tiếng:
-
Chú tên là Vinh, còn đây là cô Mai, đây là em Tùng, cô chú là bố mẹ em Phương Thảo. Gia đình cô chú hôm nay lên đây thăm mấy cháu, gửi lời cảm ơn mấy cháu.
Sơn và Đạt tươi cười, mời cô chú uống nước. Còn Thìn thì len lén, lo lắng, cảm giác xấu hổ nữa. Thấy Thìn có vẻ mệt, cô chú hỏi thăm ân cần. Sơn ngẫm nghĩ chút rồi hỏi:
-
Cô chú cho cháu hỏi chút, thế nhà mình còn em nào nữa không ạ? Cháu thấy cô chú không nhắc đến em Phương Anh.
-
Phương Anh? Phương Anh nào vậy cháu? Nhà cô chú chỉ được có em Thảo và em Tùng đây thôi.
Thìn tròn mắt…Thế là thế nào? Nhưng dẫu sao, anh cũng thở phào chút. Nhưng sao… thôi, để tối nay gặp lại…Thìn trầm ngâm. Ngồi một lúc thì cô chú đi về, để lại một túi to hoa quả, đường sữa. Sơn và Đạt lục túi, thấy một chiếc phong bì, bên ngoài ghi: Cảm ơn các cháu rất nhiều, mở ra, mấy thằng tròn mắt, bên trong có tất cả năm triệu đồng. Sơn và Đạt sướng rơn. Thìn chỉ mỉm cười. Anh cảm thấy có điều gì đó bất an. Anh nghĩ đến chuyện tối nay sẽ gặp Phương Anh, anh sẽ hỏi cô, nhưng… chuyện tối hôm qua…Thìn thở dài, mệt mỏi nằm xuống. Tối nay Thìn tự dưng lại muốn đi ra đầm, anh thấy ngột ngạt, khó chịu. Nhưng chợt nghĩ đến Phương Thảo, Thìn lại thôi. Hơn 21 giờ rồi…Thìn nhìn ra cửa, chỉ có tiếng gió thổi lá khô xào xạc ngoài sân…Có lẽ hôm nay Phương Anh không đến. Thôi… có lẽ vậy sẽ tốt hơn. Cửa sổ khép hờ, con gió lạnh lạnh lướt nhẹ vào phòng, Thìn thấy rợn rợn, anh ngồi dậy ra đóng cửa. Thìn đưa mắt nhìn ra ngoài ngõ, một màu đen hút sâu, bỗng anh giật nảy mình, hình như phía góc tường đằng kia, vừa có một ai đó đứng đó, nhìn vào đây, anh chỉ thoáng nhìn thấy chiếc áo trắng lướt nhanh. Thìn vội đóng cửa, cài then chặt. Sao cảm giác như có ai đó vẫn đang nhìn vào đây… Thìn vội leo lên giường. Anh lật đầu chiếu lên, vớ lấy chiếc vòng bùa, ngẫm nghĩ rồi anh đeo lên cổ. Từ tối hôm bỏ ra lúc ra đầm câu, rồi gặp chuyện, Thìn không sờ tới vòng bùa nữa. Nay cầm lên, đeo vào, Thìn thấy bình tâm hơn. Anh cố nhắm mắt.
Chiều nay được nghỉ sớm hơn mọi ngày, dắt xe ra cổng, Thìn ngần ngừ rồi quay đầu xe, hướng về phía Mai Dịch. Dù thế nào, anh cũng nên gặp lại Phương Anh, dù thật giả như nào, nhưng chuyện hôm trước, đã xảy ra, anh phải có trách nhiệm. Đường Phạm Văn Đồng giờ này đông tắc quá, Thìn cố len lách, có lúc phải xuống dắt xe, trời chiều oi bức, anh vã mồi hôi. Hơn một tiếng mới qua được, trời đang dần nổi gió, mây đen từ xa dần kéo lại, tưởng sớm mà đã sáu giờ kém rồi, Thìn rướn người đạp nhanh. Con đường đất nhỏ đây rồi, dù khác khác nhưng Thìn vẫn nhận ra. Khu này hình như là khu tái định cư thì phải, vẫn nhiều bãi đất trống, cỏ mọc um tùm. Thìn ngờ ngợ dừng xe trước một ngõ nhỏ. Anh rẽ vào, đây là khu trọ nhưng sao cảm giác vắng vẻ, lạnh tanh. Dừng xe trước chiếc cổng sắt cũ, anh nhìn kỹ, đúng là khu nhà này rồi, anh nhìn vào, có mấy phòng trọ nấp sau mảnh sân um tùm cây, lá rụng đầy sân, nhưng sao như không có người ở vậy. Đang ngó nghiêng thì thấy một người đàn bà đứng tuổi từ trong lừ lừ đi ra, Thìn hơi sợ sợ, khuôn mặt người đàn bà nhợt nhạt, đôi mắt hõm sâu, mái tóc lơ phơ vài sợi bạc, lừ mắt nhìn Thìn, cất giọng khàn khàn:
-
Đi đi, ở đây không cho thuê trọ.
Thìn sững người, chưa biết nói gì thì người đàn bà đã khuất dần sau bụi cây. Đứng ngẩn người một lúc, Thìn nhíu mày, quay xe. Anh tạt vào quán nước ngay đầu ngõ, chị bán nước nhìn anh vẻ lạ lẫm, dò xét. Bầu trời dần tối nhanh, lấp lóa ánh chớp đằng xa. Thìn nhấp ngụm nước trà đá, anh quay sang, cất tiếng hỏi:
-
Chị ơi, chị cho em hỏi… Khu trọ này có cô gái nào tên Phương Anh không ạ?
Chị hàng nước sững người nhìn Thìn trân trân. Anh thấy bối rối, chưa biết thế nào, thì chị cất tiếng:
-
Chắc cậu ở xa đến đây nên chưa biết. Tối hôm trước chị cũng thấy cậu qua đây một mình, đoán chắc cậu tìm ai, không ngờ lại tìm…
-
Dạ…Sao chị…?
Chị hàng nước trầm ngâm giây lát, đôi mắt chị hướng về khu nhà trọ, giọng chị chậm dãi, chị bắt đầu kể:
Trước khu này đông sinh viên trọ lắm vì giá rẻ, lại yên tĩnh. Nhưng từ khi xảy chuyện…giờ mới vắng tanh như này. Phương Anh là cô bé trọ nhà có cái cửa sắt đó. Cô chơi thân với một cô bạn cùng lớp tên Phương Thảo, hai người thân nhau như chị em. Khổ nỗi, cả hai người đều thầm yêu một cậu bạn cùng lớp. Khi biết bạn mình cũng yêu cậu bạn đó, Thảo đã quyết định từ chối lời ngỏ của cậu trai đó. Thời gian ấy, Phương Anh ngỏ lời, vì không có tình cảm nên cậu trai từ chối. Cô tìm hiểu lý do, khi biết cậu ta yêu Thảo, cô đã đem lòng hận thù. Vào một chiều, mọi người nghe thấy tiếng cô nặng lời mắng nhiếc Thảo. Đau lòng, Thảo nức nở bỏ về. Nào ai ngờ, đêm hôm đó Phương Anh đã treo cổ tự vẫn…Sau đêm ấy, đêm nào cũng vào khoảng 12 giờ đêm, sinh viên quanh đó đều nghe có tiếng khóc nức nở, lúc rên rỉ, lúc lại rít lên, phát ra từ phía phòng trọ của Phương Anh. Hoảng sợ, sinh viên khu này lần lượt bỏ đi hết, không còn ai đến trọ nữa. Bà chủ nhà vẫn thắp nhang, đêm đốt nến, cầu siêu cho cô…
Thìn chết lặng. Toàn thân anh nhũn ra, lạnh run, mặt tái nhợt. Trời ơi… lẽ nào…
Thấy anh bất thần, chị hàng nước lay vai. Thìn ngơ ngẩn, anh giờ như người mất hồn, đứng dậy, dắt xe. Chị hàng nước gọi với theo nhưng không thấy anh phản ứng gì, chị lắc đầu, thở dài. Trời bỗng tối sầm, chớp nhấp nhoáng, mưa trút xuống. Thìn vẫn dắt chiếc xe đạp, đôi chân thẫn thờ…anh thấy đau đớn, run sợ, xót xa…hai hàng nước mắt trào ra, mặn đắng…Mưa vẫn trút xuống, ào ào, lạnh lẽo.
Hết
Phản hồi gần đây